Chương 10

“Cậu sắp đâm vào cô!”

Chúc Tâm Khê vừa chạy về phía sân vận động, vừa móc điện thoại ra xoá bạn tốt.

Giáo viên trên đường thấy cô vừa chạy vừa nghịch điện thoại, dặn dò: “Ây! Bạn nữ kia! Đừng vừa chạy vừa nghịch điện thoại! Chú ý nhìn đường!”

Chúc Tâm Khê cất điện thoại: “Biết rồi ạ, cảm ơn thầy.”

Giáo viên vừa ý gật gật đầu, bưng bình giữ nhiệt đi mấy bước mới hồi thần, đâu được mang điện thoại vào trong trường!

Đợi thầy giáo muốn quay lại nhìn rõ là ai, Chúc Tâm Khê sớm đã chạy không thấy bóng dáng rồi.

Thôi, thôi.

***

Dư Dữ chỉ còn vòng cuối cùng, Lâm Dịch đang chạy bên cạnh cậu.

Cậu hỏi: “Chúc Tâm Khê đâu?”

Lâm Dịch: “Chị Khê nói có người tìm cậu ấy trả ô, đi lúc rồi về.”

Lâm Dịch nhìn nhìn xung quanh chỗ điểm cuối, không tìm thấy bóng dáng quen thuộc: “Ây, sao vẫn chưa về?”

Dư Dữ nghe Lâm Dịch nói “trả ô”, bèn biết là Quý Vũ gọi cô đi rồi, trong lòng hơi bực bội, nét mặt cũng trầm xuống.

Cậu đột nhiên tăng tốc, chỉ muốn sớm kết thúc cuộc thi này.

Lâm Dịch bị bỏ lại, thở hồng hộc đuổi phía sau hét: “Đại ca, cậu có cần phải tăng tốc không?”

Vốn đã là đứng nhất rồi.

Chúc Tâm Khê cuối cùng cũng đến kịp sân vận động, ở gần vạch đích đã đứng chật người.

“Ngại quá, làm phiền nhờ chút, tôi đón người.”

Cô chen vào trong đám người, tuy không mang nước, cũng không cầm khăn, nhưng ít nhất cô phù hợp với yêu cầu cơ bản của Dư Dữ: Người đến là được!

Chúc Tâm Khê nheo mắt nhìn tình hình chiến đấu, Dư Dữ xung trận ngựa lên trước, chạy đầu tiên.

Giáo viên gần đó bắt đầu duy trì trật tự: “Đừng đứng gần vạch đích, đón người cũng phải đón xa một chút.”

Đám người tản ra.

Dư Dữ nhìn thấy bóng dáng Chúc Tâm Khê, ánh mắt sáng lên, tâm trạng chuyển từ trời mưa sang trời nắng, bước chân cũng càng nhanh.

Cậu cách điểm cuối càng ngày càng gần, dường như không có ý định giảm tốc độ.

Dư Dữ tính toán muốn làm một cái ôm thắng lợi với cô.

Chúc Tâm Khê trong đầu hiện lên sao sáng biển rộng, vũ trụ ảo diệu, “quán tính” “tốc độ” “gia tốc” ba từ này ở trong đan vào nhau, cuối cùng đưa ra kết luận: Cậu sắp đâm vào cô!

Vào giây phút Dư Dữ chạy tới phía cô, chân phải cô bước lùi ra sau một bước, hai người lướt qua nhau.

Dư Dữ tròn mắt không thể tin nổi quay đầu nhìn cô.

(Editor: Con cá nhỏ tổn thương sâu sắc)

Chúc Tâm Khê cảm thấy khả năng mình đã làm tổn thương người ta rồi, co cẳng chạy lên trên.

Dư Dữ chầm chậm giảm tốc độ, lớn tiếng lên án cô: “Sao cậu lại lùi ra sau?”

Chúc Tâm Khê vừa đuổi theo vừa giải thích: “Ai bảo cậu không giảm tốc độ, tớ tưởng cậu muốn đâm chết tớ!”

Tiếng của Lâm Dịch càng to: “Đừng chạy! Anh chị ơi!”

“Đừng! Chạy! Nữa!”

Dư Dữ dừng bước, hai người đuổi phía sau cũng dừng lại.

