Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Nữ Toàn Phong 2: Trái Tim Rung Động

Chương 14

« Chương Trước
Ánh mặt trời buổi trưa là lúc gay gắt nhất trong ngày.

Mặt hồ gợn từng đợt sóng nhẹ, loang loáng như vô vàn mảnh gương vỡvụn phản ra những tia sáng chói. Ngồi bên hồ, Bách Thảo thẫn thờ nhìn những lớpsóng thủy tinh lấp lánh, trước mắt như có đầy trời sao bay loạn xạ, cô khôngnhìn thấy gì hết, mắt đau đến mức đầu cũng nhức buốt.

Ôm chặt lấy đầu.

Cô nhắm mắt, co người thật bé như con tôm biển.

Người cô rất lạnh.

Từng trận gió lạnh buốt run rẩy.



“Cậu là kẻ ngu xuẩnkhông hiểu gì hết! Là kẻ thần kinh! Được! Cậu tưởng Khúc Hướng Nam là kẻ độitrời đạp đất, thanh cao trong sạch thật ư? Cậu tưởng ông ấy thật sự không dùngchất kí©h thí©ɧ ư, là người ta đã hãm hại ông ấy đúng không! Nói cho cậu biết!Lúc sáu tuổi, tôi đã tận tai nghe thấy ông ta nói trước bài vị mẹ tôi, chínhmồm ông ấy thừa nhận mình dùng chất kí©h thí©ɧ, hại chết mẹ tôi!”



“Cậu vẫn không tinđúng không! Được, cậu nghe xem, sư phụ mà cậu tin tưởng là người thế nào! Đểxem ông âys có đáng để cậu phải quỳ trước mặt Kim Nhất Sơn, có đáng để cậu từbỏ Teakwondo hay không!”

“Khúc Hướng Nam, tôiyêu cầu chính miệng ông nói với Bách Thảo, cuộc thi tranh Cup thế giới năm đó,ôg có dùng chất kí©h thí©ɧ không! Xin ông nói rõ cho cô ấy nghe!”



Có ngọn gió thổi đến lạnh như nằm trong băng, Bách Thảo cố congười, vùi đầu vào hai đầu gối, đầu óc trống rỗng, từng lớp băng lạnh lẽo baobọc quanh cô

Trong phòng chỉ còn lại mấy cô gái.

Lâm Phong và Mai Linh vẫn đang bàng hoàng.

Quang Nhã mặt trắng bệch ngồi một góc tường.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn Quang Nhã, Hiểu Huỳnh không kìmđược nữa, lên tiếng:

“Quang Nhã, tôi biết, cô không muốn để Bách Thảo đấu với KimMẫn Châu, sợ Bách Thảo thua, sợ Bách Thảo vì thế mà phải từ bỏ Taekwondo, đúngkhông? Nhưng mà, những lời của cô quá nặng nề!”

Quang Nhã, không nói gì, sắc mặt càng tái nhợt.

“Cô biết rõ tình cảm của Bách Thảo đối với Khúc sư phụ, cậuấy sùng kính, tôn trọng sư phụ như vậy, cậu ấy một lòng thà chịu chết vì sưphụ! Cậu nói chuyện đó sẽ làm Bách Thảo vỡ mộng, Bách Thảo chịu khôngthấu!”, Hiểu Huỳnh nói. Cứ coi như muốn khuyên Bách Thảo hủy bỏ thách đấuvới Kim Mẫn Châu cũng nên nghiên cứu sách lược thế nào cho phải.

Môi Quang Nhã động đậy.

Vỡ mộng?

Chịu không thấu?

Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ chiếu lên hai đồng tử đen láy trongmắt cô, nếu Bách Thảo chịu không thấu, vậy bằng ấy năm cô sao có thể chịu thấu?

Từ khi nhớ được, cô đã biết mẹ đẻ non, mẹ sinh cô chưa được mấyngày thì qua đời. về mẹ, hầu hết các sư bá của Toàn Thắng võ quán đều nói vớicô, đó là một người đẹp như đóa hoa, đều nói cô giống mẹ, cũng có cái cằm nhọnvà đôi mắt rất to.

Chuyện về cha mẹ, cô ít nhiều cũng được nghe.

Nghe nói, lúc mười tám tuổi, có một lần mẹ cùng bạnbè đến chơiNgạn Dương, gặp phải bọn người xấu, cha cô ra tay cứu. Giống như mọi câu chuyệnanh hùng cứu mỹ nhân, mẹ cô mới mười tám vừa gặp đã yêu cha cô lúc đó cũng mớihai mươi, để theo đuổi cha cô, mẹ đã ở lại Ngạn Dương, ở lại Toàn Thắng võquán.

