Chương 163: Phiên Ngoại 8

Edit: grey_color

Beta: Tăng Sở Hi

Không chỉ là ở trong lòng Trì Thanh, trong ấn tượng của rất nhiều người, Bạch Lâm khiến cho người ta phần nhiều là cảm giác ôn nhu, nội liễm. Mà tính cách đặc thù này, đã sớm hình thành khi Bạch Lâm còn nhỏ. Đến nay, đã 25 tuổi Bạch Lâm từ một thiếu nữ chính thức tiến lên làm mẹ, phần điềm tĩnh kia đặc biệt thăng hoa càng đầy đủ trọn vẹn.Nhưng là người thân cận nhất với Bạch Lâm, Trì Thanh phát hiện Bạch Lâm mọi chuyện đều giấu trong lòng, ngẫu nhiên mới biểu hiện ra mặt.

Người này nhìn như dịu dàng, kì thực lại kiên cường, mặt ngoài vô hại, trong lòng lại có rất nhiều mưu đồ mà người khác không biết được, đây là đạo mà Trì Thanh dạy cho Bạch Lâm.

Thân thể bị đối phương khống chế, rõ ràng vừa rồi mới một lần ‘lêи đỉиɦ’, nay lại bị Bạch Lâm kéo xuống vực sâu không đáy bên trong. Loại cảm giác này rất vi diệu, làm cho Trì Thanh không nhấc lên nổi một chút khí lực. Trên thực tế, cô cũng đã bỏ qua cơ hội chống cự. Cùng người yêu một chỗ, nhất là người đồng tính luyến ái như cô và Bạch Lâm, cho đối phương hưởng thụ và trân trọng lẫn nhau, là chuyện đầu tiên mà các nàng yêu cầu.

“Thanh, nếu đau liền nói cho ta biết.” Lâu lắm không có tiến hành vui vẻ, thân thể Trì Thanh chặt đến nửa bước cũng khó đi. Dựa vào ướŧ áŧ bên ngoài tiến vào, lại bởi vì đối phương khẩn trương khiến cho thông đạo vốn là không rộng lắm trở nên càng thêm hẹp. Bạch Lâm rất sợ làm đau Trì Thanh, lại càng không muốn cho nàng cảm thấy có một điểm không khoẻ.Nhưng sự thật chứng minh, Bạch Lâm vẫn là suy nghĩ nhiều. Vô luận như thế nào, Trì Thanh đều đã tiếp nhận tất cả của nàng. Mặc dù là loại chuyện thô lỗ, Trì Thanh cũng sẽ không để ý nhiều lắm. Đây là sủng ái mà cô dành cho Bạch Lâm, lại cũng là một loại tín nhiệm. Bởi vì trong mắt Trì Thanh, Bạch Lâm tuyệt đối sẽ không phản bội cô, thương tổn cô.

“Tiểu Lâm, ta không sao.” Trì Thanh lấy tay chống giường, hơi hơi giật giật thắt lưng. Tuy rằng câu chữ ngắn gọn, nhưng ý tứ trong đó thực rõ ràng, là Bạch Lâm tiếp tục đi vào, cô có thể chịu được. Nghe xong lời này, Bạch Lâm không có lập tức cử động, đưa tay ra vuốt bụng Trì Thanh, ở đó mà tới lui nhiều lần. Tay phải còn lại là dùng bên ngoài, ngón cái nhẹ nhàng ấn xoa ở giữa khối ngọc trai, làm Trì Thanh từng trận run rẩy.

“Thanh, cám ơn ngươi.” Bạch Lâm có thể đoán được tâm tư Trì Thanh, sẽ làm sao không biết suy nghĩ của Trì Thanh. Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi khi hai người muốn làm một sự kiện nào đó, trước hết cũng không phải nghĩ cho bản thân, mà là nghĩ đối phương sẽ như thế nào. Như vậy giao phó cho nhau cũng không có trở thành trói buộc, ngược lại làm cho Bạch Lâm và Trì Thanh càng thêm yêu nhau.Tạm dừng một lát, cảm thấy thân thể Trì Thanh không còn chặt, Bạch Lâm mới chậm rãi di chuyển ngón tay còn đang trong cơ thể Trì Thanh, tốc độ và lực đạo đều là trước sau nhẹ nhàng từ tốn.

