Chương Thưởng: Vυ' Em Và Lão Gia (1)

Editor: Uniirr

Trên người Hà Cửu Vi không có nhiều vết bầm tím nhưng dưới thân truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách làm sắc mặt cô tái nhợt, trên trán chảy mồ hôi, bây giờ cửa thành vẫn chưa mở chỉ cần nhịn một chút nữa thì cô sẽ được rời khỏi đây. Hà Cửu Vi cuộn cả người thành một đoàn lạnh run, chỉ mong trời mau sáng.

Trời bắt đầu sáng, cổng thành đã mở, Hà Cửu Vi sắp ngất xỉu, người lắc lư, rốt cuộc cũng rời khỏi nơi ác mộng này.

Tám tháng sau.

Hà Cửu Vi bụng lớn ngồi trong sân phơi nắng, không giống như những người phụ nữ mang thai có thân hình mập mạp, cô có bộ ngực no đủ cùng mông cong, chân tay tinh tế, da trắng, mặt đẹp, chỉ có bụng lớn thêm.

Bà Lưu vừa vào cửa liền thấy được hình ảnh này, không khỏi cảm khái ông trời cho Hà Cửu Vi ngoại hình hoàn hảo thì sẽ lấy đi quyền lợi được sống bình an của cô.

Bà Lưu cũng có số phận bấp bênh, chồng vừa mới mất thì đến lượt con gái. Tám tháng trước, bà ra ngoài gặp được Hà Cửu Vi nằm trên đất hấp hối, khi đó bà đột nhiên nhớ tới đứa con gái đã qua đời, tâm mềm nhũn, liền thu lưu Hà Cửu Vi.

Hai tháng này, Hà Cửu Vi chịu mệt nhọc, nói cái gì mà muốn cảm ơn bà Lưu, một người ôm hết mọi việc.

Đến một ngày, Hà Cửu Vi đột nhiên ngất đi. Bà Lưu đi gọi đại phu, mới biết là cô đã mang thai.

Bà Lưu cùng Hà Cửu Vi ở chung hai tháng, cũng hiểu biết ít nhiều chuyện cô gặp phải. Lúc ấy bà Lưu an ủi cô.

“Rời khỏi chính là chấm dứt, chấm dứt chính là bắt đầu.”

Hà Cửu Vi cũng nghe vào, tin tưởng thời gian có thể san bằng hết tất cả.

Nhưng vận mệnh trêu ngươi làm Hà Cửu Vi sụp đổ.

Cô mang thai con của tên cầm thú đó!

Bà Lưu khuyên cô đừng bỏ, có lẽ cả đời này cũng chỉ có một đứa con, có thể cùng bầu bạn với cô. Hà Cửu Vi rối rắm mãi, cuối cùng quyết định sinh đứa nhỏ.

Cho dù trong lòng không vui khi đứa nhỏ sinh ra, nhưng lâu ngày, Hà Cửu Vi cũng tiếp nhận chuyện này, mỗi ngày đều nói nhỏ nhẹ mà tâm sự với con, cảm thụ được con đang đáp lại, càng có hi vọng.

Có lẽ thân thể Hà Cửu Vi không tốt, cô sinh non, khi sinh dị thường gian nan.

Khoảng chừng một ngày một đêm(??) mới từ trong bụng Hà Cửu Vi chui ra. (Cũng ảo lắm :((()

Là con trai, mặt nhiều nếp nhăn đỏ rực, Hà Cửu Vi lại thấy rất đáng yêu, đặt tên hắn là Tử Thuận. Mong muốn hắn cả đời bình an, thuận lợi.

Hà Cửu Vi sinh con hai đến ba ngày liền tiết sữa, không cần thúc giục đầu nhũ, sữa cũng tự tiết ra.

Cô lần đầu tiên cho con uống sữa, núʍ ѵú truyền đến cảm giác đau đớn, bà Lưu cười, cô ngạc nhiên, bà nói thói quen thì tốt rồi.