Bà ngoại giận lắm.

Dì Thẩm Ninh nói, do mẹ không chịu trở về Thượng Hải, từ chối mọithứ gia đình sắp đặt cho, một mực muốn sống cùng chàng trai nghèo không xu dínhtúi chỉ có thú đam me Teakwondo gì đó. Bà ngoại ốm nặng, sau đó đoạn tuyệt vớimẹ cô, rời Thượng Hải chuyển ra sống ở nước ngoài.

Nhưng mẹ không hạnh phúc.

Trịnh sư bá kể, mẹ rất yêu cha cô, vì cha cô, từ một thiên kimtiểu thư Thượng Hải bà cam chịu trỏ thành một người nội trợ giản dị. Mẹ dậy sớmnấu ăn cho các đệ tử của cha, buổi tối lại giặt quần áo cho họ, ban ngày vẫn đilàm thêm kiếm tiền trang trải tiền sinh hoạt cho cha và các đệ tử.

Cha cô chỉ biết luyện tập, các sư bá nói, cha cô thậm chí rất ítnói với mẹ cô, dồn toàn bộ tâm sức chuẩn bị cho cuộc thi Cup Taekwondo thế giớimà ông đã bỏ lỡ một lần.

Mẹ cô ngày càng gầy yếu.

Khi có mang cô, mẹ đã gầy đến mức không gượng được nữa. Mangthai đến tháng thứ bảy, cơ thể mẹ quá suy nhược, hầu như suốt ngày năm trêngiường nhưng cha cô vẫn tham gia cuộc thi Cup thế giới.

Các sư bá còn kể, năm đó, khi tin chiến thắng của cha cô vừa bayvề nước, gần như ngay lập tức lại có tin ông bị phát giác sử dụng chất kíchthích bị cấm thi đấu suốt đời, bị tước danh hiệu vô địch, mẹ cô bị tác động quámạnh đã sinh non, mấy ngày sau thì qua đời.

Cho nên cô thường nghĩ, những ngày đầu tiên cô chào đời, có lẽ lànhững ngày gặp mẹ duy nhất. Trong võ quán không có bất kỳ tấm ảnh hoặc bức vẽnào về mẹ, lúc nhỏ cô chỉ có thể đứng nhìn vào gương, sờ vào mặt mình, tưởngtượng ra khuôn mặt mẹ.

Cây mai trước nhà, nghe nói năm xưa tự tay mẹ trồng.

Nhưng dưới gốc mai luôn có bóng người đó.

Cho nên cô bắt đầu ghét cả cây mai ấy.

Khi còn chưa hiểu biết, cô cùng với bọn trẻ trong võ quán mắngnhiếc người đó là kẻ xấu, là nỗi nhục của Toàn Thắng võ quán. Sau lớn lên, cômới hiểu người đó chính là cha mình.

Cô ghét người đó.

Cô ghét người đó luôn quỳ xuống định nói chuyện với cô, ghét ôngấy luôn dè dặt muốn đến gần cô, ghét ông ấy muốn cô gọi là cha, ghét ông ấy chocô đồ ăn, ghét khi cô mắng ông ấy là người xấu, nỗi đau đớn sâu sắc trong lòngông ấy khiến cô lần nào cũng khóc bỏ chạy như một kẻ nhát gan…

Ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang.

Quang Nhã trống rỗng, có phải cô thực sự chỉ không muốn để BáchThảo giao đấu với Kim Mẫn Châu? Không, có lẽ bởi vì cô hận Bách Thảo, cô ghétBách Thảo!

Từ nhỏ cô đã ghét Thích Bách Thảo.

Từ khi được người đó đưa vào Toàn Thắng võ quán, sự tồn tại củaBách Thảo như một con gián đáng ghét! Lẵng nhẵng theo sau con người nhục nhãđó, theo sau kẻ hèn nhát đó, Thích Bách Thảo không những không thấy nhục, tráilại còn quỳ trước phòng người đó, quỳ ba ngày bốn đêm, nhất định tôn người đólà sư phụ!

Mỗi ngày Thích Bách Thảo đều bị bọn trẻ trong võ quán vây đánh.

