Chương 3: Tiến vào từ phía trước

Nam Trấn khá lạc hậu, đèn đường hỏng gần hết, chỉ còn vài cái có thể dùng nhưng ánh sáng đó còn không bằng đèn pin trên điện thoại của Trì Niệm, may là thị lực của cô tốt, cố nhìn đường.

Đi tàu điện ngầm một tiếng rồi đổi xe buýt nửa tiếng để về Nam Trấn, xe buýt dừng ở đầu trấn, phải đi bộ vào, năm giờ rưỡi tan làm, về đến Nam Trấn đã hơn bảy giờ.

Đi được nửa đường, chân Trì Niệm hơi mỏi, cô cúi người xuống xoa bóp.

Đèn đường sắp hỏng trên đầu cô chập chờn, Trì Niệm ngẩng đầu nhìn, thấy đèn đường lúc chớp lúc tắt, sợ nó rơi xuống nên cô lùi lại mấy bước.

Ánh mắt liếc thấy cách đó không xa có một người đi tới, cô quay đầu lại, do người kia đi ngược sáng, ngay từ đầu Trì Niệm không nhìn rõ mặt anh nhưng vẫn nhận ra anh là ai—— Trần Kỳ.

Khoảng cách giữa họ dần thu hẹp.

Người đàn ông chân dài, một bước bằng hai bước của cô, đi rất nhanh.

Tay Trì Niệm buông thõng bên hông không khỏi khẽ động, mái tóc dài màu đen bị gió nóng ẩm ướt của Nam Trấn gần biển thổi bay, tà váy nhấc lên một góc nhỏ, đôi chân thon thả trắng trẻo lộ rõ.

Có người đi ngang qua gọi Trần Kỳ: “A Kỳ, về nhà à.”

Trần Kỳ thuận miệng đáp một câu, trực tiếp vượt qua Trì Niệm đang xách túi, thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô, trông chẳng khác gì người lạ.

Người gọi Trần Kỳ là thím Triệu, cũng quen Trì Niệm: “Niệm Niệm về thăm bà Lý à?”

Bà Lý là bà nội cô, Trì Niệm nở nụ cười đối mặt với người dân trong trấn, giọng điệu nhàn nhạt: “Mẹ bảo cháu về lấy chút đồ.”

“Lại xinh đẹp hơn rồi.”

Trì Niệm không nói gì, chỉ cười đáp lại.

“Có bạn trai chưa? Nếu chưa thì thím giới thiệu cho một đứa, con trai nhà họ hàng của thím, cũng giống cháu, tốt nghiệp đại học danh tiếng, đẹp trai lắm, có muốn xem ảnh không?”

Trần Kỳ đang đi phía trước bỗng nhiên mở miệng, ngữ điệu lười biếng, không thèm quay đầu lại: “Thím Triệu, tôi vừa từ vườn rau nhà thím đi qua, có mấy con gà đang vào ăn rau nhà thím đấy.”

Sắc mặt thím Triệu thay đổi: “Sao cậu không nói sớm.” Nói xong, thím vội vã rời đi.

Trần Kỳ vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Trì Niệm chậm rãi đi theo phía sau anh, không phải vì muốn bám theo anh, mà là nhà bọn họ ở cùng một hướng, cần đi con đường này trở về.

Người dân trong trấn thường đi ngủ sớm, trên đường lúc này không có bao nhiêu người, đều về nhà ăn cơm, xung quanh ngoài tiếng ve kêu thì yên tĩnh, cộng thêm đèn đường mờ tối, trông rất u ám.

Nhưng vì phía trước có Trần Kỳ, Trì Niệm ngược lại có thể tĩnh tâm nghe tiếng ve kêu.

Hai người không nói gì cả.

Đi khoảng mười phút thì về đến nhà. Nhà Trì Niệm ở bên trái, nhà Trần Kỳ ở đối diện, anh đẩy cửa vào nhà, vẫn không nhìn về phía cô, ngược lại Trì Niệm liếc nhìn bóng lưng anh.

Tối nay Trì Niệm sẽ ở lại Nam Trấn, vì đã quá muộn, không có xe buýt đến trạm tàu điện ngầm.

Cô ở dưới lầu cùng bà nội xem phim truyền hình đến chín giờ tối mới lên lầu tắm rửa, vì chín giờ bà nội phải lên giường đi ngủ đúng giờ.

Đợi đến khi Trì Niệm dọn dẹp đồ đạc trong phòng, tắm rửa xong thì đã là mười giờ tối.

Cô kéo rèm cửa, tầng hai đối diện có một người đứng đó, chính là Trần Kỳ. Nhà bọn họ chỉ cách nhau một con đường, kéo rèm cửa có thể nhìn thấy nhà đối diện.

Giữa ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, ngọn lửa đỏ rực đặc biệt nổi bật trong đêm, tầm mắt bọn họ giao nhau giữa không trung, Trì Niệm quay người xuống lầu, động tác rất nhẹ, không làm ồn bà nội ở tầng một.

Hai phút sau, Trì Niệm đi vào phòng Trần Kỳ, bị anh đè vào cửa rồi hôn.

Rất nhanh, váy của Trì Niệm tụt đến giữa eo thon, người đàn ông dập tắt điếu thuốc, cơ tay nổi lên, cằm khẽ nhúc nhích, tiếp tục cúi đầu hôn cô, sau đó hạ hông xuống, tiến vào từ phía trước.