Quả nhiên, có thể vì tình thương của mẹ lan tràn mà khi nhìn Tử Thuận uống no, cô cũng thấy giảm bớt sự đau đớn.

Kế tiếp lại có vấn đề xuất hiện.

Sữa dư lại rất nhiều, Tử Thuận uống không nhiều, chỉ khổ cô. Ngày thường chỉ có thể nhịn đau mà vắt sữa, đầy hai ba chén lớn. Không nghĩ tới cho con uống không đến ba tháng Tử Thuận đã không muốn uống sữa, Hà Cửu Vi không biết làm như thế nào cho phải, vẫn nhờ bà Lưu cho một bát gạo mới có thể giải quyết.

Nhưng còn dư sữa, cô nên làm sao bây giờ!

Hôm nay, bà Lưu từ bên ngoài về, nói cho cô Giang phủ vài ngày trước sinh được một tiểu thư, muốn tuyển vυ" em, bà hỏi cô có muốn đăng kí không?

Hà Cửu Vi vừa nghe muốn cự tuyệt, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt vào. Giang phủ là nhà giàu, nếu như đi làm ở chỗ đó, hẳn là trả không ít tiền công. Tử Thuận cũng sẽ lớn lên, đến lúc đó khắp nơi đều dùng tiền, cô không thể cái gì cũng dựa vào bà Lưu được, dù sao cũng phải tích trữ tiền về sau cần dùng.

Vừa vặn sữa của cô quá nhiều, mà Tử Thuận lại kén ăn, cô cũng phiền não, liền gật đầu.

Cũng không phải nói vừa xin tuyển là có thể được nhận, Giang phủ muốn mời chỉ có một vυ" em, người xin tuyển đã có bảy tám cái, Hà Cửu Vi cảm thấy cuộc cạnh tranh chắc rất kịch liệt.

May mắn là cô thắng bởi trẻ tuổi, sữa mẹ không có nặng mùi, nồng đặc mà thơm, mấy ngày sau có người đến thông tri cô mau vào phủ nhậm chức.

Nhưng mấy ngày nay Hà Cửu Vi mới biết được nếu làm vυ" em, thì sẽ không được gặp Tử Thuận, cô nghĩ mình nên đi hay không đi, Hà Cửu Vi bắt đầu rối rắm.

Cuối cùng vẫn là lo lắng Giang phủ sẽ đưa chia cắt hai mẹ con chiếm thượng phong, Hà Cửu Vi đang muốn cự tuyệt, Giang phủ bên kia lại nói khi cô đến phủ, không cần nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, buồn bực không vui sẽ ảnh hưởng đến sữa của tiểu thư.

Làm cho Hà Cửu Vi hạ quyết định, quyết tâm đi làm vυ" em.

Chính là gần một năm không thể bầu bạn ở bên Tử Thuận, Hà Cửu Vi tâm đều nát, trầm mặc nghẹn ngào nửa ngày, vẫn là bà Lưu an ủi cô hồi lâu.

Cứ như vậy, Hà Cửu Vi bắt đầu làm vυ" em kiếm sống.

Tiểu thư của Giang phủ là Giang Trĩ, tự là Không Lo. Ngày thường, ban ngày chăm sóc tiểu thư, buổi tối đợi tiểu thư ngủ là được về tiểu viện mà Giang phủ an bài cho cô.

Gần đây Giang Trĩ tựa hồ có thói quen Hà Cửu Vi bên người, suốt đêm đều không cho cô rời khỏi. Chăm sóc nhiều ngày như vậy, Hà Cửu Vi đối với Giang Trĩ cũng có cảm tình, đành phải đem chuyện này cho người thông báo với chính thất, cũng chính là đại phu nhân, mẫu thân của Giang Trĩ. Đại phu nhân cũng không vui vẻ khi Giang Trĩ sinh ra, chỉ oán cô không phải là con trai. Đại phu nhân nghe xong không nói cái gì, trực tiếp đồng ý.

Nhưng tiểu viện của cô không thể ở lại, đối với Không Lo mà nói là quá mức đơn sơ, quản gia đem cô an bài đến đại viện.

