Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Nữ Giấy

Chương 8

« Chương Trước
"Tông Lâm à, cháu thừa biết là từ trước đến nay cha cháu rất thích anh họ. Nếu cháu muốn nhờ nó hỗ trợ thì cũng được thôi, chỉ cần cháu có thể đưa cho chúng ta từng này…”

Nói rồi ông ta giơ ngón tay lên. Ý ông ta là, nếu muốn anh họ giúp đỡ, thì tôi phải đưa cho họ 10.000 nhân dân tệ.

Họ muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng còn phải xem tôi có đồng ý hay không!

Tôi quay người bỏ đi.

Tiệm đồ giấy của nhà tôi tuy làm ăn phát đạt, nhưng mấy năm nay tiền phải chi rất nhiều, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Cuối cùng thì tôi chỉ có thể giận dữ đi khỏi nhà chú, tôi biết họ muốn gạt người, nhưng không ngờ lòng dạ họ lại đen tối tới vậy.

Tôi đang vội vã bước đi, thì bất ngờ đυ.ng phải một người.

“Này, chú ý đường đi chứ!”

“Xin lỗi, anh có sao không?"

Tôi ngước lên nhìn, đó là anh họ của tôi, sắc mặt lạnh lẽo của tôi ấm hơn một chút.

Từ khi tôi còn nhỏ, anh họ đối xử với tôi khá tốt.

"Anh Tông Bách, sao anh lại vội vàng thế?"

"Tông Lâm?"

Khi Tông Bách nhìn thấy người mà anh ấy đυ.ng phải là tôi, anh đã thở phào một hơi.

"Không sao đâu, em vừa đi ra từ nhà anh à?"

“Vâng."

"Có phải vì chuyện của chú hai không?"

“Vâng."

Anh ấy thấy sắc mặt tôi không được tốt, đoán được đại khái tôi vừa xích mích với chú của mình.

“Không sao đâu, để anh giúp em.”

Tôi cảm động nhìn anh:

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như thế. Dù sao thì trước đây chú hai đối xử với anh rất tốt mà. Em đã mua hết những đồ vật cần thiết rồi chứ?"

"Dạ rồi."

"Vậy thì tốt rồi. Anh còn có việc khác phải làm trước. Lát nữa anh sẽ qua nhà tìm em sau.”

Nói xong, anh Tông Bách vội vàng rời đi, như thể có thứ gì đó đang đuổi theo sau lưng anh ấy.

Tôi lắc đầu cười, nhưng vừa quay người định về nhà, tôi chợt nhớ ra.

Vừa rồi khi tôi đυ.ng vào anh Tông Bách, tôi đã ngửi thấy mùi mực quen thuộc trên người anh ấy.

Mùi mực đó giống hệt như loại mực dùng để vẽ hình nhân bằng giấy ở cửa hàng của tôi.

Tại sao trên người anh họ tôi lại có mùi như thế này?

Anh ấy có đến cửa hàng của tôi không?

Nghĩ tới đây, tôi vội vàng chạy về cửa hàng.

Ngay khi tôi sắp về đến nơi, tôi lại lưỡng lự.

Cha tôi chết trong cửa hàng đồ giấy, lại thêm việc Thanh Thanh tấn công tôi ở đó, điều này khiến tôi càng thêm do dự.

Khi tôi chuẩn bị quay người lại, tôi nhìn thấy một bóng người lén lút mở cửa.

Tôi sửng sốt một lúc, gần đây trong thị trấn xảy ra hai vụ án mạng, nếu đây không phải là cửa hàng của tôi, thì tôi cũng không muốn đến nơi này.

Tôi lặng lẽ đi theo người nọ, bóng dáng này khiến tôi thấy quen quen, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.

Khi hắn ta quay đầu lại, tôi mới hiểu tại sao tôi cảm thấy hắn có hơi quen.

Hóa ra là Trương Bảo Văn, em trai của Thanh Thanh, nhưng hắn ta đến đây làm gì?

Tôi thấy hắn ta bắt đầu lục lọi các hộc tủ, dường như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Tôi rơi vào mơ hồ, Thường Tam Nguyên, cha tôi, Thanh Thanh, Trương Bảo Văn và anh Tông Bách, những người này dường như được kết nối với nhau bằng một sợi dây vô hình nào đó.

Lúc này có một lực yếu ớt kéo quần áo của tôi, tôi quay lại nhìn, thiếu nữ giấy trông giống Thanh Thanh đang dựa vào bên phải tôi.

