Thiếu Nữ Dệt Mộng

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chàng muốn kết hôn nhưng lại chưa có tình duyên.Nhưng không biết có phải là định mệnh không, khi anh gặp cô- một người mất trí nhớ. Thừa nước đục thả câu, anh liền gọi cô là v …
Xem Thêm

"Thật xin lỗi!"

"Em đừng thay nó nói xin lỗi, đây là việc nó phải làm." Vũ Chiêu Nghi càng nghĩ càng tức, "Sớm biết thế chị đã không giao em cho loại người không có trách nhiệm này."

"Chiêu Nghi, Ngọc chăm sóc em rất tốt." Kinh Hỉ vội vàng thay anh giải thích.

"Dạ! Chăm sóc tốt đến nỗi em té bất tỉnh, mà nó thì đến giờ còn không thấy bóng dáng đâu."

"Kinh Hỉ!" Cửa chợt đẩy ra, Vũ Chiêu Ngọc chạy như bay đến trước giường, "Nghe thím Trương nói em té bất tỉnh, có sao không?".

Kinh Hỉ nhìn mặt anh lo lắng ngưng trọng, nên không ngừng lắc đầu, "Đã không sao, làm phiền Chiêu Nghi."

"Chị." Vũ Chiêu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nhìn Vũ Chiêu Nghi đang lạnh nhạt, run run rẩy rẩy cười theo."Cám ơn. . . . . ." Lời còn chưa dứt liền bị giọng lạnh lùng cắt đứt.

"Em bận rộn lắm sao? Bận đến nỗi cả vợ sắp cưới cũng không để ý?" Vũ Chiêu Nghi gầm nhẹ. Cô đã bắt đầu hối hận khi cùng Chiêu Ngọc nói dối sự thật, hơn nữa cũng hối hận khi giao Kinh Hỉ cho Chiêu Ngọc."Sớm biết em là người không có trách nhiệm như vậy, chị căn bản không nên đồng ý cho em mang bệnh nhân chị đi!"

Khó mà thấy được người nghiêm túc như Vũ Chiêu Nghi rống giận ra tiếng, chị thật sự rất tức giận. Vũ Chiêu Ngọc thức thời không dám nói một tiếng, xấu hổ cúi đầu, dù sao bận rộn mấy ngày nay, anh thật sự quên mất Kinh Hỉ.

"Chiêu Nghi, em không sao." Kinh Hỉ cầm tay Chiêu Ngọc, muốn nói cho anh biết đây không phải là lỗi của anh, hi vọng anh không áy náy.

"Không sao? Còn dám nói vậy? Nếu không phải là chị trở về, không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

"Chị, thật xin lỗi." Vũ Chiêu Ngọc xấu hổ không đất dung thân, cảm nhận được mu bàn tay nhỏ bé, mềm mại không xương này truyền đến sự trấn an. L*иg ngực anh tràn đầy cảm động.

Cô là người con gái dịu dàng, hiền lành, cuộc sống như thế còn đòi hỏi gì nữa? Chỉ là, khi cô nhớ lại quá khứ, sẽ còn nhớ anh là chồng sắp cưới không? Nghĩ đến khả năng bị cô quên lãng, tim của anh liền không nhịn được mà run sợ ,co rút đau đớn.

Yêu cô, lại sợ mất đi cô, không thể làm gì khác hơn là ngụy trang không quan tâm, không thể làm gì khác hơn là tự nhủ chính mình chỉ đang lợi dụng cô mà thôi. Nhưng, vì sao ngực của anh lại đau như thế?

"Chiêu Nghi, đừng trách Ngọc, là em không cẩn thận."

