Chương 5: Bắt Đầu Xét Xử

Trong loại tình huống này, cô ấy đương nhiên không thể gieo hi vọng nơi người giáo viên không có quyền lực, bị xã hội ép phẳng đó, cô ấy căn bản không ngẩng đầu lên, đương nhiên cô ấy cũng không chú ý đến ánh mắt của giáo viên vội vàng ngoảnh đi.

Sự mềm lòng và tư bi của giáo viên chỉ là nhất thời, điều ông ấy có thể làm rất ít, cũng bất lực, thậm trí đến dũng khí đứng ra cũng không có, bởi vậy một khi ông ấy đứng ra, thì chính là chứng tỏ ông ấy đang khiêu chiến với hệ thống giai cấp và quyền lực của cấp 3 Đức Á, ở nơi này có quá nhiều người có thể sử dụng đặc quyền, chỉ riêng quyết định của ủy ban giáo dục và kỷ luật của trường có thể khiến ông ấy mất công việc vàng chỉ sau một đêm. Ông ấy không cách nào lo chuyện bao đồng, cũng không dám nhiều chuyện.

Ông ấy đứng trên bục giảng, mở tập tài liệu ra, bên trong là biểu thành tích của buổi kiểm tra tuần trước, sau khi ông ấy quét mắt một lượt, vỗ vỗ tay: “Mọi người trật tự, chú ý!”

Lời thầy giáo vừa nói xong, nam sinh ngồi phía nghiêng bên trái Từ Thiện đứng dậy, tai phải của cậu ấy đeo một chiếc máy trợ thính giá rẻ, lông mày và ánh mắt lạnh lùng, giống như tuyết đọng trên đỉnh núi đã lâu, giọng nói trong trẻo: “Chào thầy giáo.”

Tống Cảnh là lớp trưởng, theo phép lịch sự, sau khi cậu ta chào hỏi, các học sinh phải lập tức cùng nhau chào hỏi giáo viên, nhưng lúc này trong lớp im lặng, không có ai đáp lại cậu ta, bắt nạt im lặng đang diễn ra.

Bởi vì Tống Cảnh vào trường theo thân phận đối tượng được xã hội quan tâm, đối tượng được xã hội quan tâm là thuộc tầng lớp nghèo ở cấp 3 Đức Á, nhưng được hưởng phúc lợi của xã hội do có thành tích học tập xuất sắc.

Điều này cũng có nghĩa là ở đây, cậu ấy thuộc tầng lớp kém cỏi ở mọi nơi.

Loại cảnh tượng này diễn ra hàng ngày, lớp học nào cũng có, Tống Cảnh tựa hồ không cảm thấy xấu hổ, lông mày bình tĩnh không lay động, giống như một vị thần được thờ phụng trong nhà thờ, có thể chịu đựng mọi thống khổ.



Từ Thiện khép tập thơ trong tay lại, nhìn Tống Cảnh, ánh mắt dán chặt vào bàn tay buông thõng bên người cậu ta, gân guốc nổi lên trên mu bàn tay trắng gầy guộc, kiềm chế không chịu nổi.

Cô khẽ nhướng mày, vẫn chưa quen sao? Thật là một cảnh khó coi.

Thầy giáo ưu ái Tống Cảnh, cố ý giải vây cho cậu ấy, gật gật đầu ra hiệu cho cậu ấy ngồi xuống.

Tống Cảnh chầm chậm ngồi xuống, nhưng rất nhanh lại đứng dậy.

Bởi vì thầy giáo đã công bố kết quả của bài kiểm tra trình độ vào tuần trước, cậu ấy đứng nhất lớp.

Tống Cảnh tai phải nghe kém phải đeo máy trợ thính, sau khi ngồi xuống không biết đang suy nghĩ gì, thầy giáo đọc hai lần mới đứng dậy bước lên bục giảng.

Thầy giáo thích Tống Cảnh, tự hào về cậu ấy, bỏi vì bản thân ông ấy cũng xuất thân từ một gia đình bình thường, bằng sự chăm chỉ nỗ lực của bản thân mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay, vượt qua tầng lớp, Tống Cảnh có thể duy trì kết quả hạng nhất trong môi trường khắc nghiệt và phân chia giai cấp rõ ràng như vậy ở cấp 3 Đức Á, hạ bệ con cháu và tinh anh nhà tài phiệt để vươn lên, trái tim, tài năng và sự nỗ lực là không thể thiếu.