Lúc này, khi nhìn thấy gương mặt quỷ dị ấy ở khoảng cách gần như vậy, dù cho tôi thường xuyên phải đối mặt với những hình nhân bằng giấy trong cửa hàng, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.

Mồ hôi lạnh chảy ra từ bên tai, tôi vô tình chạm vào chiếc ghế bên cạnh.

Trương Bảo Văn nghe thấy tiếng động, vội vàng bước về phía tôi.

"Ai? Ai đang ở đó?"

Thiếu nữ giấy Thanh Thanh nhìn tôi, khẽ nhếch môi cười rồi lập tức nhảy ra ngoài.

Tôi ngơ ngác một chút, giật mình chạy ra theo.

Khi Trương Bảo Văn nhìn thấy Thanh Thanh, hắn ta sợ hãi đến mức ngã xụi lơ trên đất.

“Chị ơi, em không cố ý đâu! Tất cả đều là do Thường Tam Nguyên và Vương lão đầu làm, tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến em.”

Ai mà ngờ được, thiếu nữ giấy làm như mắt điếc tai ngơ, cầm rìu giấy bổ về phía Trương Bảo Văn.

Một mùi tanh tưởi truyền tới, hóa ra là Trương Bảo Văn sợ đến mức tè ra quần.

Khóe miệng thiếu nữ giấy vòng lên một độ cong, cười như không cười, khóc cũng chẳng phải khóc.

Miệng của thiếu nữ giấy hơi mở ra rồi khép lại, từ miệng nó phát ra những thanh âm tựa như tiếng gió.

“Trước đây tôi đối xử với cậu tốt như thế, vậy mà cậu lại muốn gϊếŧ tôi!”

Nhìn thấy Trương Bảo Văn sắp chết dưới lưỡi rìu của Thanh Thanh, một tiếng hét chói tai vang lên.

“Thanh Thanh, không được!”

Tôi quay lại, giọng nói đó là anh Tông Bách.

Không ngờ tới, thay vì sợ hãi, anh Tông Bách lại lao đến ôm lấy người giấy.

"Thanh Thanh, nếu cô tin tôi thì hãy giao mọi việc cho tôi."

Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng Thanh Thanh và anh Tông Bách lại thân nhau như vậy.

Trong trí nhớ của tôi, họ còn chưa từng một lần nói chuyện với nhau.

Anh Tông Bách và tôi đang ngồi trong phòng chính, Trương Bảo Văn bị đuổi về, còn thiếu nữ giấy Thanh Thanh thì không biết đã đi nơi nào.

Sau khi nghe anh Tông Bách kể lại, tôi cảm thấy không thể tin được.

“Chính anh là người đã vẽ mắt cho thiếu nữ giấy của Thường Tam Nguyên?”

Anh Tông Bách có chút buồn rầu, gãi đầu.

“Ừ, ban đầu anh chỉ vì hiếu kỳ mà thôi. Có một lần chú hai không có ở nhà, vừa lúc Thường Tam Nguyên mang người giấy đến. Anh vô tình vẽ thêm mắt cho nó, không ngờ lại gây ra nhiều rắc rối như vậy."

Anh Tông Bách đã học nghề từ cha tôi một thời gian, nhưng anh ấy không thích công việc kinh doanh này, nên cha tôi đã từ bỏ ý định giao cửa hàng cho anh ấy.

“Vậy chuyện giữa anh và Thanh Thanh là sao vậy?”

“Anh không biết. Lần trước anh đến cửa hàng, anh đã gặp Thanh Thanh, cô ấy nói muốn trả thù. Sau đó anh vẫn luôn đi theo sau cô ấy, nhưng lại mất dấu, không ngờ lại có thể gặp cô ấy ở đây.”

Tôi sững sờ một lúc:

“Ý anh là, kẻ đã gϊếŧ Thường Tam Nguyên không phải Thanh Thanh?”

Anh Tông Bách tỏ vẻ nghiêm túc:

"Làm sao Thanh Thanh có khả năng này? Hơn nữa, em và cô ấy còn từng là bạn tốt, em hẳn phải biết rõ hơn anh cô ấy là người như thế nào.”

Khi nói, anh Tông Bách nhìn tôi đầy ẩn ý.

Tôi hơi mất tự nhiên nên chỉ có thể nhìn sang hướng khác.