Rõ ràng mỗi ngày đều bị đánh thâm tím mặt mày, rõ ràng mỗi ngàyđều bị quát vào mặt, Khúc Hướng Nam là kẻ hèn nhát xấu xa, Thích Bách Thảo lạinhư không hiểu! Cô không hiểu tại sao trên đời lại có kẻ ngu xuẩn như ThíchBách Thảo, tại sao biết rõ người đó là kẻ xấu mà vẫn nguxuẩn chạy theo sùng báitôn kính.

Trốn trong một góc tường, hằng ngày cô đều ghé xem trộm người đódạy Bách Thảo tập Taekwondo.

Sáng sớm, dưới gốc mai trước đình viện người đó ho từng trận, BáchThảo tung người vọt lên, tập các thế ra châncơ bản. Trước khi đi học, người đóđeo ba lô cho Bách Thảo, tận tay chỉnh lại dây đeo trên lưng Bách Thảo. Buổitrưa, người đó sắp sẵn một bàn nhỏ gồm cháo trắng và dưa muối chờ Bách Thảo đihọc về.

Người đó…

Hình như là cha Thích Bách Thảo…

Chứ không phải cha cô…

Cô ghét Thích Bách Thảo.

Cô không hiểu, tại sao trên đời lại có loại người ngu xuẩn nhưThích Bách Thảo, dù người khác nói gì cũng nhất quyết một lòng theo ngườiđó.

Còn cô không làm được vậy.

Lúc lên sáu tuổi, cô từng khóc một trận lớn dưới gốc mai, khi tỉnhlại thấy người đó bế mình lên giường. Hôm đó là ngày giỗ mẹ, những lời người đónói trước bài vị mẹ, cô đều nghe thấy hết.

Về sau lớn dần, ký ức lúc sáu tuổi trở nên mờ nhạt, cô bắt đầuhoài nghi đó chỉ là giấc mơ. Là nghe người khác nói nên cô mới mơ giấc mơ đó,những lời người đó nói chỉ là những điều cô hằng ngày nghe được, chứ không phảisự thật.

Cô tự bảo mình, có lẽ cô cũng có thể như Thích Bách Thảo.

Chỉ cần một câu của người đó.

Là cô có thể nhắm mắt bịt tai, cái gì cùng có thể tin!

Vậy là khi mười ba tuổi, vẫn là ngày giỗ mẹ, cuối cùng cô lấy hếtcan đảm hỏi người đó một lần…

“Bách Thảo sao vẫn chưa về?”

Giọng lo âu nôn nóng đập vào tai Quang Nhã, mí mắt động đậy, nhìnthấy Hiểu Huỳnh bồn chồn đi lại trong phòng, liên tục liếc qua cửa sổ.

“Nhược Bạch sư huynh cũng quá nghiêm khắc, để Bách Thảo bìnhtĩnh trở lại nhưng ngộ nhỡ Bách Thảo nghĩ quẩn, xảy ra chuyện thì làm thếnào!”

Có thế xảy ra chuyện gì?

Nhiều nhất là cuối cùng cô ta đã nhận ra cô ta là kẻ đần độn nhấttrên đời, Quang Nhã sắc mặt xanh xao thầm nghĩ, cho dù để cô ta đau khổ tộtcùng cũng dễ chịu hơn phải quỳ trước mặt Kim Nhất Sơn, phải từ bỏ Teakwondo vìvon người đó.

“Cuối cùng cũng tìm được em.”

Giọng nói thanh thanh, ấm áp cất lên, Bách Thảo ngơ ngác ngẩngđầu. Trong ánh nắng trưa, mùi cơ thể người đó tinh khiết vô ngần, phảng phấtmùi thuốc sát trùng, cô ngẩn người nhìn anh, đầu trống rỗng.

“Ăn cơm thôi.”

Sơ Nguyên mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô, mở nắp hộp cơm, bên trongđựng đầy cơm và thức ăn, vẫn còn nóng hổi. Cô mím chặt môi, cúi đầu, chỉ cảmthấy l*иg ngực như bị vật gì đè nặng.

“Chiều nay chẳng phải sẽ giao đấu với Kim Mẫn Châu sao? Khôngăn cơm làm sao có sức?” Mỉm cười vuốt tóc cô, Sơ Nguyên nhét đôi đũa vàhộp cơm vào tay cô.

Bần thần nắm đôi đũa, đôi môi khô nẻ của Bách Thảo động đậy:

“Em đã sai, phải không?”

“Hả? Nói gì thế?”