Dư Dữ và Lâm Dịch chống đầu gối thở d ốc, Chúc Tâm Khê khoanh tay nhìn hai người họ, đợi hai người bình phục.

Trong loa phát thanh bắt đầu thông báo thành tích, gọi vận động viên lên nhận bằng khen và huy chương.

Chúc Tâm Khê: “Tớ đi lấy giúp cậu, các cậu tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi.

***

Niềm vui của học sinh luôn ngắn ngủi, đại hội thể dục thể thao gà bay chó sủa nghênh đón ngày cuối cùng.

Chúc Tâm Khê bị gọi qua chuẩn bị thi chạy tiếp sức nữ, sức bật của cô mạnh, bị sắp xếp ở cuối cùng.

Giao gậy cho cô chính là Giản Sở Duyệt.

Chúc Tâm Khê bị đưa tới vị trí xuất phát. Cô khởi động cổ tay và cổ chân, nhìn dây giày, có hơi không yên tâm, ngồi xuống buộc chặt lại.

Tiếng thổi còi vang lên, sân vận động lập tức náo nhiệt, từng vận động viên như nỏ rời cung, nhanh chóng xông ra ngoài.

Chúc Tâm Khê vừa căng thẳng vừa kích động ở tại vị trí, còn sốt ruột, mắt thấy Giản Sở Duyệt cầm được gậy chuyền tay, gấp đến mức muốn nhảy lên tiếp.

Giản Sở Duyệt cuối cùng vượt qua người thứ nhất, thuận lợi giao cây gậy chuyền tay vào trong tay Chúc Tâm Khê.

Chúc Tâm Khê vừa bắt được gậy là chạy, toàn bộ xung quanh hoá thành gió mạnh bên người, trong mắt cô chỉ có vạch đích.

Nữ sinh ở đường chạy bên cạnh càng chạy càng lệch, ngay vào lúc Chúc Tâm Khê đạt tới vạch đích, đột nhiên Chúc Tâm Khê có một cảm giác không ổn.

Trong nhóm người phát ra vài tiếng hoảng sợ.

Sau lưng cô bị đυ.ng một cái, dây giày bên chân phải còn bị lỏng ra, bị chân trái giẫm vào, trong lòng Chúc Tâm Khê hô lên đen rồi, không theo khống chế nhào về phía trước.

Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.

Dư Dữ đã đứng bên cạnh, thậm chí không kịp đón được cô.

Sự thô ráp của đường chạy bằng cao su, bây giờ cô đã được nghiệm chứng.

“Suýt.”

Bàn tay và đầu gối truyền đến cảm giác đau rát, Chúc Tâm Khê đau đến mức nhe răng há mồm.

“Có thể đứng dậy được không?” Dư Dữ hỏi

Chúc Tâm Khê vịn tay cậu bò lên.

Nữ sinh đường chạy bên cạnh biết mình đã gây ra tội, lập tức chạy qua xin lỗi: “Xin lỗi, tớ không phải cố ý, tớ cũng không biết tớ chạy lệch đường…”

Cậu ta áy náy sắp khóc đến nơi.

Chúc Tâm Khê miễn cưỡng cười cười, quơ quơ chân phải của mình tỏ ý: “Không sao không sao, cũng do tôi nữa, tôi giẫm phải dây giày.”

Nữ sinh vẫn như sắp khóc.

“Cậu nhìn tôi, chỉ rách chút da!” Câu này của Chúc Tâm Khê vừa nói ra, chỗ bị thương trên đầu gối chảy xuống một hàng máu.

Người lớp thực nghiệm thấy vậy, còn không biết quan sát tình hình mà chỉ ra: “Chị Khê, cậu chảy máu rồi.”

Chúc Tâm Khê: …

Không thấy cô đang an ủi người ta sao?

Nữ sinh bật khóc: “Xin lỗi, cậu tốt tố…”

Dư Dữ bế bổng cố lên, trong đám người lại phát ra tiếng hô kinh ngạc.

Giáo viên quản lý đi qua giữ gìn trật tự, để nhóm người vây xung quanh bọn họ tản đi: “Nhân viên y tế của trường ở khu kiểm duyệt, đưa em ấy qua chỗ đó xử lý vết thương một chút.”