“Em chỉ tò mò thôi. Đúng rồi, anh Tông Bách, anh vừa nói sẽ giúp Thanh Thanh trả thù, cả những gì mà Trương Bảo Văn đã nói trước đó, đằng sau cái chết của Thanh Thanh có phải có ẩn tình nào khác không?"

Anh Tông Bách thở dài:

"Chuyện dài lắm, anh chỉ mới tìm ra được một vài manh mối..."

Anh Tông Bách còn chưa nói xong, đã có tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, rồi càng lúc càng gần.

Ngoài nhà có tiếng gõ cửa, khi mở cửa, tôi thấy người bên ngoài là Chu Bình và những người khác.

Tôi hơi bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Cảnh sát Chu, có chuyện gì vậy?"

Chu Bình nhìn tôi và anh Tông Bách bằng một ánh mắt đầy nghiêm túc.

"Tôi vừa nhận được thông báo rằng Trương Bảo Văn đã chết. Người cuối cùng mà cậu ta tiếp xúc trước khi chết chính là anh.”

"Cái gì?"

Anh Tông Bách và tôi sửng sốt nhìn nhau, cả hai đều ngây ngẩn cả người, không thể tin nổi.

Tôi vội vàng giải thích:

"Cảnh sát Chu, có người nhà họ Trương ở đó khi chúng tôi đưa Trương Bảo Văn về, lúc đó cậu ta vẫn ổn, chỉ hơi sợ hãi mà thôi."

Sắc mặt Chu Bình khó coi, dù sao anh ta nhậm chức còn chưa được bao lâu, trong thị trấn này lần lượt xảy ra án mạng, mà mấu chốt là không tìm được manh mối hữu dụng nào.

Thành phố đã cử một đội chuyên viên xuống, bọn họ sẽ sớm đến đây.

"Chúng tôi đến nhà họ Trương để điều tra. Khi anh đưa Trương Bảo Văn về, lúc đó không có ai trong nhà. Hơn nữa, đồn cảnh sát vừa nhận được một lá thư trình báo, trong đó nói rằng cái chết của Thường Tam Nguyên và Vương Đại Thạch đều có liên quan đến anh, mời anh theo chúng tôi về đồn một chuyến!"

Mặt tôi lập tức tái nhợt.

Chuỗi sự kiện này giống như một cái bẫy, chúng tôi hệt như những con rối không thể vùng vẫy, chỉ có thể chờ người ta điều khiển.

Tôi và anh Tông Bách bị hạn chế di chuyển tạm thời, tuy không bị nhốt nhưng so ra chẳng khác bị giam là mấy.

Dù sao thì trên trấn đã liên tiếp xảy ra mấy vụ án mạng, khiến người dân hoảng sợ.

Tổ chuyên án của thành phố cũng đã đến đây.

Khi Thường Tam Nguyên qua đời, anh Tông Bách và tôi đều xuất hiện gần nhà họ Thường.

Tôi thậm chí còn có mặt tại hiện trường khi cha tôi qua đời, về phần Trương Bảo Văn, tôi và anh Tông Bách đã cùng nhau đưa hắn ta về.

Xét theo thời gian, địa điểm và cả các điều kiện khác, thì cả hai người chúng tôi đều có thể là hung thủ.

Điều khiến đồn cảnh sát quyết định bắt giữ chúng tôi là lá thư trình báo nặc danh, trong đó có “bằng chứng phạm tội” của chúng tôi.

Anh Tông Bách và tôi bị tách ra để thẩm vấn riêng.

Trong phòng thẩm vấn, tổ trưởng tổ chuyên án Triệu Tuấn Long nhìn tôi với ánh mắt đầy kiên quyết.

“Tôi nghe nói anh và Trương Thanh Thanh là bạn?”

Tôi lạnh nhạt đáp:

“Đúng vậy, nhưng điều này dường như không liên quan gì đến vụ án.”

“Tôi chỉ tò mò thôi."

Sau đó cảnh sát tiếp tục thẩm vấn, nhưng những chuyện mà tôi biết lại rất ít.

Anh Tông Bách cũng vậy, anh ấy nói trước đây đã từng nảy sinh ý định này, nhưng vẫn chưa kịp ra tay.

Cả tôi và anh ấy đều không thừa nhận mình đã gϊếŧ ai, vụ án tiếp tục rơi vào bế tắc.

Thấy không thể hỏi được gì, chúng tôi tạm thời bị giám sát.

