Thiếu Nữ Dệt Mộng

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chàng muốn kết hôn nhưng lại chưa có tình duyên.Nhưng không biết có phải là định mệnh không, khi anh gặp cô- một người mất trí nhớ. Thừa nước đục thả câu, anh liền gọi cô là v …
Xem Thêm

Vừa ra khỏi phòng làm việc, anh liền vội vã mở túi hồ sơ. Một tấm hình rơi xuống đất, anh chậm rãi nhặt lên, đột nhiên kinh ngạc. Cô gái cười xinh đẹp kia lại là Kinh Hỉ!

Anh vội vàng đổ ra những tài liệu khác. Đây là tư liệu về cô gái tên Phương Vũ Tĩnh, ghi chép lại cuộc sống của cô, thời gian cô mất tích trùng thời gian anh gặp Kinh Hỉ, chẳng lẽ ——

"Chị!"

Lặng lẽ núp sau cánh cửa nghe trộm, Vũ Chiêu Nghi không ngờ tới Chiêu Ngọc đột nhiên mở cửa, "Phanh!" một tiếng, lỗ mũi suýt tí nữa là dẹp mất, nhưng cái mông lại không may mắn như vậy, cô ngã ngồi trên mặt đất, đau đến mức oa oa kêu to."Em làm gì đấy, muốn vào sao không gõ cửa một cái." Hại cô không kịp phản ứng.

"Thật xin lỗi! Em không biết chị đứng sau cửa." Vũ Chiêu Ngọc áy náy kéo cô, lại không suy nghĩ tại sao chị lại đứng sau cửa. Trong đầu anh chỉ tập trung vào túi hồ sơ kia, "Chị, Phương Vũ Tĩnh rốt cuộc là ai?"

Vũ Chiêu Nghi phủi mông, liếc một cái, "Cùng cô ấy chung sống lâu như vậy, ngay cả vợ sắp cưới đã muốn quên?"

"Chị, chẳng lẽ cô ấy là Kinh Hỉ? !" Anh không thể tưởng tượng nổi, trừng mắt nhìn, thật sự là càng nhìn càng giống, "Cô ấy khôi phục nhớ?"

"Không sai!" Cuối cùng cũng đã thông suốt.

"Vậy cô ấy đâu?" Anh nắm tay Vũ Chiêu Nghi, lo âu hỏi.

"Đi rồi! Dù sao em cũng không phải thật lòng đợi con bé, vậy con bé ở lại làm gì? Huống chi con bé cũng không phải là vợ sắp cưới của em, mà chỉ là một con cờ để em lợi dụng mà thôi."

"Em chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng cô ấy?!"

"Vậy sao?" Vũ Chiêu Nghi đẩy tay Chiêu Ngọc ra, cười lạnh, "Vậy em cam tâm tình nguyện vì con bé mà buông tha cả rừng rậm?"

"Em. . . . . ." Chiêu Ngọc do dự, anh nhớ tới mình đã từng nói lời như vậy với Sonny, không nghĩ tới báo ứng khó chịu như thế, nhanh như vậy liền tới lượt anh.

"Nếu như không phải là thật lòng, em cần gì phải đi quấy rầy người ta. Chị nghĩ em nên đi tìm người vợ khác đi, dù sao bên cạnh em có rất nhiều cô gái muốn vào nhà ta."

"Nhưng mà. . . . . . Bọn họ không phải là Kinh Hỉ!" Anh tức giận nói, xoay người rời đi. Trong lòng âm thầm thề, bất kể là dùng phương pháp gì đều phải tìm Kinh hỉ trở về.

"Cuối cùng cũng thông suốt." Vũ Chiêu Nghi dựa cửa, đưa mắt nhìn Vũ Chiêu Ngọc rời đi.

"Hắn là ai?" Bỗng nhiên bên tai toát ra giọng nói trầm thấp quỷ mị, dọa cô giật mình.