“Thanh, ta động.” Mặc dù ngay tại lúc này, Bạch Lâm cũng không quên nhắc Trì Thanh. Nghe nói như thế, Trì Thanh tự nhiên là ngượng ngùng không muốn trả lời, chỉ dùng âm thanh như có như không ừ nhẹ một tiếng. Sau khi đạt được sự đồng ý nhỏ này, Bạch Lâm cúi người về phía trước, gặm cắn cái mông kiêu vểnh của Trì Thanh, tay trái đặt trên đùi chậm rãi vuốt ve tứ phía, tay phải tốc nhanh hơn trong cơ thể Trì Thanh rong ruổi vui sướиɠ. Tất cả mọi thứ cùng nhập về một cảnh đẹp, thân thể Trì Thanh cũng một lần nữa khôi phục sự nhiệt tình và mẫn cảm.Được Bạch Lâm ‘yêu’ như vậy , Trì Thanh không chỉ cảm nhận được hạnh phúc, còn có vài phần yếu thế ở trong đó. Trong quan hệ của hai người, cô vẫn luôn là phía chủ động, phần nhiều đều là công. Chỉ cần nghĩ đến người yêu cũng vừa là con gái mình đang ở dùng ngón tay tiến vào chính mình, Trì Thanh sẽ cảm thấy thân thể nóng lạ thường.Cô sẽ không thừa nhận loại cảm giác hưởng thụ hỗn loạn này, lại càng sẽ không thừa nhận đêm nay chính mình đặc biệt có cảm giác.

Trì Thanh ngạo kiều, là “khẩu bất đối tâm”*, lại không được tự nhiên. Đây là những gì người khác đánh giá mình, Trì Thanh tất cả đều không thừa nhận, phủ quyết đi hết thảy. Lại lúc nào cũng ngạo kiều, biệt nữu.**

*:lời nói và suy nghĩ không đồng nhất

**:mất tự nhiên, ý chỉ một bộ dạng ‘mắc cỡ’, xấu hổ

Chính vì tính các Trì Thanh như thế, việc cô vui thích cũng cực kỳ ẩn nhẫn. Cho dù là cô hay Bạch Lâm cũng không thích trong lúc “yêu” phát ra âm thanh. Thân thể nhiều chỗ mẫn cảm bị Bạch Lâm đồng thời công kích, mà ngón tay mảnh khảnh trong cơ thể kia lại đem cô đâm đến choáng váng đầu óc. Dù vậy, Trì Thanh cũng thỉnh thoảng mới phát ra vài tiếng kêu rên, trừ lần đó ra liền không lặp lại.

“Thanh vì sao không lên tiếng?” cảnh tương tự, lời nói tương tự. Trì Thanh nhớ rõ, thời điểm Bạch Lâm chưa mang thai, cô cũng đem này người này đặt trên giường, đến khi nàng gần như sắp hỏng mất bức bách nàng mở miệng cầu xin tha thứ. Nay, nghe được lời nói giống nhau, Trì Thanh trong lòng thầm kêu không tốt. Cái gọi là, nảy ra lẫn trộn, sớm muộn gì cũng hoàn trả.Trong lúc cơ thể đang sắp đạt cực hạn lại bị gác lại, Trì Thanh nhìn Bạch Lâm dùng tay trái vuốt ve mình còn tay phải vừa vặn từ trong cớ thể mình rút ra, bất đắc dĩ lại vô lực thở hổn hển. Cô thật sự không nghĩ tới Bạch Lâm cư nhiên lại học chiêu này đối phó mình, nữ nhân này càng ngày càng xấu, là muốn để phục thù lại đây?

“Thanh hy vọng ta tiếp tục? Hay là muốn ta dừng ở tại đây?” Khi nói chuyện, ngón tay Bạch Lâm đã lần nữa trở lại trong cơ thể Trì Thanh , nhưng là đứng im ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích. Cảm giác như vậy kỳ thật so với trống rỗng lại càng không ổn, làm cho Trì Thanh càng thêm khó chịu.