“Có phải em quá kích động… như Quang Nhã nói, nếu em khôngkích động, đứng ra chất vấn Kim Nhất Sơn đại sư, có lẽ mọi ngươi sẽ không để ýđến tên sư phụ… hơn nữa, có phải là dù em có đánh bại Kim Mẫn Châu, thậm chícoi như đánh bại cả Kim Nhất Sơn đại sư… cũng không ai… không ai tinrằng…”

“Em hối hận vì chuyện ban sáng phải không?”

“…”

“Nếu chuyện kia lặp lại, em cảm thấy có thể khống chế đượccảm xúc không?”, Sơ Nguyên nhìn cô.

Bách Thảo cắn chặt môi, bên tai lại vẳng lên tiếng nói như ácmộng.

“Không, em không thể ngồi nhìn người khác nói sư phụ như vậymà lại không lên tiếng, em không làm được…” Nước mắt lại ứa ra, giọng cũngrun run.

Lúc nhỏ, sư phụ khoác vai cô, giúp cô dang thẳng hai tay. Lúc nhỏ,sư phụ gắp miếng thức ăn duy nhất vào bát cô. Lúc nhỏ, hết lần này đến lần kháccô nhảy lên tập đá vào tấm bia chân mà sư phụ treo trên cành mai, khi cô đátrúng, sư phụ luôn lặng lẽ nhìn cây mai rồi ngoái đầu nhìn cô âu yếm…

“… Đó là sư phụ của em, em không chịu được khi người khácnói ông như vậy. Ông tuyệt đối không phải, không phải là người như Kim đại sưnói! Ông ấy là cha em, em hiểu ông ấy…” Cố kìm nén run rẩy, cũng không

dám để Sơ Nguyên nhìn thấy nước mắt mình, cô vùi sâu mặt vào đầugối.

Gió hè lướt trên mặt hồ.

Ánh nắng buổi trưa như thiêu đốt.

Nhìn cô thu mình co ro, lưng cứng đờ run rẩy, rõ ràng đang khócnhưng không ra tiếng. Sơ Nguyên im lặng giây lát, sóng trên mặt hồ dậy từng lớptừng lớp sóng sánh chói mắt, anh hạ giọng nói:

“Mặc dù đã nghe điện thoại, em vẫn tin sư phụ mình ư?”

Cô ngẩng phắt đầu, mặt vẫn ngấn nước, người cứng đờ nhìn anh, sốnglưng hình như trong khoảnh khắc bị đóng băng, ngực đau như sắp vỡ tung, cô hítthật mạnh mấy cái, mới thở ra được trong nỗi đau thấm thía.



“Trong cuộc thi tranh Cup năm đó..,” Từ đầu dây bên kia,giọng nói già nua như giọng ông lão sáu mươi vang lên. “… Ta đã dùngchất kí©h thí©ɧ.”

Rất lâu, rất lâu, giọng nói già nua đó mới chầm chậm thở dài.

“Bách Thảo…”



Trong đình viện tứ bề vắng vẻ.

Nhìn cây mai, Khúc Hướng Nam đứng vịn tay lên cành, ánh nắng chiếuvào tóc mai điểm bạc bên thái dương, lấp lánh từng điểm như sao, khóe mép hằnsâu mấy nếp nhăn.

……



“Em là Thẩm Khoản!” Mắt sáng long lanh, đứng trước mặtông, cô hơi ngượng nhưng nói rất to: “Em thích anh, em muốn chung sống vớianh!”.



“Anh biết không, trong lòng em, anh như một bông mai.”Một mực kéo ông từ phòng tập ra ngoài, nụ cười của cô tươi thắm diễm lệ như đóahoa, dắt tay ông, chỉ cho ông xem cây mai tự tay cô trồng trước đình viện.”Nó nở hoa trong mùa đông lạnh giá, không sợ lạnh, kiên cường, thanh cao,chính trực…”



“Có lẽ phải đợi đến mùa đông năm sau.” Trông ngóng câymai suốt mùa đông không thấy ra hoa, nụ cười của cô không rạng rỡ như ngày đầunữa, mà ngày càng đằm thắm: “Hướng Nam, đợi đến mùa đông sang năm, khi hoamai nở, chúng mình sẽ làm lễ cưới, được không… được không…”.



“Hướng Nam…”

Mỗi khi ông từ phòng tập trở về, cô luôn dùng khăn bông ấm bọc haibàn chân ông, lau rửa cẩn thận. Về sau côthường cúi đầu, ông chỉ có thể nhìnthây cái cổ trắng ngần của cô.



……

Trong ánh nắng hè, tiếng lá mai reo rì rào. Không cóhoa, xem ra nókhông có gì khác lắm so với những cây khác.

