Chương 2: Kiếp trước tại sao mà ch.ết?

Nghĩ tới năm cuối đó, Lăng Tuyết Mân tự cười nhạo bản thân.

Đó là tương lai mà 20 năm ở kiếp trước cô không bao giờ tưởng tượng được, nhưng nó đã xay ra.

Cô đã đấu tranh, đã ố gắng rất nhiều, muốn nói không với số phận ấy.

Đáng tiếc như trứng chọi đá, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Gia tộc đã sớm sụp đổ, để không liên lụy tới người nhà mà cô tự nguyện rời bỏ gia tộc.

Ở vũ trường bắt đầu làm nghề buôn bán rượu, chính cô cũng không thể ngờ được những kiến thức thẩm rượu học khi nhàn rỗi lại thành cần câu cơm duy nhất cứu sống cô.

Nghĩ đến đây trong mắt Tuyết Mân hiện lên oán hận sâu sắc.

cô hận nữ nhân như hoa si tình, cũng hận mấy tên nam nhân không ngại vì tình mà mất trí, càng hận kiếp trước tự cho mình cao cao tại thượng không chịu hạ mình, quật cường không chịu cúi đầu, không chịu rơi giọt nước mắt tỏ ra yếu đuối.

Lăng Tuyết Mân nghĩ đến điều này, thân thể nhịn không được run rẩy.

Nhà bọn họ không trông cậy vào cô trở thành trụ cột, từ nhỏ hết sức cưng chiều, trưởng bối trong nhà đáp ứng mọi yêu cầu vô lý của cô.

Vì thế cô cũng nuôi thành tính tình thuần khiết ngây thơ, chỉ là kiếp trước cô không rõ.

Trong mắt những người thích cô, đó gọi là ngây thơ; ở trong mắt người ganh ghét, đó chính là ngu dốt.

Tuy rằng nuông chiều được nuông chiều mà lớn, nhưng trong lòng cũng mang sự háo thắng mà cố gắng. Cô cũng không ngoại lệ, từ nhỏ học tập cầm kỳ thư họa, đối với những thứ mình yêu thích đều toàn tâm mà học tập, quanh năm suốt tháng luyện tập. Học tập vẫn luôn bảo trì ở top 3, trong cái ngôi trường toàn quái vật thạc sĩ mà vẫn đứng thứ 4. Làm người tuy rằng cao ngạo, nhưng cũng không phải là cái óc heo. Kế thừa gen ưu tú của bố mẹ không hổ danh là con gái của người tài giỏi.

Cô không khỏi tự giễu cười, thế thì sao chứ? Còn không phải vẫn rơi vào cảnh khốn cùng mà tự sát sao.

Tuy rằng cô từ nhỏ bị trưởng bối chiều hư tới mức kiêu căng, nhưng trong sương cốt chính là ngoan cường cứng cỏi, cho dù cuộc sống bị đảo lộn hoàn toàn trong một đêm. Nhưng trong vòng hai tháng cô đã tiếp nhận được cuộc sống mới, tiếp tục sống tiếp.

Nếu không phải ngày đó đi làm khi gặp được Lệ Hoa Trì, ngước mắt lên liền nhìn thấy ánh mắt sững sờ của anh, lúc sau đó là che giấu không được thất vọng cùng khinh bỉ, cô sẽ không chịu đả kích tới mức che mặt chạy đi mua thuốc ngủ, trở lại căn phòng cho thuê lụp xụp kết thúc phần đời còn lại của mình.

Cô trước nay không nghĩ tới, chính mình có một ngày, sẽ lẻ loi một mình, ở trong căn phòng nhỏ chưa tới 20m2 mà tự sát.

Cô không khỏi suy nghĩ, bao lâu mới có người phát hiện cô tự sát? Chủ nhà sẽ oán cô là con điên đen đủi? Rồi ai sẽ là người nhặt xác cho cô?

Cha mẹ giữa nỗi đau tan nát gia tộc lại phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, muốn họ như thế nào chấp nhận nổi?

Nghĩ vậy, cô rốt cuộc không chịu nổi, nằm trên giường mặc kệ cho từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt gối.

Là cô sai, đều là cô sai, là cô hại cả gia tộc.

Thút thít một hồi lâu, từ khe hở bức rèm lộ ra vài tia ánh mặt trời.

Trong lòng tự an ủi chính mình: mày trọng sinh rồi,mọi thứ khác rồi. Mày phải thay đổi tương lai của mày, thay đổi tương lai của gia tộc.

Cô từ trên giường ngồi dậy, lẳng lặng mà nhìn những tia nắng vươn qua khe rèm,trong lòng bắt đầu suy tư , cô kiếp trước vì cái gì mà biến thành như vậy? Hết thảy bất hạnh bắt đầu từ đâu?

Cô mắc kẹt trong hồi ức .

Cô sinh ra trong gia đình hiển hách, cùng các bạn cùng trang lứa trong khu biệt thự mà lớn lên.

Trong khu chính là nam hài chiếm đa số, bởi vì ngay lúc đó quốc gia áp dụng chính sách sinh sản, cơ bản đều là con một. cô tuổi nhỏ nhất, tất cả mọi người đem cô trở thành em gái nhỏ mà yêu thương.

Các gia đình cho bọn trẻ đi học từ tiểu học tới cao trung trong những ngôi trường tư sang trọng bậc nhất thuộc khu biệt thự.

Phó Hàn Thâm, Lệ Hoa Trì, Lục Cảnh Vân này ba người có thể nói là thanh mai trúc mã của cô. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học. Nhưng chính kiếp trước, cũng là này ba người liên thủ thâu tóm gia tộc của Lăng Tuyết Mân, đem chính cô đạp từ cao ngã xuống.(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~