Chương 32: Làm mối bất thành

Tới phòng khách Chu gia, Ngô Lỗi mới phát hiện Chu gia đang rất nhiều người, Chu Quan Tông giới thiệu Ngô Lỗi mới biết mấy người này là tổ mẫu của Nhược Thủy cùng với một nhà đại bá.

Ngô Lỗi khách khí hướng tới mấy người hỏi thăm, sau đó dò hỏi Nhược Thủy ở nhà hay không. Trịnh lão thái thái thấy Ngô Lỗi đối với bọn họ thập phần khách khí, không giống cùng cách lãnh đạo cửa trên, lập tức lá gan cũng trở nên lớn hơn, đối với Ngô Lỗi nói:” Ngô giám đốc à, ngươi tìm nhị nha đầu chắc không chỉ hỏi thăm sức khoẻ chứ ? Nhị nha đầu nhà ta tuy không phải xuất sắc nhưng cũng là khuê nữ ngoan ngoãn, ngươi có muốn cưới nàng vào cửa Ngô gia không ?”

Ngô Lỗi mặt liền mỉm cười khi nghe được Lão thái thái nói những lời trên, ý gì đây? Lỗ tai hắn hỏng rồi à ? Cưới đại sư làm vợ ư? Không phải hắn không muốn, hăn cũng đã 30 tuổi, cưới được cô nương trẻ đẹp tươi tắn như Nhược Thuỷ đương nhiên đồng ý. Vấn đề là đại sư có đồng ý sao ? Đại sư nếu thực sự không muốn, có hay không làm pháp thuật gϊếŧ cả nhà hắn ? Không được, phải cẩn thận.

Từ Văn đứng ở cạnh Ngô Lỗi lúc này vẻ mặt đăm chiêu nhìn Ngô Lỗi, trên mặt tự hỏi là ngươi giới thiệu đại sư cho ta xem phong thuỷ, hay là giúp người lấy vợ đây hả ?

Ngô Lỗi nhìn Từ Văn không biết trong lòng tưởng tượng cái gì, định giải thích vài câu nhưng lại sợ lời nói không rõ ràng lại khiến Nhược Thuỷ hiểu nhầm thì rách việc. Đang lúc thời điểm khó xử thì Nhược Thuỷ được vυ" Trần thông báo đã đi tới cửa phòng khách. Nàng lạnh mặt nhìn Trần Tố Tố :” Đại bá mẫu, ta nói rồi, trong nhà chỉ hoan nghênh người biết điều, nếu các ngươi vẫn lắm chuyện thì đừng trách ta không khách khí.”

Trần Tố Tố sắc mặt cứng đờ, nàng không nghĩ tới Nhược Thủy biết mình là kẻ đứng sau kích bác mọi chuyện, đành căng da đầu nói:”Nhị nha đầu, chúng cũng vì tốt cho ngươi mà thôi, ngươi xem, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên tìm một người đàn ông tốt để nương tựa hay sao…ta…. ?”

Trần Tố Tố nói được một nửa Vương Ngưng nghiền cắt lời là bà ta :” Nhị nha, con đừng nghe lời đại bảo mẫu, con gái vẫn nên tìm gia đình đàng hoàng, chẳng sợ kham khổ, chẳng cần gia đình giàu có mà làm tiểu thϊếp.”

Nhược Thủy nghe xong lời Vương Ngưng nói mặt mày có chút thoải mái hơn, ít nhất trong ngôi nhà này còn có người thứ ba thật tình thương xót nàng. Nhược Thuỷ không cho kẻ khác có cơ hội mở miệng, lạnh lùng nói:” Đại bá mẫu, ta cho bà cơ hội cuối cùng, liệu mà giữ miệng chó cho tốt. Nếu không lần sau ta nhất định làm cho cả nhà bà đẹp mặt !” Nàng nói chuyện lúc này tỏ ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Trần Tố Tố, đoạ bà ta run lập cập, bà ta lúc này không dám nghi ngờ gì, sợ rằng chỉ cần dám mở lời thì lập tức bị Nhược Thuỷ đuổi thẳng cổ cả nhà ra khỏi nơi này.

Trịnh lão thái thái vẫn tỏ vẻ tinh tướng, bà ta nổi giận đùng đùng đối với Nhược Thuỷ quát lớn :”Cái đồ bất hiếu nhà ngươi, dám với đại bá mẫu nói chuyện hỗn láo ! Ta xem ngươi không coi ai ra gì rồi.” Lão thái thái còn tưởng mình đứng ra ngăn cản giúp Trần Tố Tố, ai ngờ bị Nhược Thuỷ cũng đuổi luôn ra khỏi đây, không cho lưu lại nơi này nữa. Cả hai già trẻ tức tối ra khỏi phòng.

Thấy cả hai đã đi ra ngoài, Nhược Thuỷ đối với Vương Ngưng nhẹ nhàng nói :”Mẹ yên tâm, con không mắt kém như vậy đâu.”

Ngô Lỗi đứng bên cạnh xem kích tay có hơi run run một chút, đại sư nói mắt không kém, chẳng lẽ đang không để mình vào mắt ư ?

Từ Văn nhìn Nhược Thuỷ ánh mắt đầu tiên liền để ý, nhìn rõ con người trước mặt. Tiểu cô nương trước mặt có đôi mắt như hồ nước sâu, mày đẹp hơi chau, da như tuyết, một thân khí chất thanh lãnh thanh nhã, quả nhiên là một tuyệt sắc mỹ nhân, không chỉ vậy mà khí chất tiên phong đạo cốt cũng không thiếu. Hiện tại nếu có người nói với hắn nàng là tiên nữ giáng trần thì hắn phỏng chừng cũng tin. Người khí chất như vậy hắn trước giờ chưa gặp qua.

Lúc Nhược Thuỷ nói mắt nàng không kém như vậy, Từ Văn không có nhịn được phụt cười thành tiếng, hắn cảm thấy Nhược Thuỷ nói không sai, Ngô Lỗi thật sự không xứng với Nhược Thuỷ.

Nghe được tiếng cười, Nhược Thuỷ chuyển ánh mắt về phía Từ Văn, sau vài điểm đánh giá liền nhàn nhạt nói :”Vị tiên sinh này sự việc cần hỏi sắp thành, mau về xử lý nhanh cho kịp đi.”

Từ Văn nghe vậy đại hỉ :”Thật sự sao ?”

Tử Văn vội nói :”Nếu thật sự việc này thành công, ngày khác nhất định ta sẽ mang lễ tới cửa cảm tạ đại sư.” Dù chưa kể ra là chuyện gì nhưng trong lòng mở cờ, đại sư tự hiểu mình định hỏi gì mà trả lời sao ? Không nghĩ nhiều liền chắp tay cảm tạ, xoay người vội vàng rời đi lo việc.