Nhìn ánh sáng dìu dịu trong đám lá. Ngực ông thắt lại ho từng cơn.

Lúc đó, ông dồn mọi tinh lực cho luyện tập, chuẩn bị cuộc thitranh Cup thế giới lần đó. Ông rất ít chú ý đến cô, mãi đến khi lần đầu tiên côngất trước mặt ông. Phủ phục bên giường bệnh trong phòng mạch của nhà họ Thích,đợi cô tỉnh lại, ông mới kinh ngạc nhận ra, cô đã không còn dáng vẻ như lần đầuông gặp nữa.

Cô gầy đến mức khiến ông kinh ngạc.

Đôi tay nõn nà của tiểu thư lá ngọc cành vàng đã trở nên thô ráp,nổi những nốt chai sần. Những lọn tóc uốn, lượn sóng đài các giờ biến thành máitóc ngắn giản dị.



“… Hướng Nam, em không sao…”

Cô yếu ớt mở mắt nhìn ông, hai mắt chứa chan tình cảm, đẹp đến naolòng.

“… Chúng ta có con rồi, Hướng Nam anh có vui không…”



Do lần ngất choáng đó, ông mới phát hiện, không biết từ lúc nào,cô vốn tồn tại như có như không bên cạnh ông, giờ đây dần dần chiếm một vị tríkhông thể thiếu trong cuộc đời ông. Còn cô ngày càng gầy yếu, ngày càng haychoáng ngất, thậm chí mấy ngày không thể ra khỏi giường.



“… Em chỉ lo hão thôi” Dịu dàng nắm tay ông, cô yếu ớtnói: “Anh xem, chị Thích chẳng phải cũng gầy như em… Hướng Nam, anh đãbỏ lỡ một kỳ Cup thế giới, lần này nhất định không được bỏ lỡ…”.

Kéo tay ông, đặt lên bụng đã bắt đầu to lên, nụ cười của cô ngọtngào như một giấc mơ đẹp:

“… Hướng Nam, anh sẽ đoạt chức vô địch, xin lỗi… khi nàocon chúng mình lớn, em sẽ nói với con, cha của nó là vô địch thế giới, là anhhùng đội trời đạp đất, cha nó một chân đá gục bọn lưu manh cứu mẹ…”

Ông tưởng rằng có thể cô đã lo hão, cho đến một hôm, bác sỹ Thíchchủ phòng mạch nói với ông.



“Cơ thể vợ anh không thích hợp mang thai.” Bác sỹ Thíchtrẻ trung và người vợ cũng đang mang thai tiếp ôngvẻ ái ngại. “Tôi đãnhiều lần khuyên vợ anh nên cho anh biết tình trạng sức khỏe của mình nhưng côấy bảo để anh tham gia Cup thế giới đã. Dù tôi đã hứa với cô ấy, nhưng…”

Thế giới đột nhiên như câm lặng.



Như bị đánh mạnh vào đầu, ông choáng váng, khi cuộc thi tranh giảivô địch Teakwondo thế giới mà ông mơ ước cuối cùng đã đến, ông mới biết mìnhthà đổi tất cả để lấy sức khỏe của cô. Bất chấp cô viện ra bao lý do phản đối,ông không tập luyện nữa, đưa cô đi hết các bệnh viện trong nước, tiêu gần hếtsố tiền tích cóp, vay mượn mọi chỗ có thể vay, tất cả các bác sỹ đều nói vớiông…

Quá muộn rồi.

Với trình độ y học trong nước, họ bó tay trước căn bệnh của cô,nhất là cô đang trong tình trạng mang thai tháng thứ sáu, trừ phi ra nước ngoàicó thể còn hy vọng. Ở Mỹ có hai bệnh viện nổi tiếng từng nghiên cứu về căn bệnhnày và có tiến triển khả quan, nhưng kinh phí điều trị ở Mỹ rất cao, đối vớiông là điều không thể.



“… Hướng Nam, tóc anh đã có sợi bạc này.” Buổi tối,dưới gốc mai, cô nằm trong lòng ông, bàn tay yếu đuối vuốt tóc ông, tay cô lạnhngắt nhưng hơi thở vẫn dịu dàng ấm áp như hương mai. “Hướng Nam, đừng locho em, đừng vay tiền nữa, đừng liên hệ với bệnh viện nước ngoài nữa, đượckhông… Em không chết được đâu… em muốn thấy anh tham gia Cup thế giới…muốn thấy anh trở thành vô địch thế giới… Anh hãy chăm chỉ luyện tập… cuộcthi sắp đến rồi…”

Anh ôm cô thật chặt.