Cô xoay người lại, phía sau lưng là người đàn ông cao lớn, tuấn tú, tựa như ngôi sao điện ảnh Steven Siegel. Cô tức giận liếc hắn một cái.

"Mắc mớ gì tới anh?"

"Tôi hỏi lại lần nữa, hắn là ai?" Giọng nói lạnh lẽo ngưng tụ, cháy mùi thuốc súng. Anh ta siết chặt cánh tay của cô, không cho cô vào phòng làm việc.

"Sao không tự mình điều tra đi!" Cô muốn hất tay của anh ra, nhưng lại bị anh dùng sức, đẩy vào phòng làm việc, nhanh chóng dùng chân đá cửa.

"Lam Sâm ——" thanh âm biến mất thay vào đó là tiếng thở dốc.

Rốt cuộc là cô đi đâu?

Vũ Chiêu Ngọc nghĩ có thể cô sẽ về nhà. Thế là dựa vào phần tài liệu kia anh đã có địa chỉ nhà họ Phương. Tuy rằng không biết phần báo cáo này là do thám tử nào điều tra, thật sự rất chi tiết, bao gồm lý do vì sao cô rời nhà, còn có cá tính, sở thích, quan hệ bạn bè. . . .đợi chút. . . .

Cái tên Lưu Tân – chồng sắp cưới của cô, trở thành kẻ địch số một của anh.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Anh đang suy tính nên đi điều tra một chút về Lưu Tân, thế nhưng trong hồ sơ còn có một phần báo cáo khác, tài liệu cặn kẽ làm anh xem thế là đủ rồi. Ngay cả lần đầu tiên Lưu Tân ở cùng ai, xảy ra ở đâu, tất cả đều được ghi chép tường tận. Anh không khỏi bội phục têm thám tử này, hôm nào hỏi chị một chút, có lẽ sau này cần dùng đến.

Ngồi trong xe, nhìn phía bên kia con đường là một biệt thự hoa lệ. Theo anh, kiến trúc mỹ quan, tạo hình biệt thư theo phong cách Châu Âu cũng không tệ lắm, chỉ tiếc tường rào cao vυ"t, cùng cây cảnh lộn xộn đã che mất vẻ đẹp này.

"Hứ! Cho là có mấy đồng tiền thì ngon sao, Hai Lúa chính là Hai Lúa." Từ phía cửa cổng sắt đi ra là một người đàn ông cao gầy, thỉnh thoảng quay đầu lại mắng, "Nếu không phải nể tình mấy đồng bạc, ai sẽ cưới cái người không thú vị kia, bảo thủ không có nửa điểm mùi vị phụ nữ? Ta thèm vào!"

Vũ Chiêu Ngọc lấy hình ra so, "Là Lưu Tân?!" Nghĩ đến Kinh Hỉ —— Phương Vũ Tĩnh phải chịu đựng hắn ta, anh không nhịn được cắn răng nghiến lợi, kiềm chế kích động không đánh người, hít thở sâu nhiều lần.

Anh chậm rãi xuống xe, ngăn Lưu Tân lên xe của hắn, "Xin hỏi anh là Lưu Tân?" Anh thật bội phục mình, giờ phút này còn có thể giữ vững nụ cười.

"Anh là ai?" Lưu Tân ngạo mạn bễ nghễ trước mặt Chiêu Ngọc.

"Tôi là Vũ Chiêu Ngọc!"

"Anh. . . . . . Chẳng lẽ là cậu ba của tập đoàn Vũ thị?" Hắn nhớ lại ngày mình từng thay mặt cha tham gia giới xã hội thượng lưu, đã từng thấy Vũ Chiêu Ngọc từ xa. Hai người khác biệt một trời một vực."Thật. . . . . . Thật sự là. . . . . ." Lưu Tân líu lưỡi, vội vàng vươn tay cùng Chiêu Ngọc bắt tay, không ngừng phát run.