“Tiểu Lâm, ngươi biến thành xấu xa.” Trì Thanh cố hết sức nói xong, cánh tay dùng để chống đỡ thân thể cùng hai chân bắt đầu như nhũn ra run lên, liền ngay cả chỗ yếu ớt giữa hai chân cũng bởi vì ‘dục cầu bất mãn’ mà run lên, phát ra đau nhức kháng nghị. Trì Thanh cắn chặt khớp hàm, ngửa đầu nhắm mắt lại không chịu thỏa hiệp, nhìn cô bộ dáng khó chịu, Bạch Lâm trong lòng mềm nhũn, lúc này cũng buông tha cho ý tưởng trêu cợt Trì Thanh.Ngón tay lại lần nữa động đậy, nhìn thấy ánh mắt Trì Thanh kinh ngạc sau đó, Bạch Lâm yêu tiếc hôn hôn khuôn mặt cô. Quả nhiên, chính mình vẫn là không nỡ nhìn Trì Thanh khó chịu. Như vậy xem ra, nàng chính là đảm nhiệm bất thành một cái hảo công.

Thuận theo ngón tay Bạch Lâm lại lần nữa di chuyển, khoái ý vừa mới tích lũy rất nhanh lại tới trong cơ thể. Trì Thanh rõ ràng, đối phương là đau lòng chính mình, không muốn làm cho chính mình khó chịu. Nghĩ đến Bạch Lâm đều cấp cho cô tốt lành, cô không kìm được dâng lên xúc động, eo và mông lắc lư cùng với tiết tấu ra vào của Bạch Lâm. Trì Thanh biết, bộ dáng mình hiện tại nhất định cực kỳ xấu hổ, cũng không nghĩ ngừng lại động tác.Cô lâu lắm không cùng Bạch Lâm thân mật, các nàng đối lẫn nhau khát vọng cũng là lẫn nhau. Tại một khắc này, Trì Thanh không nghĩ kìm nén chính mình, nếu Bạch Lâm đã không còn trêu chọc cô, cô cần gì phải để ý phần biệt nữu ngượng ngùng này chứ? Cô hiện tại chính là muốn cùng người yêu cùng nhau đạt được khoái hoạt nữ nhân, chỉ thế thôi.Bạch Lâm động tác trên tay liên tục, lại vừa chứng kiến Trì Thanh lắc lư. Cao quý, lãnh đạm, cô độc, những từ này đều là có thể dùng để hình dung Trì Thanh. Nhưng Bạch Lâm lại cảm thấy, giờ phút này Trì Thanh toàn thân trên dưới đều tản ra cực kỳ yêu mị. Đúng vậy, không phải Bạch Lâm dùng sai từ hình dung, mà là từ trong nội tâm nàng cảm thấy, lúc này Trì Thanh thực sự yêu diễm.

Tóc dài hỗn độn tỏa tán ra hai bên má, trên chiếc cổ cao cao phủ một lớp mồ hôi tinh mịn, thuận theo đường cong trên mặt nàng chảy xuống, cuối cùng rơi xuống trên tắm trải giường phía dưới thân. Bả vai Trì Thanh thực rất gầy, phía sau lưng trừ một phần da thịt ít ỏi thì đều là xương. Cùng với tiết tấu nhịp nhàng của mình, sống lưng kể cả vòng eo và mông đang cùng phập phồng lên xuống. Giống như sóng biển không ngừng gợn sóng, mỗi một cái khom đều để hiện ra độ cong hoàn mĩ làm cho người ta không thể rời mắt.

Như là quá mức dễ chịu, lại vừa cực lực kiềm chế. Đôi mày xinh đẹp cô hơi nhíu lại, hai mắt nheo lại toát ra có vài phần khẩn cầu và mê man. Cô cứ như vậy nghiêng đầu nhìn mình, hé mở cánh môi run rẩy, lát sau nhẹ nhàng ra một thanh đủ để người khác xì máu mũi, xương cốt mềm nhũn khẽ khinh ngâm. Trì Thanh giờ phút này, thật đúng là một yêu nghiệt. Là hư huyễn mờ mịt như mây, là 'bạch câu quá khích'* như gió. Lại như sắp phá kén thành bướm, đang tiến tới quá trình hoàn mỹ trước khi giãy dụa.

*:thời gian trôi nhanh chóng/ trong tích tắc

Bạch Lâm biết, Trì Thanh lúc này đây đích thị vui vẻ, từ phản ứng của cô có thể thấy nhất thanh nhị sở. Nàng yêu cô, cho nên không hy vọng cô chịu một chút khổ. Mà cô cũng hiểu bản thân nàng, cho nên buông xuống tất cả ngượng ngùng, chỉ vì muốn kết hợp hoàn mĩ cùng nàng. Đương lúc đó ngón tay bị kẹp chặt, Bạch Lâm cúi đầu hôn lên giữa eo Trì Thanh, kế tiếp hôn nhẹ từng cái ở xung quanh đó. Đồng thời nắm lại bộ ngực bởi vì lắc lư mà không ngừng đong đưa, hơi dùng lực vân vê nhụy hoa ở trên chóp.

