Chương 12: Anh ta hài lòng không

Chương 12: Anh ta hài lòng không

Tống Diễn nhếch miệng, đẩy mắt kính của mình theo thói quen.

“Tôi thấy có lẽ cô thường xuyên vào bếp, cho nên trong lúc bị cách ly, có thể thuê cô nấu cơm cho bọn tôi được không?”

Lâm Diệu Diệu nghĩ thầm, như vậy cũng không tệ, hơn nữa cô có thể danh chính ngôn thuận ở nơi này.

Dù sao, cô cũng không muốn ngủ ở văn phòng bất động sản.

“Chỉ cần các anh không chê tay nghề của tôi.” Cô gật đầu.

Tống Diễn cười nói: “Bởi vì không biết phải phong tỏa bao lâu, tiền lương của cô tôi sẽ tính theo ngày, cuối tuần thanh toán cho cô.”

Anh ta tạm dừng một lát, nói ra một con số.

Lâm Diệu Diệu kinh ngạc nói: “Quá nhiều.”

“Không nhiều lắm, trước đây chúng tôi mời người chỉ làm bữa sáng và bữa tối, cũng là giá như thế.”

Anh ta mỉm cười, tiếp tục nói:

“Nhưng mà vì cách ly, mỗi người thức dậy không có thời gian cố định, tôi kiến nghị cô làm bữa sáng phong phú một chút, cũng chính là làm thành cơm trưa sớm, 9 giờ làm là được, cơm tối thì đúng 6 giờ làm.”

Lâm Diệu Diệu nghĩ một lát nói: “Không thành vấn đề, nhưng mà có ăn kiêng gì, có thể nói cho tôi nghe.”

Tống Diễn nói: “Đợi tôi nghĩ xong sẽ nói với cô, hiện giờ nhân viên y tế đã tới tiểu khu, chúng ta cùng nhau qua đó đi.”

Hai người đứng dậy, đi qua phòng khách, đeo khẩu trang ở chỗ cửa, dọc theo đường đi bộ của tiểu khu chậm rãi đi về trước.

Ngày hôm qua Lâm Diệu Diệu đi đường ngầm, hiện giờ đi phía trên, mới phát hiện nơi này xanh hóa rất nhiều, hoàn cảnh yên tĩnh.

Mỗi căn biệt thự xung quanh đều có vườn hoa vờn quanh, dùng cây xanh ngăn cách, tính tư mật rất tốt.

Di động của Tống Diễn vang lên, anh ta cúi đầu nhìn một lát.

“Diệu Diệu, tốt nhất là cô gửi danh sách những đồ cần dùng trong tháng này cho tôi, bây giờ còn có cơ hội đưa vào, sau này thì khó mà nói.”

Lâm Diệu Diệu cúi đầu, gửi bản danh sách đã viết trước cho anh ta.

Thật ra cô sớm đã liệt kê xong, vốn đang cầu nguyện tốt nhất đừng dùng tới, nhưng xem ra không có cách nào tránh khỏi.

Trong danh sách cô liệt kê ra, có đồ lót của nữ, quần áo đơn giản, đồ dùng sinh lý… Còn mấy thứ khác, có lẽ phải đợi khi dùng mới có thể nhớ tới.

Lúc này phía sau bọn họ có một người nhanh chóng lao tới, trực tiếp xen vào giữa hai người.

“Học tỷ Diệu Diệu.” Anh ta kéo khẩu trang xuống một chút, tươi cười xán lạn, đúng là Lục Kiêu.

Lâm Diệu Diệu gật đầu với anh ta, Tống Diễn lại lập tức hỏi anh ta: “Thế nào? Anh ta hài lòng không?”