Chương 2

5

Hai ngày sau, cảnh sát đã phát hiện manh mối mới.

Chỗ góc khuất của camera giám sát, ở góc cua chỗ lối vào ngõ tối kia, cảnh sát phát hiện ra một đoạn áo đen lóe lên một cái rồi biến mất.

Sau khi phóng to và so sánh nhiều lần, bóng của kẻ khả nghi đã chiếu lên bức tường đối diện con ngõ trong giây lát.

Phân tích cho thấy, chủ nhân của chiếc bóng đó là một người đàn ông trưởng thành, dáng người cao ráo.

Nghĩa là Bành Nguyệt quả thật đã thấy một người nào đó ở góc cua, rồi đi theo gã.

Nhưng manh mối này không mang lại cho chúng tôi bất kỳ hy vọng nào.

Những ngày tiếp theo cảnh sát điều tra mọi mối quan hệ xã hội, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Đến lúc này, tâm lý của tôi cuối cùng cũng bắt đầu không kiểm soát được.

Không phải lạc đường, mà là bị dụ dỗ.

Bành Nguyệt biết người kia…

Là ai?

Gã sẽ làm gì Bành Nguyệt?

Có phải gã sẽ đập gãy chân cô bé ép cô bé đi ăn xin như trong tin tức không? Hay là bán cô bé lên trên núi, nơi mà cô bé có khả năng sẽ chết đói bất cứ lúc nào?

Hay là… Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một cô bé như một con búp bê rách nằm trong thùng rác bẩn thỉu đầy máu me.

Bành Nguyệt… sẽ giống cô bé đó ư?

Tôi phải làm gì đây?

Tim tôi như bị khoét một đường, bị vật nhọn đâm vào, vừa tàn nhẫn lại vừa không ngừng khuấy động, đau như xé lòng.

72 giờ trôi qua.

Bảy ngày trôi qua.

Cơ hội sống sót của Bành Nguyệt ngày càng nhỏ.

Tôi cũng ngày càng lo lắng hơn, thậm chí tôi còn mất tập trung khi đứng lớp.

“Cô ơi…”

Tiếng trẻ con kéo suy nghĩ của tôi lại, tôi run lên, theo bản năng hất bàn tay đang bám vào cánh tay tôi ra.

Trọng tâm của đứa bé không ổn định, tôi lại dùng sức nên đứa bé ngay lập tức ngã ngồi xuống đất.

Là Đổng Bằng.

Chỉ cần nhìn thấy cậu bé này, tôi lại nhớ đến bạn cùng bàn với cậu, một cô bé cười lên lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ, ấm áp như ánh nắng mùa xuân.

Tôi cụp mắt, mu bàn tay siết chặt sách giáo khoa nổi đầy gân xanh.

“Tiết này các em tự học trước nhé.”

6

Xế chiều hôm nay.

Cán bộ môn Ngữ văn thu một xấp bài lên.

Đó là bài tập về nhà tôi đã giao ngày hôm qua.

Đề bài là “Sự kiện ấn tượng nhất trong ký ức của tôi”.

Tôi lơ đãng lật xem.

Đến lớp năm, phạm vi viết bài của trẻ em hầu như giới hạn, chỉ loanh quanh như đi chơi công viên, về quê ăn tết, làm một việc tốt hay đại loại như thế.

Cho đến khi lướt đến bài văn chữ viết rất ngay ngắn, gọn gàng, con ngươi của tôi tức thì mở to.

“Trong nhà tôi có một căn phòng khóa kín. Bố tôi nói rằng tôi không được phép vào trong đó, nếu không ông ấy sẽ làm tôi tôi biến mất khỏi thế gian này.”

“Nhưng có một ngày, bố tôi quên khóa cửa.”

“Tôi bước vào, đó là một căn phòng treo đầy những bức tranh.”

“Mỗi bức tranh đều có một cô gái, những cô gái đó có người để tóc dài, có người buộc đuôi ngựa.”

“Điểm giống nhau là, họ đều không có khuôn mặt.”

“Không, còn một điểm giống nhau nữa, đó là họ đều mặc váy hoa nhí màu trắng.”

“Bố tôi, ông ấy thích những cô gái mặc váy hoa nhí màu trắng.”

Tôi gấp bài văn lại, bìa trước viết hai chữ ngay ngắn: Đổng Bằng.

Tay tôi run lên, tờ giấy rơi xuống đất, dính đầy vết bẩn.

7

Bố của Đổng Bằng là Đổng Thần.

Tôi vừa mới gặp anh ta vài ngày trước, anh ta đã là bác sĩ tâm lý của tôi suốt nhiều năm.

Cũng là người một tuần trước được mời đến tư vấn tâm lý cho cả lớp, bác sĩ Đổng.

Tôi lập tức báo cho cảnh sát Trương về việc này.

Sau đó tôi chạy thẳng đến nhà Đổng Thần theo địa chỉ liên lạc trên sổ đăng ký của trường.

Mấy ngày hôm nay tôi kiềm chế quá lâu rồi, bây giờ tôi không thể bình tĩnh được nữa.

Tôi không thể kiềm chế được sự bốc đồng, nó thúc đẩy từng hành động của tôi.

Khi Đổng Thần mỉm cười mở cửa ra, anh ta thậm chí không hề ngạc nhiên.

“Chào buổi chiều, cô Lý.”