Khi tôi còn đang ngẩn người nhìn qua cửa sổ, tôi nhìn thấy những cây thông ngoài đồn cảnh sát đang đung đưa trong gió.

Lúc này, tôi chợt nhớ lại khi thiếu nữ giấy Thanh Thanh ở nhà tôi, cô ấy đã chỉ ra cây thông ở bên ngoài.

Chẳng lẽ manh mối để phá án có liên quan đến cây thông sao?

Đúng lúc này, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu tôi.

Người giấy mà tôi gặp ở nhà, dường như khác với người giấy tấn công tôi sau này và người muốn tấn công Trương Bảo Văn.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức xin được gặp cảnh sát Triệu.

Nói không chừng cây thông chính là chìa khóa để phá giải vụ án.

Khi gặp cảnh sát Triệu, tôi đã nói cho anh ấy biết suy đoán của mình.

Trong mắt anh ta hiện lên vẻ nghi ngờ.

“Làm sao anh biết được manh mối này?”

Tôi muốn giải quyết vấn đề này, nên đành phải kể lại toàn bộ câu chuyện.

“Tin hay không thì tùy anh.”

Anh ta không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt trước khi rời đi, có thể thấy rõ rằng anh ta không tin lời tôi nói.

Không lâu sau, họ nhanh chóng quay lại, không chỉ tìm thấy thứ gì đó dưới gốc cây mà còn có một số phát hiện mới về vụ án.

Tôi và anh Tông Bách đều được đưa ra ngoài, cảnh sát Triệu chỉ vào những thứ mà bọn họ mang về rồi nói:

“Theo lời anh nói, chúng tôi đã phát hiện được vật này ở dưới gốc cây thông trong sân nhà anh. Anh có nhận ra nó không?”

Tôi và anh Tông Bách vừa liếc nhìn đã nhận ra.

“Người giấy cự!”

Trước vẻ mặt bối rối của cảnh sát Triệu và những người khác, tôi mở miệng giải thích.

“Đây là một dụng cụ quan trọng cần thiết cho nghề làm hình nhân bằng giấy của gia đình tôi. Tuy nhiên, dụng cụ này đã biến mất cách đây bốn năm, cha tôi và tôi đã tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm thấy. Tại sao nó lại ở đây?"

Sau đó, cảnh sát Triệu chỉ vào một vật khác ở bên cạnh:

"Còn có cái này nữa.."

Tôi nhìn kỹ mảnh quần áo kia rồi lắc đầu:

"Cái này thì tôi không biết."

Lúc này, vẻ mặt của anh Tông Bách có chút mất tự nhiên, cảnh sát Triệu lập tức chú ý tới, nheo mắt lại.

“Vương Tông Bách, anh có phát hiện ra điều gì không?”

Biểu cảm của anh Tông Bách ngạc nhiên, dường như không thể tin được.

“Bộ quần áo này hình như là của Tông Hoài.”

Vương Tông Hoài là anh họ thứ hai của tôi.

Trên quần áo dính đầy máu, sau khi kiểm tra thì phát hiện đó là máu của Thường Tam Nguyên và cha tôi.

Khi chúng tôi cùng cảnh sát đến nhà chú, anh Tông Hoài không chút hoang mang, vẫn còn đứng trong sân chặt củi, như thể anh ấy đang đợi chúng tôi đến.

Vẻ ngoài này hoàn toàn khác với người anh họ thứ hai luôn kiêu ngạo và hợm hĩnh trong ấn tượng của tôi.

Anh ta liếc nhìn chúng tôi rồi nói:

"Mời vào!"

Cảnh sát Triệu và những người khác cẩn thận quan sát xung quanh, không thấy có gì bất thường, chúng tôi đi theo anh ta vào nhà.

Nhìn người anh họ của mình vẫn đang bình tĩnh ngồi đó, cổ họng tôi có chút khô khốc.

Người thẩm vấn là cảnh sát Triệu.

“Cái chết của Thường Tam Nguyên, Vương Đại Thạch, còn có Trương Bảo Văn có liên quan đến anh không?”

Người anh họ kia thờ ơ gật đầu.

“Có.”

Bầu không khí như bị đông cứng lại, mọi người có mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh họ thì cười lớn một tiếng.

“Đừng lo lắng, vì các người có thể tìm thấy tôi, cũng có nghĩa là mấy người đã phát hiện ra vấn đề quan trọng và tất nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra với tôi.”

