Thiếu Nữ Dệt Mộng

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chàng muốn kết hôn nhưng lại chưa có tình duyên.Nhưng không biết có phải là định mệnh không, khi anh gặp cô- một người mất trí nhớ. Thừa nước đục thả câu, anh liền gọi cô là v …
Xem Thêm

Tên Lưu Tân đáng chết dám tổn thương cô sâu như vậy, một đấm kia coi như tiện nghi cho hắn! Vũ Chiêu Ngọc cảm thấy căm giận bất bình.

"Em đừng sợ, đây là thân thể của em, em có quyền lựa chọn, em không cần quan tâm suy nghĩ của người khác, biết không?" Anh ôm cô vào ngực.

"Em không biết nên làm thế nào?" Cô run rẩy thì thầm, "Em không muốn chống đối cha, em cũng không muốn làm tổn thương bất cứ ai, nhưng mà. . . . . . Em thật sự là không biết." Khi áp lực bên ngoài cùng nội tâm kiên trì đi ngược, vì người ngoài mà phá vỡ nguyên tắc, nội tâm liền áp lực. Cô muốn làm tròn chữ hiếu, cũng không muốn tổn thương cha mẹ hoặc Lưu Tân hoặc bất cứ người nào, nhưng mà, cô lại lựa chọn tìm kiếm tình yêu thật sự của mình, phản bội tình thân.

"Không cần chất vấn bản thân, em có lựa chọn, nói ra suy nghĩ của mình, mới có thể làm cho người khác biết. Ngàn vạn đừng đem tâm sự đặt trong lòng, em là Phương Vũ Tĩnh, em không cần vì anh hoặc những người khác mà thay đổi mình, mỗi người đều có cuộc sống riêng, con đường riêng, cũng không ai có tư cách yêu cầu người khác đi con đường không thuộc về bản thân. Em không cần vì anh mà gò bó mình, em vẫn là em!"

"Ngọc!" Cuối cùng Phương Vũ Tĩnh cũng có thể cởi bỏ mặt nạ bao lâu nay, nước mắt như sợi dậy trân châu trợt xuống gò má.

Vũ Chiêu Ngọc ôm chặt cô, mỉm cười vuốt mái tóc dài của cô, "Anh yêu em, cả ưu điểm, cả khuyết điểm của em, cả tính cổ quái, cả tật xấu của em."

"Em mới không có nhiều tật xấu như vậy." Cô vừa khóc vừa đấm nhẹ anh.

"Còn nói không! Là ai không dám xỏ lỗ tai?" Nếu không nhờ đôi khuyên tai, anh cũng không dám khẳng định chính Lưu Tân là người bắt cóc cô.

"Cái đó. . . . . . Vì em sợ cha nói em hư hỏng. Trước kia em có đọc Giáo điều nữ giáo, quy định rất nghiêm khắc, xỏ lỗ tai là hành động phản nghịch, cho nên. . . . . ."

Vũ Chiêu Ngọc không nghĩ tới cô thẳng thắn mà khai ra như vậy, nhịn không được mà ôm bụng cười lăn lộn.

"Anh đừng cười! Người ta nói thật mà!" Cô nũng nịu giẫm chân, những nắm đấm nhẹ nhàng rơi xuống người anh.

Vũ Chiêu Ngọc vội vàng cầm cổ tay cô, "Được! Được! Anh không cười em, anh dùng hôn. . . . . ." Anh liền kéo cô lại, đặt lên môi cô nụ hôn nóng rực, làm cho tiếng kêu kháng nghị của cô như lá rơi mùa thu, cùng nhau biến mất trong lòng ngực ấm áp của anh.

"Vũ Khiết mất tích liên quan gì tới hôn lễ?"

Vừa nghe hôn lễ có thể bị trì hoãn, Vũ Chiêu Ngọc tức giận chạy đến nhà họ Phương, nhìn chằm chằm Phương Đại Phúc đang nhàn nhã ngồi ở phòng khách xem báo, "Cho con gặp Vũ Tĩnh." Thật không dám tin, chỉ vì anh tìm Vũ Tĩnh trở về, nhà họ Phương lại uy hϊếp anh đi tìm Vũ Khiết, nếu không, Vũ Tĩnh sẽ không lấy anh. Đùa gì thế? Người anh cưới chính là Phương Vũ Tĩnh, Phương Vũ Khiết mất tích thì liên quan gì đến hôn nhân của anh?

Phương Đại Phúc thong thả, ung dung gấp tờ báo, lắc lắc ngón trỏ, "Không! Không! Không!" Ông đứng dậy nở nụ cười gian trá, "Đúng là Vũ Khiết cùng cậu không có quan hệ trực tiếp gì, nhưng Vũ Khiết là em gái Vũ tĩnh, Vũ Khiết mất tích, làm chị sao không lo lắng, tự nhiên cũng sẽ không có tâm tình thành thân, cậu nói có đúng không?"