Nhiều phương diện bị kí©h thí©ɧ làm cho Trì Thanh kiềm chế không được bật ra thành tiếng, cô ôm chặt câi gối dưới người, dùng đầu chà sát lớp bông mềm mại kia muốn như muốn làm dịu bớt phần kɧoáı ©ảʍ tê dại lấp đầy này. Nhưng kɧoáı ©ảʍ như là côn trùng trong mạch máu không ngừng chạy tán loạn đi tới đi lui trong cơ thể cô, đến quên cả phản kháng.

Thật rũ rượi, thật tê dại, thật ngứa, rồi lại thực thoải mái. Trì Thanh quá quen thuộc loại cảm giác này, càng hiểu chính mình sắp tới cái gì. Cô cắn chặt khớp hàm, phối hợp lắc lư cùng động tác Bạch Lâm. Đương lúc thông đạo lại lần nữa được xuyên qua, Trì Thanh chịu không nổi khép chặt hai chân, đem ngón tay Bạch Lâm kẹp ở bên trong, thân thể giống như cái sàng run rẩy lên.

Thân thể lâu rồi không có hoan ái đến cực hạn, Trì Thanh chỉ cảm thấy đại não trôang rỗng, cái gì cũng không thể nghĩ. Cô đã quên chính mình từng nói không muốn phát ra âm thanh, cũng đã quên dáng vẻ lúc này đây có bao nhiêu ngượng ngùng. Phía sau cột sống nhạy cảm bị Bạch Lâm hôn chi chít, thân thể bị ngón tay nàng va chạm, xuyên thấu, tiếp nối vỡ vụn.

“Tiểu Lâm Tiểu Lâm a ân…” Trì Thanh không cách nào khống chế được hé mở đôi môi, kêu ra tên Bạch Lâm. Cô nhịn không được, không cách nào kiềm chế mình không phât ra âm thanh, giống như không gọi ra sẽ hít thở không thông mà chết. Những lúc chỉ có Bạch Lâm, tên Bạch Lâm có thể trở thành cái tên cứu thục của cô. Cô muốn nàng ôm mình, ôm chặt chính mình,làm cho tự nàng nói sẽ không rời khỏi mình.

“Thanh, ta ở đây, không có việc gì, không có việc gì.” Nhận thấy Trì Thanh sau khi cao triều sinh ra bất an, Bạch Lâm không có rúa ngón tay khỏi thân thể cô, mà là đem cái người yếu ớt này ôm vào trong ngực, dịu dàng vuốt ve sống lưng và hai má. Giờ này phút này Trì Thanh tựa như trẻ nhỏ bị ức hϊếp nằm trong lòng nàng, hai má ửng hồng chứng tỏ cô lúc này thẹn thùng cùng thỏa mãn, con ngươi đen bị tầng sương mù che phủ mang theo vô cùng vô tận ôn nhu, làm cho Bạch Lâm tâm động không thôi.

“Tiểu Lâm, đừng rời khỏi ta, luôn cùng ta, có được không?” Nói đến, Trì Thanh là người không có cảm giác an toàn. Nhất là khi cùng Bạch Lâm trải qua sinh tử, phần cảm giác an toàn kia cũng chuyển thành ỷ lại vào Bạch Lâm.

Không chỉ là trong chuyện ngày thường,chỉ cần là chuyện gì liên quan đến thân thể Bạch Lâm, hoặc là nàng đi ra ngoài khoảng thời gian có chút lâu, Trì Thanh đều sẽ rất khẩn trương, sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần những lời dò hỏi. Mỗi lần nghe thấy một cái trở ngại, cho dù đã đáp trả nhiều lần, Bạch Lâm đều sẽ không phiền hôn hai má Trì Thanh, nói cho cô: Thanh, ta sẽ cùng ngươi, đến mãi mãi, lâu đến chúng ta ai cũng đều không thể tưởng ra ngày đó.

“Ngươi như thế nào? Có mệt không?” Qua hồi lâu, Trì Thanh rốt cuộc cũng từ cao triều nhu nhược khôi phục lại bình thường, hai tai của người trong lòng ngực hồng lên, nhìn người trên mặt mang theo tầng mồ hôi mịn, nhẹ giọng hỏi.