“Bức thư đó là do anh viết?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao anh lại muốn vu oan cho bọn họ?”

“Tôi chỉ muốn cho họ một lời cảnh cáo nhỏ mà thôi.”

“Tại sao anh lại gϊếŧ Thường Tam Nguyên và những người khác?”

“Bởi vì bọn họ đáng chết!”

Tông Hoài ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, sau đó ánh mắt anh ta dán chặt vào tôi và anh Tông Bách.

“Tông Lâm, Tông Bách, Thanh Thanh đã chết rồi, cả hai người đều không thể thoát khỏi liên quan đâu.”

Không chờ chúng tôi kịp trả lời, anh ta đã kể về chuyện của mình với Thanh Thanh.

Trong lời kể của người anh họ thứ hai này, anh ta và Thanh Thanh có tình cảm với nhau.

Nhà họ Trương coi thường người anh họ thứ hai không có thành tựu gì, lại bí mật cầu hôn, nên người ngoài đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra giữa anh ta và Thanh Thanh.

Chỉ là anh ta cũng không ngờ, cuộc sống của Thanh Thanh sau khi kết hôn lại khốn khổ đến vậy.

Sau khi Thường Tam Nguyên cưới Thanh Thanh về, lúc đầu hắn ta còn có lòng tốt ở lại với cô ấy một thời gian.

Nhưng Thường Tam Nguyên thích cờ bạc, lần nào chơi cũng thua sạch tiền.

Bọn họ coi thường nhà họ Trương yếu thế, sau đó trút giận lên người Thanh Thanh.

Người nhà họ Thường không chỉ ngược đãi cô ấy, mà còn coi cô ấy như gái bán hoa, những gã độc thân trong thị trấn muốn có được cô ấy thì chỉ cần năm mươi nhân dân tệ một lần.

Trong đó có cả cha tôi.

Vì những điều tồi tệ này, Thanh Thanh rất nhanh đã có thai. Nhà họ Thường cho rằng Thanh Thanh mang nghiệt chủng, càng cố ý đày đọa cô ấy.

Đó là lý do tại sao Thanh Thanh đã phá thai nhiều lần trong một thời gian ngắn.

Thanh Thanh từng nhờ Trương gia giúp đỡ, Trương gia cùng Thường gia xảy ra tranh chấp, nhưng vì Trương Bảo Văn nên sự tình đã được giải quyết.

Sau đó, Trương Bảo Văn phát hiện chị gái mình bị đối xử khắc nghiệt. Hắn ta không những không thương hại cô, mà còn kéo theo bạn bè đi tìm Thanh Thanh.

Thanh Thanh không chịu được nhục nhã nên đành cầu cứu Tông Hoài, nhưng lúc đó anh họ vướng một số chuyện, vậy nên Thanh Thanh không thể gặp được anh ta.

Thanh Thanh nhờ anh Tông Bách chuyển lời cho Tông Hoài, nhưng anh ấy lại quên mất.

Sau đó, Thanh Thanh đến gặp tôi để nhờ giúp đỡ, không ngờ lại bị cha tôi nghe được.

Sau khi Thanh Thanh rời đi, cha tôi đã ngay lập tức kể cho người nhà họ Thường biết chuyện đã xảy ra.

Nhà họ Thường biết được chuyện này, họ đã đánh Thanh Thanh, lột quần áo rồi treo cô ngoài sân.

Thanh Thanh không thể chịu đựng được sự sỉ nhục, chỉ có thể nhảy xuống giếng trong đêm rồi qua đời.

Sau khi chết, linh hồn của Thanh Thanh được đưa đến chỗ anh họ tôi, anh ấy có thể bảo vệ hồn phách bằng cách sử dụng hình nhân bằng giấy.

Dụng cụ được sử dụng đương nhiên là người giấy cự của gia đình tôi.

Đó là lý do tại sao sau này chúng tôi có thể gặp lại Thanh Thanh.

"Vậy cô thiếu nữ giấy mà anh dùng để gϊếŧ người là ai?"

Khóe miệng anh ta nhếch lên thành một đường cong.

"Đó là mẹ của cậu. Bà ấy là người đã giúp tôi gϊếŧ Thường Tam Nguyên và cha của cậu nữa. Về phần Trương Bảo Văn, là tôi tự tay gϊếŧ hắn ta."

Đáng ra tôi nên nghĩ tới điều này từ lâu.