Vũ Chiêu Nghi thấy bọn họ bốn mắt nhìn nhau, còn chưa có biết rõ sự thật, chưa hiểu chân tướng cũng đã che chở đối phương, dường như cả bầu trời này chỉ có hai người, không coi ai ra gì. Cô không khỏi thở dài một cái, không khỏi lo lắng đại thiếu hoa Chiêu Ngọc rốt cuộc là vui đùa gì đây? Nếu chỉ là nhất thời đùa giỡn, cô sẽ không bỏ qua. Vốn cho là Chiêu Ngọc chỉ là dạo chơi nhân gian, bất cần đời, nhưng nếu nó lâm vào đoạn tình cảm không có tương lai kia thì cô phải làm sao? Có lẽ nên đi tìm bà nội nói chuyện một chút.

"Được rồi! Xem vợ chồng hai người đồng tâm, chị cũng không tiện nói thêm cái gì." Vũ Chiêu Nghi giận hờn giao cho Vũ Chiêu Ngọc một tờ giấy, "Đơn thuốc này cho em, đừng quên ba bữa cơm phải lo cho Kinh Hỉ, nhớ đến bệnh viện tái khám, đừng để chị phải ra tay."

"Cám ơn chị." Vũ Chiêu Ngọc lập tức nở một nụ cười nịnh hót.

"Đừng cám ơn, chăm sóc Kinh Hỉ thật tốt là được rồi." Vũ Chiêu Nghi đi tới cửa, chợt quay đầu lại, "Đúng rồi! Sao lại không thấy bà nội?"

"Bà nội cùng dì U không biết có kế hoạch gì, đã rất nhiều ngày không thấy bóng dáng bọn họ." Trong lòng Vũ Chiêu Ngọc loáng thoáng nghi ngờ, cảm giác có điểm không đúng.

"Chị biết rồi, không có việc gì, chị trở về bệnh viện." Vũ Chiêu Nghi cười thân thiết với Kinh Hỉ, "Giữ gìn sức khỏe."

Kinh Hỉ cũng thản nhiên cười, "Cám ơn chị, Chiêu Nghi. . . . . ."

"Chị, em tiễn chị." Vũ Chiêu Ngọc đuổi theo Chiêu Nghi, kết quả mới đuổi kịp tới cửa trước lại bị đánh.

"Kinh Hỉ còn chưa khôi phục trí nhớ trước, em phải quan tâm nhiều hơn!" Vũ Chiêu Nghi khuyên anh, giống như tiếng chuông gõ vào lòng anh.

******

Kinh hỉ bị anh nhìn liền vội vàng mở miệng tìm đề tài, "Ách. . . . . . Lỵ nhi tiểu thư đâu? Sao cô ấy lại không đi cùng anh?"

"Tôi đưa cô ta trở về khách sạn rồi. Thật xin lỗi, Kinh Hỉ. Là tôi không tốt, chờ qua vài ngày này, anh hai trở lại công ty, tôi sẽ có thời gian bên em." Anh đi lên trước, nắm lấy bàn tay ngọc thon dài, nội tâm tràn đầy hối hận. Nếu là bình thường thì những cô gái bị bạn trai lạnh nhạt, đoán chừng sẽ không nói chuyên mất mấy ngày, không nổi giận mới là lạ, mà cô lại như vậy, làm anh đau lòng không dứt.

Khóe môi Kinh Hỉ cong cong, nâng lên nụ cười vui sướиɠ, "Vậy thì tốt, chúng ta có thể trở về biệt thự ven biển, đến lúc xem em trổ tài. Anh biết không? Thím Trương nấu nướng thật là giỏi, mỗi ngày em đều cùng thím học nấu ăn, còn có kỹ thuật làm vườn của bác Ngô . . . . . ."

Bên trong phòng truyền đến những trận cười nói, làm cho đêm tối yên tĩnh thêm ấm áp.

Cuộc sống ở nhà họ Vũ giống như giấc mộng huyền ảo. Cô sợ một ngày nào đó, khi tỉnh mộng, tất cả sẽ tan biến.

Cô dậy rất sớm, đi xuống lầu liền thấy toàn bộ người nhà họ Vũ đang ngồi ở phòng khách.

"Hỉ nhi, đã dậy rồi sao! Ở đây đã quen chưa?" Phong Như Vân tiến lên hỏi."Nếu không phải là Chiêu Duy đang nằm viện, công ty lại không thể không có ai. . . . cho nên đành phải ủy khuất con ở nhà một mình."