"Đây là chủ ý của Vũ Tĩnh?" Một chút anh cũng không tin.

"Là bà nội cậu cùng mọi người thông gia quyết định, Vũ Tĩnh cũng không phản đối." Ông vỗ vỗ vai Vũ Chiêu Ngọc, "Tiểu tử, chấp nhận số phận đi!"

"Các người. . . . . ." Những người này rõ ràng là muốn thấy anh đau khổ mà, mỗi ngày vì không được thỏa mãn du͙© vọиɠ mà phải tắm nước lạnh, ai biểu anh đã đồng ý với cô, tôn trọng cô.

"Đừng tức giận! Đừng tức giận! Thay vì ở đây nổi giận, chẳng bằng dành chút thời gian đi tìm Vũ Khiết. Trước hôn lễ tìm được phụ dâu thì hôn lễ mới có thể tiến hành đúng ngày." Phương Đại Phúc vui vẻ, không nghĩ tới trêu cợt người ta lại thú vị như vậy.

Tích một bụng khí tức giận, Vũ Chiêu Ngọc chợt có loại cảm giác bị người ta sắp đặt, ý tưởng lóe lên, anh cười quỷ nói: "Vậy nếu như cả đời con không tìm thấy?"

Phương Đại Phúc lập tức phản ứng, "Vậy thì cả đời đừng nghĩ cưới. . . . . ."

"Cha!" Phương Vũ Tĩnh từ trên lầu chạy xuống.

Vẻ mặt cô không vui, khiến Phương Đại Phúc tức giận lắc đầu một cái: "Đúng là con gái lớn không thể dùng được. Được rồi! Các ngươi từ từ nói chuyện, cha đi trước!" Ông bỏ lại ánh mắt mập mờ, thức thời rời đi.

Vũ Chiêu Ngọc tiến lên nâng cằm cô, tầm mắt nhìn Phương Vũ Tĩnh xinh đẹp, vừa nghĩ tới cô bị đám tam cô lục bà kia kia xúi giục kéo dài hôn lễ, anh liền giả vờ giận.

"Anh tức giận sao?" Phương Vũ Tĩnh sợ hãi liếc anh, xoắn xoắn vạt áo, "Phải . . . . . Là dì U nói. . . . . ."

"Dì U! Lại là bà tám nhàm chán đó, cô ta nói gì em liền nghe lời?" Anh biết nếu như Mai Như U đã nhúng tay vào sẽ không có chuyện tốt.

"Không. . . . . . Không phải vậy! Em tin tưởng anh, anh nhất định có biện pháp đúng không? Hôn lễ cũng sắp đến rồi, em thật sự hi vọng Vũ Khiết sẽ làm phù dâu cho em."

"Vậy cũng không khác biệt lắm!" Được người mình yêu coi trọng như thế, là đàn ông ai mà không thích, nhẹ nhàng niết mũi thon của cô, "Em hôn anh, anh liền đồng ý dẫn em đi tìm Vũ Khiết."

"Thật sự anh có tin tức của Vũ Khiết?" Dì U quả nhiên nói không sai.

"Trước hôn một cái đã!"

Ngẩng mặt lên nhìn thấy anh đang đợi, nếu không hôn anh, anh sẽ không thỏa hiệp, mặt cô đỏ lên, lí nhí nói nhỏ: "Anh. . . . . . Anh nhắm mắt lại." Thấy anh nhắm mắt lại, cô mới từ từ nhón chân lên, "Không thể nhìn lén."

Cô khẽ hé đôi môi đỏ mộng, nhẹ nhàng liếʍ nhẹ cái miệng của anh, thình lình eo bị anh ôm chặt, anh đón lấy nụ hôn của cô, vội vàng tách đôi môi của cô, cùng cái lưỡi nóng bỏng của cô dây dưa, tận tình tiến hành thăm dò thân mật, cho đến khi hai người thở không nổi, mới tách nhau ra.

"Anh. . . . . . Anh vượt khuôn rồi." Chui vào ngực anh, toàn thân giống như cháy nóng.

"Cùng lắm thì chúng ta đi công chứng!" Mặt mày anh hớn hở, nghĩ phương pháp này rất tốt, kéo cô đi ra ngoài.

"Anh không sợ bị mọi người đuổi gϊếŧ sao?" Nhưng mà, đây đúng là ý kiến hay.

"Dù sao có em cả đời này, chúng ta cùng nhau chạy trốn đến chân trời góc bể."

"Anh khẳng định em sẽ đi theo anh?"

"Bởi vì em là Kinh Hỉ của anh,là người yêu của anh." Tiếng cười vang dội, gió nhẹ như thổi dệt tình yêu của họ.

【 Hết trọn bộ 】

Thêm Bình Luận