Vùi mặt vào tóc cô.

“Hướng Nam… trong lòng em, anh là vị anh hùng… hãy thamgia cuộc thi đó., em mong mọi người trong thiên hạ đều biết anh là vị anh hùngchân chính…” Nằm trong lòng ông, ngoài cái bụng nhô cao, người cô chỉtoàn xương. Ông xiết cô vào lòng thật chặt.

Vào lúc gần tuyệt vọng, một tổ chức xã hội đen trước đây luônkhông ưa ông đã cho ông một tia hy vọng duy nhất.



“Tất cả các đại gia đều đặt cửa Kim Nhất Sơn của Hàn Quốc,không có ai đặt vào anh”, gã trùm xã hội đen với vẻ lịch thiệp bất ngờ, vỗvai ông nói, “cho nên, tôi đặt tất cả tiền bạc vào anh, chỉ cần anh đoạtchức vô địch, mọi thủ tục và kinh phí điều trị cho vợ anh ở nưóc ngoài tôi baohết! Nhưng nếu anh thua, làm tôi mất không số tiền lớn như vậy thì đừng tráchtôi tuyệt tình! Làm ăn là thế người anh em nên hiểu cho tôi, đúng không?”.



Ông luyện tập trở lại, ngày ngày mãi miết nhưngkhông ở bãi tập nhưtrước mà ở bệnh viện. Cô rất vui, chỉ cần cảm thấy khá lên chút ít, là ra nằmtrên ghế băng dướigốc mai đặt tay lên bụng, mỉm cười nhìn, xem ông tập. Thờigian vùn vụt trôi.

Ông không nói với cô cuộc giao dịch với trùm xã hội đen.

Ông hy vọng cô không bao giờ biết.

Chỉ cần cứu được cô, chỉ cần cô có thể sống, những việc trước đâytưởng chừng không bao giờ có thể làm, ông đều sẽ làm.



Một ngày trước hôm khai mạc Cup thế giới, cô vẫn hôn mê trong bệnhviện.

Nhìn những tấm đệm đấu được đèn chiếu sáng nhức mắt giữa nhà thiđấu, ông hiểu mình chỉ có thể chiến thắng, chỉ có chiến thắng, vợ ông mới có cơhội sống.

Trong tiếng hoan hô của hàng vạn công chúng, Kim Nhất Sơn ngườiHàn ra sân như một vị anh hùng.

“Uống cái này, nó sẽ giúp anh chiến thắng.”

Gã trùm xã hội đen nói nhỏ rồi đưa cho ông hộp đồ uống.

Chuyện xưa ùa về rõ mồn một, vậy mà thoắt cái đã ngần ấy năm. Nếubiết sự việc tiến diễn đến nước này, nếutất cả có thể quay trớ lại…

Dưới góc mai, tiếng ho của ông như xé ruột, như sắpthổ ra máu.

Khúc Hướng Nam từ từ nhắm mắt.

Ông đã tưởng cùng với thời gian, những chuyện của mười bảy nămtrước sẽ không ai còn nhớ, nhưng cú điện thoại trưa nay khiến mọi thứ lại quayvề. Dường như cô ấy vẫn nằm trên ghế băng dưới gốc mai, vẫn dáng yểu điệu nhưđại tiểu thư, nũng nịu vẫy tay với ông, ra hiệu cho ông tạm nghỉ đến nói chuyệnvới mình.

Ho dữ dội, những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mép. Chỉ có điều…

Bách Thảo, sư phụ làm con thất vọng rồi…

Ven hồ, Bách Thảo cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn Sơ Nguyên, cổ họngnghẹn đắng. Bao nhiêu năm nay, cô luôn tin sư phụ, tin sư phụ vô tội, tin sưphụ bị oan, cô vẫn giữ vững niềm tin đó.

Cho nên, khi nghe chính miệng ông thừa nhận đã làm chuyện đó,ngực cô như vỡ toác, kinh hải, đau đớn, hoảng loạn, không biết làm sao.

Nhưng…



Đứng trên cái thang nhỏ trước tủ thuốc, cha cô nói: “… Tiểu Thảo, nhìn người phải nhìn cái tâm, đừng nhìn bằngmắt hoặc bằng tai,hiểu không?”.



“…”

Cổ họng khô đắng, cố hít thở, một âm thanh khàn khàn lọt ra.

