Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Nữ Giấy

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảnh sát cho rằng vì tôi quá sợ hãi nên mới ăn nói lung tung như vậy.

Họ bảo tôi trở về nghỉ ngơi trước.

Khi tôi ra khỏi đồn cảnh sát thì trời đã tối.

Cha chỉ có một người con trai là tôi, vậy nên tôi phải lo tang lễ cho ông.

Để có thể lo liệu đám tang cho cha, thì chắc chắn phải dùng đến người giấy. Thế nên tôi đành cố chịu đựng nỗi sợ hãi, quay lại cửa hàng một chuyến.

Cửa trước đã bị dán giấy niêm phong, còn cửa sau thì không.

Tôi bước vào bằng cửa sau, liếc nhìn căn phòng nơi mà cha tôi mất, rồi vội vã đi qua.

Làm trong ngành này đã lâu, tôi biết rằng đôi khi mọi chuyện không thể giải thích được bằng lẽ thường.

Cửa tiệm đồ giấy này vốn đã tà môn, chứ đừng nói đến những người khách đã từng qua đời sau khi mua hàng ở đây.

Tôi đang chọn người giấy để chuẩn bị cho đám tang, khi sắp sửa rời đi, một cơn gió từ đâu thổi tới, cửa đột nhiên đóng sầm lại.

Tôi sợ hãi ôm người giấy vào lòng, vội vã chạy ra ngoài.

Không ngờ cửa lại không mở được, giống như có ai đó khóa từ bên ngoài.

Mồ hôi lạnh toát nhỏ xuống từng giọt.

Lúc này, trong căn phòng trống bỗng vang lên tiếng xào xạc.

Âm thanh giống hệt như tiếng giấy xẹt qua mặt sàn.

Bầu không khí căng thẳng tràn ngập khắp căn phòng, tôi thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một người giấy có bộ dáng thanh tú đang đứng bên trái tôi.

Đó chính là thiếu nữ giấy của Thường Tam Nguyên.

Thảo nào khi cảnh sát đến hiện trường thì nó lại biến mất, hóa ra là được giấu ở đây.

Đôi mắt đỏ hồng của nó đang rỉ xuống từng giọt nước mắt bằng máu.

Nó nhận ra rằng tôi đang nhìn nó, nó nhếch mép cười, cái miệng đen ngòm dài thẳng ra sau đầu.

Chân tôi run rẩy, tôi muốn chạy nhưng chân đã mềm nhũn, đứng yên tại chỗ không thể cử động.

Tôi thấy nó từ từ giơ chiếc rìu giấy trong tay lên, tấn công về phía tôi.

Tôi muốn kêu cứu, nhưng nhận ra rằng mình chỉ có thể phát ra những âm thanh "A… a…" vô nghĩa.

Chiếc rìu ngày càng gần, tôi dường như có thể nhìn thấy vết máu đỏ tươi còn đọng lại trên lưỡi rìu.

Ngay khi lưỡi rìu chỉ cách trán tôi một sợi tóc, bỗng có tiếng gọi từ ngoài cửa vọng vào.

“Có ai không?”

Thiếu nữ giấy dừng động tác trên tay lại.

Tôi nhân cơ hội này chạy nhào ra ngoài, giữa chừng lại va phải một người.

Đó là viên cảnh sát tên Chu Bình.

“Cảnh sát Chu, cứu mạng!”

Tôi tóm lấy quần áo của anh ấy.

“Cứu mạng, có quỷ!”

Nhưng khi tôi nhìn ra phía sau, thiếu nữ giấy đã biến mất không thấy bóng dáng.

"Sao vậy? Tôi vừa đi ngang qua đây, thấy cửa sau nhà anh mở nên tới xem. Anh có sao không?"

Tôi đứng thẳng dậy, nói:

"Không sao, cảnh sát Chu."
« Chương TrướcChương Tiếp »