Kinh Hỉ nhàn nhạt cười, "Không có gì, tất cả mọi người đối với con rất tốt, bác gái không cần lo lắng cho con."

"Chiêu Ngọc phải nhờ con rồi." Phong Như Vân thú vị nhìn cô gái nhu hòa này, cô đồng ý con trai bà thật là có điểm lãng phí mà.

Nghe vậy, hai má Kinh Hỉ đỏ lên, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu. Nhìn Kinh Hỉ như vậy bà cũng vui mừng, xem ra bà không cần phải quan tâm nhiều rồi.

"Vậy bác đi trước."

"Bác gái, hẹn gặp lại." Kinh Hỉ đưa bà ra cửa, ở ngoài đã có xe đứng đợi.

"Đừng tiễn nữa, cẩn thận bên ngoài gió lớn." Phong Như Vân vừa ngoắc ngoắc tay gọi cô vào trong, vừa ngồi lên xe, nghênh ngang rời đi.

Kinh Hỉ nhìn chiếc xe rời đi mới vào nhà, xoay người muốn vào trong thì tiếng chuông cửa vang lên. Cô đang muốn đi mở cửa thì thấy bác Ngô đứng ở vườn hoa đã ra mở.

"Đến đây, đến đây. . . . . Cô tìm cậu ba sao, tiếc là bây giờ cậu ấy không có ở nhà."

"Bác Ngô, là ai vậy?" Kinh Hỉ đi tới cổng, ánh mắt bị dáng người uyển chuyển, yểu điệu của cô gái đứng dưới ánh mặt trời hấp dẫn.

Cô ta mặc một bộ đồ màu đỏ tươi, mái tóc vàng xoăn, làm nổi bật màu da trắng hơn tuyết. Đáng tiếc kính mát lớn đã che đi một phần khuôn mặt. Cô ta là ai?.

"Pháp Lạp. Nhã Lỗ. Campbell. Gọi tôi Pháp Lạp là được rồi." Mỹ nhân này nói giọng Bắc Kinh rất chuẩn. Nhìn cô ta tháo mắt kính xuống, lộ ra tròng mắt xanh thẳm tựa như biển rộng xinh đẹp, khiến người ta phải nín thở.

Cả Kinh Hỉ cũng có chút mê mẩn, kinh động mà nói: "Đôi mắt của cô thật là xinh đẹp."

"Cám ơn!" Pháp Lạp chủ động bắt tay Kinh Hỉ, "Cô chính là Kinh Hỉ của Tony?"

Kinh Hỉ ngượng ngùng gật đầu. Tony là tên tiếng Anh của Ngọc.

"Nghe không bằng thấy, cô quả nhiên là mẫu người vợ lý tưởng của Tony."

"Lời này là có ý gì?" Kinh Hỉ không hiểu.

"Việc này cô phải hỏi Tony." Pháp Lạp ý vị thâm trầm cười cười, chậm rãi đeo mắt kính, "Nói cho Tony, Pháp Lạp tìm đến anh ấy."

"Cô không vào nhà sao?" Mặc dù không rõ quan hệ giữa Ngọc và cô ta, nhưng cô không thể không mời khách.

"Không cần." Chỉ thấy cô ta vẫy vẫy tay, đi về phía đỗ chiếc xe Porsche đỏ mà rời đi.

Pháp Lạp! Giống như cô đã từng nghe qua. Kinh Hỉ ngẫm đi ngẫm lại cái tên này.

******

Đã mấy ngày không thấy Ngọc rồi. Bà nội, bác trai, bác gái cùng thím Trương đều nói anh gần đây tương đối bận. Cô hỏi anh bận gì, tất cả mọi người đều ấp úng nói không rõ ràng, nếu không thì cũng vội vội vàng vàng đi ra ngoài, để lại cho cô một đống nghi vấn. Là anh ghét cô sao?

Thêm Bình Luận