“Cảm ơn thầy.”

Dư Dữ ôm cô xuyên qua hơn nửa sân vận động, thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò, lúc này Chúc Tâm Khê không còn là bậc thầy giao tiếp nữa, ôm mặt, trốn trong lồ ng ngực cậu.

Dư Dữ tìm được nhân viên y tế, đặt cô ngồi lên ghế.

“Đau đau đau.” Chúc Tâm Khê gào lên.

Nước oxy già sùi bọt trên miệng vết thương của cô, miệng vết thương càng đau dữ hơn.

Dư Dữ không biết đang giận gì, cả đường đến đây không hé răng, còn bình tĩnh giúp cô thắt chặt dây giày.

Chị gái bên y tế dán xong băng gạt cho cô, khen ngợi: “Bạn trai nhỏ của em không tồi nha.”

Sau đó dặn dò: “Trước khi khép lại không được dính nước, nếu muón tắm có thể đổi thành băng dán vô khuẩn.

Chúc Tâm Khê vâng một tiếng, không phản bác: “Cảm ơn chị.”

Dư Dữ lặng lẽ ghi nhớ, giơ tay chuẩn bị ôm cô về.

Chúc Tâm Khê từ chối: “Đỡ trẫm.”

Dư Dữ: “Không phải kêu đau sao?”

“Tớ đây cũng không cần ôm.”

Dư Dữ ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cô, vẫy vẫy tay với cô.

Chúc Tâm Khê miễn cưỡng chấp nhận, giơ chân nhảy lên lưng cậu.

Dư Dữ cõng cô vững vàng đứng lên: “Về thôi, dù sao thì chúng ta cũng không còn hạng mục gì nữa.”

Chúc Tâm Khê trong lòng nghĩ phải, đồng ý nói: “Đi thôi, đi tìm giáo viên xin nghỉ.”

Chủ nhiệm hai lớp rất thoải mái cho bọn họ nghỉ, Dư Dữ đưa cô về lớp thực nghiệm trước, mới quay lại lớp 11-5 thu dọn đồ đạc.

Lúc Chúc Tâm Khê về, phát hiện ô của cô đã được đặt trên bàn, nhưng trong lớp không có một ai.

Đồ đạc cần thu dọn của cô không nhiều, chỉ cầm mấy tờ đề thi.

Dư Dữ đeo cặp, trực tiếp đi vào lớp thực nghiệm, lại là dáng vẻ muốn cõng cô.

“Không hay lắm đâu.” Chúc Tâm Khê nói, từ nhà đến trường không tính là xa, cũng không tính là gần, nhưng cõng một người sẽ mệt chết mất.

Dư Dữ: “Nghĩ hay ghê, chỉ cõng cậu tới cổng trường, chúng ta bắt xe đi về.”

Vậy Chúc Tâm Khê không khách sáo nữa, lập tức chỉ huy nói: “Khởi giá về cung!”

“Vâng vâng vâng, bệ hạ.”

Dư Dữ đưa cặp của mình cho cô đeo, Chúc Tâm Khê thuận tay bỏ ô vào trong cặp cậu.

Chúc Tâm Khê đeo cặp, Dư Dữ cõng Chúc Tâm Khê, Dư Dữ gánh vác toàn bộ sức nặng.

Dư Dữ cõng cô chầm chậm đi xuống dưới.

Đột nhiên Chúc Tâm Khê ghé sát vào tai cậu, hát: “Nhẹ nhàng dán gần vào lỗ tai anh~”

Tai Dư Dữ động động, nhanh chóng đỏ rực.

Tiếp đó, chỉ thấy cô đọc nửa câu thơ: “Mã tác đích lô phi khoái(*)! Jià!”

(*) Nghĩa cậu thơ “Ngựa như Đích Lô phi nhanh lên trước”

Đích Lô ở đây chỉ loại ngựa trên trán có lông trắng

Nguồn tư liệu: TruyenHD

(Editor: Cái tiếng quất vào mông ngựa không biết viết từ gì để diễn tả)

“Nhanh lên, Đích Lô! Chúng ta về nhà!”

Dư Dữ cảm thấy mình sớm muộn cũng sẽ bị cô làm cho tức chết.