Trước đó cha tôi đã dặn, không được nói với người khác rằng ông ấy đang ở nhà.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với cha tôi, mấy ngày nay ông ấy luôn tỏ ra thần thần bí bí, dường như đang có âm mưu gì đó.
Hai cảnh sát thấy không thể hỏi được câu nào có ích cho vụ án ở chỗ tôi, nên chỉ ở lại vài phút rồi rời đi.
Tôi lau mồ hôi trên trán, nói vọng vào phòng:
“Cha ơi, cha? Chuyện gì xảy ra vậy? Thiếu nữ giấy của Thường Tam Nguyên chẳng phải đã hỏng rồi sao? Khi nào thì cha sửa xong vậy ạ?”
Thường Tam Nguyên có một thiếu nữ giấy, hắn ta rất trân trọng nó.
Người ta thường xuyên mua thiếu nữ giấy mới để thay thế những hình nhân đã cũ hoặc bị hỏng. Nhưng chỉ có duy nhất mình Thường Tam Nguyên vẫn sử dụng hình nhân mà hắn mua lần đầu tiên cho đến tận bây giờ.
Những người khác đều nói, do Thường Tam Nguyên quá nghèo nên không thể mua những thiếu nữ giấy khác, nhưng cha tôi và tôi đều biết, Thường Tam Nguyên rất giàu có.
Trong phòng không có người trả lời, tôi có chút khó hiểu, đi vào phòng nhìn xem.
Đầu của cha tôi ngâm trong chậu, một sợi chỉ đen rất mỏng quấn quanh cổ ông ấy, phần thân dưới của ông bị buộc vào một sợi dây rồi treo trên xà nhà.
Tôi bước nhanh đến bên cạnh cha, đưa tay lên mũi ông, không còn hơi thở, ông ấy đã chết rồi.
"Cha, cha ơi! Rốt cuộc là ai đã hại cha thành như vậy…”
Chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn trong cổ họng tôi, mà ở bên phải thi thể của cha tôi lúc này, là một hình nhân bằng giấy có bộ dáng thanh tú động lòng người.
Thoạt nhìn, người giấy kia có khuôn mặt như trăng tròn, da trắng môi đỏ, không khác gì người sống thực sự.
Nó cầm một chiếc rìu giấy trong tay, từng giọt máu màu đỏ tươi từ lưỡi rìu nhỏ xuống đất.
Điều quan trọng nhất là, hình nhân bằng giấy với đôi mắt đẫm máu kia chính là thiếu nữ giấy của Thường Tam Nguyên.
Tôi không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không, nhưng đôi mắt của nó dường như vừa chớp một cái.
Dưới ánh sáng mờ ảo, nó càng lộ vẻ âm trầm và quỷ dị hơn..
Tôi choáng váng.
Cha tôi đã chết, giống hệt như Thường Tam Nguyên.
“Ý của anh là sau khi chúng tôi rời đi, anh phát hiện ra cha anh đã chết?”
“Đúng vậy.”
Giọng tôi có chút khàn, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt.
Tôi được cha nuôi dưỡng, vậy nên trong mắt người ngoài, tôi đang quá mức bi thương mà thôi.
“Hơn nữa, ông ta còn bị một người giấy gϊếŧ chết đúng không?”
“Đúng vậy.”
Hai cảnh sát phụ trách ghi chép nhìn nhau, rồi họ quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ thương hại.
"Đồng chí, những gì mà anh vừa phản hồi cho chúng tôi, chúng tôi đều đã biết. Anh có thể quay về để chờ tin tức điều tra rồi.”
Nhìn vẻ mặt của hai người cảnh sát, rõ ràng là họ không hề tin những gì tôi nói.
Nghĩ đến cảnh tượng trong cửa hàng, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác hoang đường khó tả.