“Đúng, em hiểu sư phụ.”

“Dù Kim Nhất Sơn nói gì, dù Quang Nhã nói gì, dù chính miệngsư phụ nói ra, em… em cũng không tin, không tinn sư phụ phản bội tinh thầnTaekwondo, sư phụ tuyệt đối không làm chuyện đó!”

Theo sư phụ ngần ấy năm, phẩm hạnh của ông, không ai rõ hơn cô. Côtin sư phụ, cho dù…

Cho dù lời sư phụ cũng không làm cô dao động!

“Quả là cô bé bướng bỉnh.” Nhìn cô, đáy mắt Sơ Nguyên cómột điểm rất sâu rồi anh cười, xoa đầu cô: “Vậy còn gì để nói? Nếu lặplại, em vẫn lựa chọn như thế, bất luận thế nào em cũng tuyệt đối tin tưởng sưphụ… vậy hãy nghe theo tiếng nói trái tim mình”.

“Nhưng…”, cô cắn môi.

“Trên thế giới này, không có đúng sai tuyệt đối, chỉ cần emcảm thấy đúng, cảm thấy chính đáng thì hãy làmtheo. Có điều…” Lại nhét đôiđũa vào tay, đặt hộp cơm lênđầu gối cô, giọng anh nhẹ nhàng: “Trước hếthãy ăn đã, ăn no mới có sức, mới làm được việc mình muốn, đúng không? Mau ănđi, nguội hết rồi”.

Cô bối rối cúi đầu.

Bách Thảo ăn mấy miếng, thấy mình quả rất đói, trong ăn có rau cảiđắng màu đỏ, rất ngọt. Cúi đầu ăn, trong lòng vẫn bất an, cô do dự nhìnSơ Nguyên.

“Nhược Bạch sư huynh… vẫn rất giận… đúng không?”

Nhược Bạch sư huynh mặt lạnh tanh, không nói một câu với cô, thậmchí cũng không nhìn…

“Khi anh lấy cơm giúp em, chính Nhược Bạch đã lấy thêm cảiđắng cho em.” Món cải đắng cô đã ăn gần hết.

Mắt Bách Thảo sáng lên!

Cô cúi đầu ăn tiếp, ăn ngấu nghiến nốt chỗ rau cải đắng, đáy mắtbỗng nhòe ướt.

Ánh trăng sáng hai đấu vựcthẳm,

ở trong lòng nhưng không ởbên em,

Không lau hết lệ em đãchảy.



Ðột nhiên tiếng nhạc vang lên, Bách Thảo bỏ vộihộp cơm, lôi điệnthoại ra, trên màn lấp láy khuôn mặtrạng ngời của Đình Hạo tiền bối. Cô chầnchừ giây lát rồi nghe máy.

“Rất tốt, hôm nay đã mở máy.” Đầu dây bên kia có tạp âm,giọng Đình Hạo vẫn lơ đãng: “Ăn cơm xong chưa?”.

“Chưa…”

“Buổi chiều phải thi đấu với Kim Mẫn Châu, ăn nhiều mộtchút”, lời Đình Hạo bên kia vọng đến, “Đừng coi thường Kim Mẫn Châu,cô ta tiến bộ hơn nhiều so với ba năm trước, lại ra đòn rất hung bạo, dừng đểbị cô ta uy hϊếp, đừng để cô ta khống chế tiết tấu, anh tin, em sẽ chiến thắngcô ta”.

Bách Thảo ngơ ngác, nói vào máy: “Sao anh biết chiều nayem…”.

“Em quên à, chúng mình đang hẹn hò mà.” Ngắt lời cô,tiếng cười của Đình Hạo tự nhiên như trời xanh mây trắng. “Luôn quan tâmem là chuyện anh nên làm.”

“Không… chúng ta không hẹn hò…” Không dám nhìn SơNguyên bên cạnh, mặt Bách Thảo vụt đỏ lựng.

“Chúng ta”, Đình Hạo lại cười, “Anh rất vui khiemnói như vậy”.

“Đình Hạo tiền bối…” Bách Thảo luống cuống, nhưng cómột số điều nhất định phải nói rõ: “Em… việc hẹn hò màlần trước anhnói… em thấy không…”.

“Mua quà chưa?”, giọng bên kia ngắt lời cô.

“Sao?”, cô ngớ người.

“Viên nêm!”, Đình Hạo nói, “Trước khi đi anh đãnhắc em mua quà cho anh, chẳng lẽ em quên?”.