Anh ưu nhã cười cười, "Đều là người quen, không cần quá giữ lễ tiết." Anh thong dong tự tin, vô hình bộc lộ phong thái quý tộc xuất chúng.

"Xin. . . . . . Xin hỏi anh. . . . . . Anh tìm tôi có chuyện gì?" Không nghĩ tới mình lại có thể nói chuyện với người nhà họ Vũ.

"Không có gì, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện được không?"

"Dĩ. . . . . . Dĩ nhiên."

"Lên xe của tôi đi!" Vũ Chiêu Ngọc hất cằm về chiếc xe Porsche màu bạc đậu bên đường đối diện.

"Đây là thế hệ xe mới nhất, trong nước còn chưa có." Lưu Tân vui mừng chạy như bay đến, khát khao xe "Đắt", "Trời ạ!Anh . . . . . . Làm sao anh mua được?"

Vũ Chiêu Ngọc ngồi lên xe, cười nhạt, "Lên xe đi!"

"Nhưng mà. . . . . ." Hắn quay đầu lại, nhìn chiếc xe Benz đang đậu bên kia đường.

"Yên tâm, nếu như xe của anh bị trộm, tôi sẽ đền một chiếc xe thể thao mới cho anh." Nhìn thấu lo lắng của hắn, khóe môi Vũ Chiêu Ngọc khẽ giơ lên, gợi lên một chút chế giễu.

"Thật?" Lưu Tân há hốc mồm, không dám tin mình lại may mắn như vậy.

"Cần tôi mời luật sư làm chứng sao?" Vũ Chiêu Ngọc nhíu mày.

"Ách. . . . . . Anh đã nói như vậy. . . . . . Tôi. . . . sao dám không tin." Giờ phút này, hắn chờ mong ăn trộm nhanh lấy chiếc xe Benz của mình đi. A! Như vậy hắn liền kiếm được chiếc xe mới tốt hơn.

"Vậy đi thôi!"

*******

Vũ Chiêu Ngọc chở hắn đi tới pub của Mai Như U, đúng vào thời điểm ăn tối, vì vậy trong pub cũng không nhiều khách.

Lưu Tân tay cầm ly rượu, nửa tỉnh nửa say bắt đầu phát tiết tâm tình, "Suy nghĩ một chút, nhà họ Lưu của tôi ở giới thượng lưu cũng có chút danh tiếng, bao nhiêu cô gái muốn lại gần. . . . . . Ách!"

"Vậy tại sao anh lại đồng ý con gái nhà họ Phương?"

"Còn không phải là. . . . . . Ách! Có một thời gian công ty cha mẹ tôi kinh doanh không tốt. . . . . . Sau nhờ nhà họ Phương giúp đỡ. . . . . . Ách! Nếu không vì tài sản, thì với tướng mạo bình thường, luôn nghiêm túc cứng nhắc giống như phụ nữ già thì làm sao có người muốn!"

"Vậy anh hối hận sao?" Vũ Chiêu Ngọc nắm chặt ly rượu, chỉ sợ một khắc không khống chế được mà sẽ đánh người.

"Hối hận. . . . . . Ách! Dĩ nhiên hối hận, tôi mới tốt nghiệp học viện y. . . . . . Ách! Còn chưa hưởng thụ cuộc sống, liền bắt tôi kết hôn, tôi dĩ nhiên không cam lòng." Lưu Tân say khướt ngã trái ngã phải, đến gần Vũ Chiêu Ngọc thấp giọng nói, "Hi. . . . . . Hi! Tôi len lén nói cho anh biết, cái loại phụ nữ già cổ quái đó rất lãnh cảm, sờ một cái giống như muốn mạng của cô ta. . . . . . Ách! Cô ta cho là mình là gái trinh tiết, gả cho người còn không phải để cho người cưỡi, giả bộ cao quý. . . . . . Ta phi!"

Thêm Bình Luận