Là người luyện võ quanh năm, Trì Thanh ngược lại không cảm thấy có bao nhiêu mệt, cô chỉ có lo lắng duy nhất đó là thân thể Bạch Lâm sẽ chịu không nổi.

“Không sao, ta thật cao hứng có thể làm cho Thanh khoái hoạt.” Bạch Lâm nói xong, khẽ giật giật cơ thể, lại cảm thấy giữa hai chân khác thường thì đỏ mặt. Trì Thanh vẫn luôn quan sát tình huống của nàng, hiện taik thấy phản ứng này của Bạch Lâm, lập tức liền khẩn trương lên. Cô vội vàng tiền lên bên cạnh người Bạch Lâm, thật cẩn thận kiểm tra tình huống của nàng.

“Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Bụng hay là thắt lưng?” Trì Thanh để tay lên người Bạch Lâm dao động, cô phát hiện, chính mình càng tra xét, lỗ tai và mặt Bạch Lâm càng đỏ, ngay cả hô hấp cũng không còn ổn định. Trong lúc nhất thời, Trì Thanh không cẩn thận nhìn đến giữa hai chân Bạch Lâm, váy ngủ đã sớm bị mình biến thành hỗn độn không chịu được, che không được cảnh vật trong đó. Mắt thấy cái qυầи ɭóŧ trắng Bạch Lâm mặc lộ ra một khối lớn, Trì Thanh trong nháy mắt liền hiểu ra nguyên nhân người kia khác thường như thế.

“Thanh, ta thật sự không có việc gì.” Thấy Trì Thanh ngây người nhìn nơi địa phương này của mình, Bạch Lâm ngượng ngùng nói, cầm lấy khăn tay bên cạnh muốn lau sạch sẽ. Ai ngờ, nàng còn chưa có đưa tay, vị trí ướt giữa chân kia đã đuọcw Trì Thanh đặt tay lên, nhiệt độ nóng bỏng làm cho Bạch Lâm vốn đã nổi lên phản ứng thân thể càng thêm khó chịu.

“Tiểu Lâm có phải rất muốn hay không?” Trì Thanh nói xong, cách tầng vải trắng kia di động trên khu vực tư mật này, cố tình làm ra âm thanh ái muội.

“Thanh” không cần nhiều lời, ánh mắt Bạch Lâm đã chứng minh tất cả. Giống như là cấm dục nửa năm, liền ngay cả Trì Thanh cũng đều điên cuồng, huống chi là Bạch Lâm.

“Nếu ngươi nói đồng ý, ta sẽ dịu dàng, sẽ không làm bị thương ngươi.” Trì Thanh thấp giọng nói, hai tay đẻ trên bụng hở ra của Bạch Lâm bắt đầu vuốt ve lên xuống. Là nữ nhân này cho cô tất cả, làm cho cô lại lần nữa hiểu được cái gì mới là yêu.

“Thanh, ta tin ngươi.” Bạch Lâm nói xong, cũng nắm tay Trì Thanh trên bụng. Hai người im lặng nhìn nhau, thậm chí có thể cảm giác được tiếng tim đập nho nhỏ của đứa bé trong bụng Bạch Lâm.

“Ta sẽ không làm bị thương ngươi, cũng sẽ không động tới đứa nhỏ. Cục cưng, ta thực rất yêu ngươi, nhưng ta càng yêu mẹ của ngươi hơn, ngươi phải nhớ kĩ, nầng là nữ nhân tốt nhất trên đời.” Trì Thanh nửa câu đầu là nói Bạch Lâm, nửa câu sau rõ ràng là nói với đứa trẻ còn chưa sinh ra. Thấy Trì Thanh bộ dáng nghiêm túc, Bạch Lâm gợi lên khóe môi, vươn hai tay nhẹ vỗ về khuôn mặt Trì Thanh. Từng ánh mắt, từng cái giơ tay nhấc chân mang theo ôn nhu sủng nịch đủ để hòa tan núi băng.

“Thanh là một người mẹ tốt.” Bạch Lâm còn thật sự hết sức chăm chú nói, trong mắt bình tĩnh làm cho Trì Thanh động dung.

“Ta hiện tại nên làm một chuyện người mẹ tốt nên làm…” đó chính là yêu thương con gái của nàng.