“… Không… không quên.”

“Lúc về nước, anh sẽ ra sân bay đón em, nếu anh phát hiện emquên mua quà cho anh…” Lúc đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng phát thanhgiục hành khách lên máy bay, không đợi cô trả lời, anh cười nói: “Thôi,anh đi đây. Khi anh bay đến nước Anh, trận đấu của em với Kim Mẫn Châu đã kếtthúc, lúc đó chắc anh sẽ được nghe tin tốt lành, Bye!”.

Đàm thoại kết thúc.

Bách Thảo ngây người nhìn máy di động, đầu óc hỗn loạn, cảm thấysự việc nào đó đang tiến triển theo hướng sai lầm.

“Là Đình Hạo phải không?”

Sơ Nguyên nhìn cô.

“Vâng.”

Mặt cô vẫn đỏ bừng, tay chân không biết để vào đâu, không biếtgiải thích với anh thế nào, không biết anh nghe được bao nhiêu, cũng không biếtanh có hiểu lầm quan hệgiữa cô và Đình Hạo tiên bối.

“Đình Hạo”, Sơ Nguyên do dự, “đang hẹn hò vớiem?”

“Không!” Cô vội ngẩng đầu nhìn anh: “Đinh Hạo tiềnbối… chỉ đùa thôi… anh ấy đùa chơi vậy thôi…”.

“Bé ngốc”, Sơ Nguyên cười, vò đầu cô, “Đình Hạokhông phải là người nói đùa những chuyện như thế, anh ấy đã nói thế nhất địnhlà thật”.

Cô ngây người.

“Nhưng… nhưng…” Ngạc nhiên và bối rối khiến không biếtnói sao, cô vẫn luôn cho rằng Đình Hạo tiền bối chỉ nói chơi vậy thôi, Đình Hạotiền bối sao có thể thích cô, sao có thể muốn hẹn hò với cô.

“Nhưng người mà em thích là Nhược Bạch, đúng không?”

Sơ Nguyên vẫn mỉm cười, nói: “Không sao, Đình Hạo mặc dù nóithật, nhưng anh ấy cũng là người thấu tình đạt lý, em đừng lo”.

“Em không thích Nhược Bạch sư huynh!”, Bách Thảo cuống,lại giải thích lần nữa, “Không, ý em nói là, không phải em thích NhượcBạch sư huynh theo kiểu đó! Emkhông hẹn hò với Nhược Bạch sư huynh! Nhược Bạchsư huynh cũng không thích em kiểu đó!”. Cô nhất định muốn giải thích rõràng, cô không muốn bị anh tiếp tục hiểu lầm, mặc dù anh đã có cô gái anhthích…

“Em và Nhược Bạch không hẹn hò?”, Sơ Nguyên ngạcnhiên.

“Không!”, cô lắc đầu thật mạnh.

“Lần đó, trên phố anh đã thấy em hẹn hò với NhượcBạch…”

“Đó không phải là hẹn hò, là em và Nhược Bạch sư huynh đi làmthêm trở về. Nhược Bạch sư huynh sợ em đi đêm một mình không an toàn nên đã thuxếp làm cùng thời gian với em.”

Sơ Nguyên lặng lẽ nhìn cô.

Ánh nắng trưa chói chang.

Má Bách Thảo đỏ ửng, nhìn mắt anh rồi từ từ cúi đầu, nỗi đau âmthầm lại trào lên.



“Anh cũng có người congái anh thích.” Trong màn đêm, Sơ Nguyên nhìn mặt hồ phủ khói: “Nhưng cô ấy lại thích người khác”.



Rõ ràng biết Sơ Nguyên sư huynh đã có người con gái anh ấy thích,cớ sao tim cô vẫn đập nhanh như vậy. Bách Thảo lặng lẽ nhìn xuống chân mình, cô không muốn để Sơ Nguyên sư huynh nhận ra, không muốn làm phiền anh.

“Cho nên anh vấn còn cơ hội…” Mặt hồ dậy lên từng đợt sóng nhẹ, lóng lánh như thủy tinh. Giọng anh êm nhẹ như tự nói với mình: “… Phải không?”.

“…”

Cô không hiểu.

“Mặc dù trước trận đấu với Kim Mẫn Châu, nói với em điều này là không thích hợp nhưng… anh không muốn đợi thêm nữa” Sơ Nguyên hít nhẹ,nhìn vào mắt cô: “Anh thích em, Bách Thảo”.

*** Hết ***
« Chương Trước