Nhan Nặc Tâm khóc lóc rồi tự ngủ luôn, mơ màng cảm giác được có một bàn tay đang vuốt ve ngực mình, đêm nay ánh trăng rất tròn và rất sáng, nương theo ánh trăng, cô nhìn thấy người đang vuốt ve mình là thầy Triệu phòng giáo vụ.
Cô tức khắc từ mơ hồ bừng tỉnh, khẽ kêu a một tiếng.
Thầy giáo nhanh chóng duỗi tay bịp miệng cô, đem mặt dán ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhan, tôi biết em và Lý Mạn Văn chơi đùa nhau, có một số việc tôi có thể làm ngơ nhưng cũng không dễ dàng.”
Nhan Nặc Tâm không hề giãy giụa, lẳng lặng mà nằm ở trên cỏ.
Thầy Triệu cũng chỉ mới 30 tuổi, ở trong trường học cũng được coi là một nhân vật phong lưu, có quan hệ thân thiết với rất nhiều nữ sinh, ở trong ấn tượng của Nhan Nặc Tâm, thầy Triệu đã dạy lớp cô 3 lần rồi, hơn nữa, mỗi lần đều thích gọi cô trả lời câu hỏi.
Người đàn ông thấy Nhan Nặc Tâm bình tĩnh trở lại, anh mạnh tay lại duỗi thân tiến vào áo ngực của thiếu nữ, năm ngón tay giống như đánh đàn vừa sờ vừa niết vυ" non mềm của thiếu nữ.
“Tôi rất thích em, em cũng biết đi, đã sớm muốn hẹn em ăn một bữa cơm, chỉ là nhìn em dè dặt nói cười, vẫn luôn không dám mở miệng.”
Vừa nói, tay người đàn ông từ vυ" chậm rãi sờ xuống bụng thiếu, dọc theo bụng nhỏ vói vào giữa hai chân.
“Bị người ta phá thân rồi?”
“Vâng.” Nhan Nặc Tâm có chút khẩn trương, không phải bởi vì bị người đàn ông vuốt ve, mà là bởi vì người trước mặt vuốt ve cô là thầy giáo a, thành tích cô không tính là tốt, vì vậy đối với giáo viên sinh ra một cảm giác sợ hãi.
“Các em bây giờ vẫn còn nhỏ, nhỏ mà đã học được mấy truyện lén lút.”
Khi người đàn ông nói, trên tay bỏ thêm chút lực, dùng sức mà nhéo âm đế của thiếu nữ.
“A……” Nhan Nặc Tâm ừ nhẹ một tiếng, không tự giác mà gập hai chân.
“Làn da thật bóng loáng, rất nhiều nước.” Tay người đàn ông xoa bóp đùi thiếu nữ, ngón trỏ không ngừng đưa vào tiểu da^ʍ huyệt
Nhan Nặc Tâm có chút hận chính mình không biết cố gắng, lúc này chỉ mới sờ được một lúc , tiểu huyệt cô đã trào ra dâʍ ŧᏂủy̠.
“Nước thật nhiều, đúng là da^ʍ nữ.”
Người đàn ông rút tay ra, đem ngón trỏ dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ bỏ vào trong miệng mυ"ŧ vào một ngụm.
“Thật thơm.” Người đàn ông than nhẹ một tiếng, có chút gấp không chờ nổi mà động thủ cởϊ qυầи lót của thiếu nữ ra, sau đó chui đầu vào dưới thân thiếu nữ, ngậm lấy âʍ ɦộ non mềm vừa liếʍ vừa mυ"ŧ.
Có lẽ đêm nay trăng càng tròn càng dễ dàng cao trào, Nhan Nặc Tâm bị thầy Triệu trêu chọc đến xuân tâm nhộn nhạo, mặt đỏ tai hồng, ngực phập phồng kịch liệt, thịt non trong âʍ đa͙σ từng đợt co rút lại, dâʍ ŧᏂủy̠ cứ trào ra từng đợt một.
Nhan Nặc Tâm mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều nghe thấy người đàn ông làm cùng cô nói cô rất nhiều nước, cô cũng không rõ lắm, cô gái bình thường rất ít nước sao, cô cũng từng lén lút hỏi qua Lý Mạn Văn, hỏi cô có nhiều nước hay không?
Lý Mạn Văn cười cô ngốc, nói tùy người, đối với cô chạm vào đã chảy nước rồi.
Chỉ là, trong nội tâm của Nhan Nặc Tâm sinh ra cảm giác chỉ có Đao ca không như vậy, cơ hồ những người đàn ông làʍ t̠ìиɦ cùng cô đều nói cô rất nhiều nước , chẳng lẽ trời sinh thân thể cô đã rất dâʍ đãиɠ?
Giờ phút này, dưới thân nam nhân đang dùng đầu lưỡi trêu chọc miệng tiểu huyệt cô, Nhan Nặc Tâm sinh cảm giác ngưa ngứa từng đợt, cô lắc nhẹ hai chân, phần thịt non bên trong đùi mà sát vào tóc của người đàn ông.
Đầu lưỡi dọc theo nàng mình tiểu huyệt liếʍ mυ"ŧ từng vòng một, ngẫu nhiên sẽ dùng sức một chút cắm vào âʍ đa͙σ, hai chân thiếu nữ bỗng nhiên kẹp chặt, bụng nhỏ kích động từng chảy luồng nhiệt, theo đầu lưỡi từ âʍ đa͙σ chảy ra, dâʍ ŧᏂủy̠ giống như nước mắt ào ào tuôn ra.
Nam nhân tham lam dùng đầu lưỡi liếʍ mật nước ở cửa huyệt, âm thanh liếʍ mυ"ŧ vang lên.
Nhan Nặc Tâm bắt đầu có điểm khát vọng, cô vươn đôi tay ôm lấy nam nhân đầu, dùng sức áp dưới thân.
“Thật da^ʍ, muốn sao?” Đầu người đàn ông cũng không nâng, lầm bầm lầu bầu nói một câu, duỗi lưỡi liếʍ đến cúc huyệt của Nhan Nặc Tâm.
“A…… A……” Nhan Nặc Tâm da^ʍ hừ một tiếng, mông dùng sức nâng lên.
……….