Chương 14: Biết ít chút thuật Huyền môn

Nhược Thuỷ ba người sau khi thu thập xong hành lý liền đi xuống lầu ăn cơm, Chu Quang Tông vẫn đang trong giờ liền trở về nhà máy làm việc. Vốn dĩ Ngô Lỗi nói Chu Quang Hưng hôm nay không cần đến chỗ làm, chăm sóc tốt vợ con và tử nữ nhi là được. Chu Quang Hưng lại lo sợ trong lòng, sợ nha đầu nhà mình không có bản lãnh, cuối cùng làm loạn lên, giám đốc sau này trách phạt mình thì sao, nên vội vàng quay trở về làm việc.

Ngô Lỗi đi phía trước chuẩn bị món ngon đãi gia đình Nhược Thuỷ, đều là đặc sản Nam Kinh, thân thể này của Nhược Thuỷ gần đây ở Chu gia ăn uống kém, chất lượng sinh hoạt cũng đi xuống, hiện tại thấy đồ ăn ngon cũng cao hứng thưởng thức. Như Vương Ngưng cùng tiểu tam tử đều sống ở thôn quê nghèo, làm gì đã ăn qua cao lương mỹ vị như vậy. Đồ ăn vừa đẹp vừa hấp dẫn, chỉ ngắm đã thấy hấp dẫn rồi.

Tiểu tam tử thấy tỉ tỉ tư thái ưu nhã ăn thức ăn trên bàn, nuốt nước miếng ừng ực, lôi mẹ sợ hãi nói :”Mẹ, con cũng muốn ăn.”

Một nữ tử lòng dạ hẹp hòi đi tới, nghe thấy những lời này, đối với người phục vụ hất hàm :” Đây là chỗ nào mà tới những kẻ nghèo kiết xác cũng có thể tới ăn. Nhà hàng của khách sạn Nam kinh thành tiệm cơm ven đường, phục vụ ăn mày sao ?”

Cả nhà Nhược Thuỷ ăn mắc có chút quê mùa nên cũng bị nhiều ánh nhìn, nên biết nhà hàng của khách sạn chuyên phục vụ những người có tiền giàu có. Bất quá nghe nói ba người này là bà con của cổ đông khách sạn nên phục vụ cũng chẳng hỏi tới. Lúc này nghe nữ tử nói cũng chỉ hùa cười theo, không dám bình luận gì.

Nữ tử thấy người phục vụ chỉ cười bồi, không trả lời câu hỏi của mình thì cả giận nói :”Kêu giám đốc các người lại đây, chúng ta bỏ nhiều tiền như vậy tới nhà hàng sang trọng ăn cơm, không muốn ngồi cùng bọn bần dân a !”

Thời Thanh triều giai cấp phân hoá tương đối lớn, tuy rằng hiện tại đã là thời kỳ Dân quốc tương đối dân chủ, nhưng giai cấp tư sản, các quý tốc vẫn tỏ ra vẫn hống hách. Nhược Thuỷ vốn chỉ định ăn cơm, không thèm chú ý đến lời nữ tử, nhưng đối phương ép người thái quá, lại khăng khăng chọn giận cả nhà nàng, việc này khiến trong lòng nàng khó chịu, mất cả tâm tình ăn cơm.

Nhược Thuỷ buông đũa, xoa xoa miệng, ngẩng đầu lên đánh giá nữ tử trước mặt, lạnh nhạt cười :”Vị tiểu thư này nếu không thích ở nhà hàng Nam Kinh ăn cùng người nghèo như bọn ta, về sau đừng tới là được. Nhà ngươi chọc phải quý nhân, trong nhà bị quản gia lấy trộm tiền, phỏng chừng sắp tới cũng chẳng đủ tiền tới những nơi này đâu a !”

Nữ tử nghe vậy đồng tử đột nhiên co rút, trên người run lập cập :”Ngươi…Ngươi ăn nói hàm hồ.”

Mấy bạn bè đi cùng nữ tử xôn xao lên. Nàng ta tên là Đường Tiêu Tiêu, trong nhà nhiều thế hệ đều là ở Nam Kinh kinh thương, dân quốc thành lập rất nhiều nhà máy. Đường gia cũng theo thời thế khai trương xưởng dệt, chỉ là không nghĩ tới xưởng dệt càng làm càng suy bại, bị uỷ viên của một đội quân phiệt theo dõi, ý định càn quấy rồi chiếm đoạt nhà máy.

Đường Hộ là chủ Đường gia có khí khái hơn người, lúc trẻ cũng ra ngoại quốc du học, chịu khó tiếp thu tư tưởng cách tân. Thấy dân quốc chính phủ thành lập không lâu, trên dưới quan viên liền xuất hiện loại cướp đoạt tài sản của bá tánh, rất bất bình, tư tưởng chống đối, đề xuất kháng nghị. Sự việc này hoàn toàn chọc giận một tên quân phiệt, ảnh hưởng lợi ích của hắn. Hắn quyết phải chấn chỉnh Đường gia, diệt hẳn tư tưởng chống đối.

Đường quản gia từ đầu đã khuyên Đường lão gia không nên can thiệp vào việc quan đấu, bất quá một cái nhà máy kia cho tên quân phiệt lợi lộc là được. Tiền có thể soi với tính mệnh hay sao ? Đường lão gia cự tuyệt không nghe, lúc này đại hoạ lâm đầu. Quản gia thấy mùi không ổn, hắn lấy trộm không ít tiền tài bỏ trốn. Đường lão gia hay tin thì sốc nặng, về sau cũng đổ bệnh. Đường gia khá kín tiếng, không lộ thông tin này ra ngoài. Đường Tiêu Tiêu thường ngày ở trong trường học, học phí cũng rất cao, trong nhà xảy ra chuyện cũng không dám hé răng nói ra nửa lời, sợ rằng các bạn đồng học về sau khinh thường mình, kinh tế xa sút nhưng vì giữ thể diện vẫn cùng bạn đồng học tới nhà hàng tại khách sạn Nam Kinh ăn cơm, ai ngờ bị cô gái quê mùa kia bóc mẽ.

Nhược Thuỷ biểu tình thanh lãnh, nhìn về phía Đường Tiêu Tiêu ánh mắt phảng phất chút khó xem, khẽ mở môi đỏ, nói :”Ta họ Chu, Chu Nhược Thuỷ, biết ít chút thuật Huyền môn.”