Tôi vung tay đẩy anh ta ra, chạy thẳng đến căn phòng ở góc tầng hai mà Đổng Bằng nói.

Quả nhiên căn phòng này đã bị khóa.

Tôi dùng sức đâm vào cánh cửa.

Nhưng cánh cửa là gỗ thật, tôi chẳng thể nào phá được.

Một bóng đen đi đến, che đi hơn nửa ánh sáng phía sau, tiếng cười của Đổng Thần vang lên từ sau lưng tôi:

“Cô Lý, có lẽ cô cần cái này.”

Chiếc chìa khóa bạc nằm trong lòng bàn tay trắng nõn, phát ra ánh sáng u ám dưới ánh đèn.

Tôi giật lấy chìa khóa, mở cửa.

Sau đó tôi đơ tại chỗ.

Mặc dù tôi đã biết đại khái trong bài văn của Đổng Bằng, nhưng thật sự đối mặt với cảnh tượng như vậy vẫn làm tôi vô cùng kinh hãi.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ tràn vào mọi ngóc ngách của căn phòng, nhưng vẫn không thể thấm vào một chút ấm áp.

Căn phòng này chỉ có chừng mười mét vuông, xếp chồng chất gần trăm bức chân dung.

Trong mỗi bức chân dung đều có một cô gái mặc váy hoa nhí màu trắng, giấy trắng mịn lấp lánh ánh sáng dưới ánh nắng, hoa cúc trên váy sống động như thật.

Đây vốn nên là một cảnh tượng rất đẹp, nhưng máu của tôi trong khoảnh khắc đó gần như đông cứng.

Mỗi cô gái trong bức chân dung… quả nhiên đều không có mặt.

Những bức chân dung của các cô gái không mặt được xếp thành hai hàng, dẫn đến cạnh cửa sổ, giống như những con quái vật khổng lồ màu trắng há to miệng, đợi người tiếp theo đi vào.

Ở giữa có một bức tranh, rõ ràng mới vẽ xong không lâu.

Cũng là bức tranh cô gái duy nhất có mặt trong căn phòng này.

Cô gái đó, là Bành Nguyệt.

Cô bé cười vui vẻ, mái tóc như được viền vàng dưới ánh nắng, lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.

Tôi ngây người nhìn bức tranh đó, máu trong người như chảy ngược, cào xé mọi mạch máu nhỏ.

Cơn đau cùng sự chóng mặt khiến tôi gần như không thể đứng vững, kèm theo một loại buồn nôn khó nói thành lời.

Đổng Thần từ phía sau ôm lấy tôi trước khi tôi ngã xuống.

Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy như mình bị rắn độc lạnh lùng li3m qua da thịt, tôi dùng sức đẩy anh ta ra, sau đó cơ thể đυ.ng mạnh vào một cái khung tranh trống bên cạnh.

Đổng Thần không để ý, vẫn mỉm cười:

“Cô cũng thích bức tranh này à? Tôi rất thích.”

Thậm chí trong mắt anh ta còn có một chút sự thỏa mãn như trẻ con và sự thành kính của tín đồ:

“Bành Nguyệt thật là một cô bé xinh đẹp.”

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô bé, cô bé mặc một bộ đồng phục trắng mới tinh, ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu trên người cô bé, lông tơ trên trán phát sáng.”

“Giữa những ánh mắt hoặc nghi ngờ hoặc tò mò trong lớp, chỉ có cô bé vẫn cong mắt cười như hai vầng trăng khuyết.”

“Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy, cô bé như là một đứa trẻ được thượng đế chúc phúc.”

“Sau đó, được gửi đến bên tôi.”

“Cô bé là tác phẩm hoàn hảo nhất của tôi.”

Lời nói đó như một con dao sắc nhọn, cắt đứt những sợi dây thần kinh yếu ớt và căng thẳng của tôi những ngày qua.

Tôi lao lên, muốn xé rách miệng tùy ý, trái tim bẩn thỉu của người trước mắt.

Nhưng đôi tay như kẹp sắt đó dễ dàng nắm chặt lấy cổ tay tôi, tôi không thể cử động dù chỉ một chút.

Đôi mắt ngày xưa tưởng là ôn hòa lịch sự, nhưng bây giờ như tràn đầy chất độc sát lại gần tôi:

“Cô Lý, dù cô không đồng ý với lời tôi nói, cũng không cần phải dùng vũ lực chứ?”

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, thời gian trong phòng như bị đóng băng.

Khi cảnh sát đẩy cửa vào, nhìn thấy hình ảnh tôi và Đổng Thần đang đối đầu.

Anh ta từ từ buông tay tôi, đứng dậy, môi vẫn nở nụ cười.

“Chảo buổi tối anh cảnh sát.”

Khi được nữ cảnh sát ôm vào lòng, suy nghĩ của tôi đã hỗn loạn đến cực điểm lại có một ý nghĩ rất rõ ràng: Vừa rồi tôi không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Người đàn ông này… không hề khóa cửa khi tôi xông vào.

Anh ta cố ý.

Cái lạnh trong một khoảnh khắc xuyên thẳng vào tim tôi.

Rốt cuộc tại sao… anh ta lại có thể bình tĩnh như vậy!

Trương Thành nhìn tranh chân dung trong phòng một lượt, hít một hơi thật sâu, sau đó tiến lên.

“Ngày Bành Nguyệt mất tích, anh đã ở đâu?”