Thiếu nữ giấy mà tôi nhìn thấy ở hiện trường cái chết của cha tôi, hoàn toàn khác với thiếu nữ giấy Thanh Thanh mà tôi gặp sau này.

Ánh mặt trời rõ ràng rất nóng, nhưng không hiểu sao khắp người tôi lại có cảm giác ớn lạnh.

Cổ họng tôi nghẹn ngào, không nói thành lời:

"Anh nói đó là mẹ tôi ư?"

Anh họ nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

“Cậu tưởng cửa hàng của nhà cậu ra đời như thế nào? Chính bố của cậu, người chú tốt của tôi, đã buộc dì tôi làm điều tương tự như Thanh Thanh, thậm chí còn dùng cậu để đe dọa bà ấy. Bà ấy không chịu được nỗi nhục này nên đã treo cổ tự tử. Ông ta sợ rắc rối, biến dì thành một hình nhân bằng giấy rồi nói với cậu rằng bà ấy không cần cậu nữa. Sau đó, Thường Tam Nguyên ưng ý thiếu nữ giấy là mẹ cậu, nhờ thế mà cha cậu bán được rất nhiều tiền.”

Mắt tôi đỏ lên, giọng trở nên khàn khàn.

“Anh nói dối!”

“Sao cậu biết tôi có nói dối hay không? Nói mới nhớ, tôi còn phải cảm ơn anh trai tôi. Nếu anh ấy không vẽ thêm mắt cho hình nhân của dì, vậy thì tôi sẽ không thể hợp tác với dì ấy để làm những chuyện này."

Sau khi kể xong câu chuyện, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

Sự thật tưởng chừng như mộng ảo khiến tôi nghẹt thở.

“Còn mẹ tôi và Thanh Thanh thì sao?”

“Tôi không biết, có lẽ họ đã đi đầu thai rồi! Nếu bà ấy không thuyết phục tôi, cậu có nghĩ mình có thể biết điều này không? Hay cậu có biết được tôi là người đã làm mọi chuyện?"

Ai có thể ngờ rằng, người anh họ thứ hai luôn hành động bất cẩn lại có thể là một người thâm tình như vậy?

Tôi và anh Tông Bách được thả ra, theo manh mối do người anh họ thứ hai cung cấp, sự việc cuối cùng đã được đưa ra ánh sáng.

Anh ta đã lên kế hoạch bốn năm, rồi mới bắt đầu hành động từng bước một.

Vốn dĩ Thanh Thanh không muốn gϊếŧ Trương Bảo Văn, dù sao trong lòng cô ấy, Trương Bảo Văn vẫn là em trai của cô.

Nhưng anh Tông Hoài lại không muốn buông tha những người đã làm tổn thương Thanh Thanh, vậy nên cuối cùng Trương Bảo Văn đã chết.

Ban đầu, Tông Hoài muốn gϊếŧ tất cả những người đã làm hại Trương Thanh Thanh. Nhưng Thanh Thanh nói với Tông Hoài rằng, anh không nên bị thù hận mù quáng, vậy nên anh ta quyết định dừng lại.

Vụ án này cuối cùng cũng được công khai, nhưng chi tiết về việc Thanh Thanh trở thành thiếu nữ giấy thì vẫn được giấu kín.

Anh Tông Hoài bị kết án tử hình vì tội cố ý gϊếŧ người.

Vào ngày hành quyết, tôi đến thăm mộ mẹ tôi.

“Mẹ, mối thù bao năm của mẹ đã được báo rồi. Kiếp sau, xin mẹ đừng gặp lại cha con nữa.”

Khi nhắc đến chuyện đau lòng, mắt tôi hơi đỏ lên.

Vào lúc này, một giọng nói rõ ràng vang lên từ phía sau.

"A Lâm."

Tôi quay lại, trong tầm mắt mơ hồ của mình, tôi thấy Thanh Thanh mặc chiếc áo khoác nhỏ màu xanh lá cây, đang nhìn tôi, cô ấy cười rất tươi.

Cô ấy nói:

"A Lâm, cảm ơn cậu."

Không ai biết rằng, việc chấm mắt cho người giấy cần có máu của con cháu trực hệ mới có thể khiến cho người giấy có linh tính.

Mà con cháu trực hệ của cửa hàng đồ giấy này, ngoại trừ cha tôi, thì người thừa kế trực tiếp duy nhất chỉ có mình tôi.
« Chương Trước