Cứ như vậy qua hơn một tháng, Hà Cửu Vi chiếu cố tiểu thư càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Hôm nay, cô vén cái yếm lên tiện cho uống sữa, Không Lo cầm núʍ ѵú nhét vào miệng, ngậm núʍ ѵú đói khát mà mυ"ŧ. Uống xong sữa, cảm thấy mỹ mãn đi vào giấc ngủ, buông núʍ ѵú liền trở mặt.

Hà Cửu Vi dở khóc dở cười, núʍ ѵú bị hút đến sưng đại, sữa vẫn giống trước dư ra. Cô đi đến bàn bưng bát đã chuẩn bị tốt, đang muốn tự vắt sữa, lại nghe được phía sau truyền đến âm thanh mở cửa.

Hà Cửu Vi nghĩ là tỳ nữ hầu hạ, tiếp tục bóp sữa nói.

“Ân… Hôm nay sao tới nhanh như vậy? Hôm nay tiểu thư uống ít sữa, một bát chắc không đủ, ngươi giúp ta lại đi lấy thêm một cái bát đến đây đi.."

Không có người đáp lại. Chỉ có hô hấp trở nên trầm trọng.

Hà Cửu Vi đột nhiên mở to hai mắt, sợ tới mức không dám quay đầu, tay run lên, vừa đựng được nửa bát sữa trượt khỏi tay “Đùng” một tiếng rơi trên đất.

Nhất thời, hương sữa lan tỏa bốn phía.

“Ngươi chính là vυ" em của Không Lo?” Một câu này, làm cho Hà Cửu Vi theo bản năng khép vạt áo đang rộng mở, đưa lưng về phía nam nhân đứng ở cửa trả lời “Đúng vậy.”

“Không Lo đã ngủ?” Ngữ khí quen thuộc làm Hà Cửu Vi không khỏi khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là… Giang phủ lão gia Giang Thận?

Nghĩ đến đây Hà Cửu Vi lại càng không dám quay đầu , thấp giọng hồi đáp “Tiểu thư ngủ rồi.”

“Ho ho, gia nhất thời qua xem Không Lo, đã ngủ thì quên đi.”

Nam nhân quả nhiên là Giang Thận, hôm nay hắn nghe phía dưới nói Không Lo theo vυ" em, thấy không ổn, đang muốn sai người chiếu theo phía trước an bài liền tốt, lại ngừng lại, nghĩ đến bóng hình xinh đẹp chợt lóe qua, nên một mình đến đây.

Không nghĩ tới, lại thấy được cảnh đẹp như vậy. Bóng hình nữ tử chỉ nhìn một cách đơn thuần liền biết dáng người kiều diễm động lòng, dịu dàng. Hương sữa nồng đậm, hiểu lầm hắn là người khác, thanh âm dịu dàng, khí nếu u lan. Giang Thận ngây người một lát, cuối cùng mở miệng.

Rõ ràng lại đây trách phạt vυ" em không ra thể thống, đến đây lại thành nhất thời qua xem nữ nhi. Nếu như vậy mà từ bỏ, hắn lại chậm chạp không hề đi ngay.

Phía sau không có động tĩnh, Hà Cửu Vi tưởng Giang Thận đã rời khỏi, vừa nhả khí, muốn xoay người khép cửa phòng, lại bị thân ảnh phía trước cả kinh bưng kín miệng.

Hắn không đi!

Giang Thận thấy rõ khuôn mặt của Hà Cửu Vi, trong lòng lại một trận phiêu đãng!

Hắn tiến lên cầm tay Hà Cửu Vi, nhìn biểu tình sợ hãi của cô, thanh âm ôn nhu mà nói, nội dung làm cho Hà Cửu Vi nhất thời tái nhợt.

“Nếu còn muốn nhìn thấy nhi tử của ngươi, đêm nay phải đi Không Lo các chờ gia!”

Không Lo các, là sân vườn phía trước nơi ở của Không Lo.

________

Không có truyện nào hợp gu nên ngồi edit truyện này vậy :(((