"Harry, cậu thấy kem có ngon không?"
Levy cầm trong tay cây kem ốc quế vị bạc hà loại cực lớn, híp mắt hạnh phúc nhìn cậu bé đi bên cạnh mình.
"Ngon lắm Levy, kẹo nổ trong đó công nhận đỉnh thật!"
Harry ôm chặt cây vị socola, thấy Levy hỏi liền gật gù nhiệt tình, liếʍ một miếng, vị ngọt mát tan đều trong miệng như ngày càng sảng khoái hơn khi cậu bé ăn cùng người bạn mới của mình.
Hagrid nhìn hai đứa bé dưới chân ríu rít không ngừng mà cười ha ha, giả lả hù dọa:
"Hai cháu, thật là, nhất là cháu đó, Levy! Cây kem này nữa thôi nhé, ăn nữa coi chừng răng rụng hết đấy!"
Levy cười phì, le lưỡi với Hagrid, như khẳng định mà liếʍ thêm miếng nữa:
"Bác không lừa được cháu đâu, kem thì làm sao mà làm rơi răng được ạ?"
Hagrid cười cười, sau đó hơi trợn mắt tỏ vẻ thâm hiểm, trên tay không biết lôi từ đâu mô hình khoang miệng của một sinh vật pháp thuật, làm rơi từng chiếc răng một:
"Cháu không biết đâu, vừa nãy bác thấy cậu bé kia ăn liền hai cây, chốc sau răng rơi hết luôn đấy. Mà miệng không có răng ấy, như thế này này, máu chảy đầm đìa, muốn ăn cái gì cũng không ăn được nữa..."
Harry mải miết liếʍ kem, tai vẫn không quên nghe câu chuyện của hai người Levy và Hagrid. Đến đoạn mô tả biểu hiện như nhức răng, cậu thoáng dừng ăn, nhìn cây kem nghi ngờ rồi lại nhìn khoang miệng thảm không nỡ nhìn của sinh vật kia, nuốt nước đánh ực.
Quả thật răng cậu hơi nhức...
Harry lén lút nhìn Levy vẫn ăn rất ngon.
Chắc không phải đâu ha?
Kem phù thủy với kem bên thế giới của cậu chắc không khác nhau mấy đâu nhỉ?
Levy đang cười nói, lơ đãng thấy Harry như mất hồn mà nhìn cây kem trong tay. Mắt cô thoáng chốc sáng bừng, bên mọi nhỏ móc lên một nụ cười tính kế.
Cô vẫy Hagrid còn đang mải bốc phét, ghé vào tai ông thầm thì, cả hai nhất trí nháy mắt tinh nghịch với nhau:
"Harry ơi..."
Levy thều thào...
Chăm đang chú nhìn kem phân vân, Harry quay đầu lại khi nghe thấy tiếng Levy gọi.
(((;ꏿ_ꏿ;)))
"Levy...cậu...cậu làm sao vậy??"
Harry hoảng hốt, chạy lại, chân tay khua khoắng loạn xạ.
Levy lúc này, miệng chảy "máu" đầm đìa, lạo xạo trong miệng cô còn có mấy mẩu màu trắng rất giống răng, mắt cô trợn ngược, không ngừng thì thầm tên cậu.
Harry bị tình trạng của Levy dọa cho giật mình, gấp đến muốn khóc mà không biết làm gì cả, chỉ có thể cầu cứu người lớn duy nhất bên cạnh cả hai - bác Hagrid:
"Bác Hagrid ơi, hu hu, Levy bị làm sao thế này?"
Hagrid nhìn Harry, mặt nom rất buồn, đôi mắt ẩn giấu sự vui vẻ hộc ra lời lừa gạt:
"Levy ăn nhiều kem quá, rớt hết răng rồi Harry ạ!"
Harry ngơ ngác, nhìn cây kem còn đang tản ra hơi lạnh, lại nhìn bạn mình, mắt thấp thoáng nước mắt mạnh mẽ ném cây kem đi, giọng mếu máo:
"Bác Hagrid ơi, bác làm gì giúp bạn ấy đi chứ!"
Harry nói xong, đưa tay quệt quệt mắt, không quên động viên Levy là sẽ không sao đâu.
Bác Hagrid vẫn bất động, Levy và bác ấy nhìn nhau rồi đồng loạt hướng về cậu bằng ánh mắt rất kì cục.
Harry nhìn hai người, sụt sùi:
"Hai người làm sao thế?"
Và...
"Hahahahahahahaha....Harry...cậu bị tớ lừa rồi!!!!!"
Levy ôm bụng cười nắc nẻ, Hagrid cũng không nhịn được đập lên đầu gối bồm bộp.
Harry nhìn vậy mà đến giờ không biết bản thân bị lừa thì đúng là bị ngốc. Cậu trợn mắt, miệng đóng rồi lại mở:
"Nhưng nhưng...máu của Levy?"
"Cái này hả?"
Levy chỉ lên miệng, đưa lưỡi liếʍ một vòng, vị ngon lành của mứt dâu phù thủy và những viên kẹo màu trắng kì lạ truyền đến khiến cô rêи ɾỉ, ngon kinh khủng!
"Còn bác...bác Hagrid!??"
Hagrid xoa xoa đầu Levy, cười hề hề:
"Xin lỗi cháu nhé Harry, là Levy rủ bác"
"Hai người...này...hừ!"
Harry không thể nói gì, phồng má, quay lưng, còn lôi kéo theo l*иg cú và các thứ đồ khác.
Levy thấy vậy, kéo Hagrid vui vẻ chạy theo:
"Đừng giận mà Harry yêu dấu ~"
Harry liếc Levy, rồi lại nhìn thẳng, lần đầu tiên có cảm giác giận dỗi một người bạn, nói thật hiện giờ Harry vẫn có chút vui vui.
Levy nhảy tới nhảy lui, hai mắt màu xanh dương nhìn Harry, cười khanh khách:
"Harry à ~ Harry ơi ~"
Cô tinh nghịch chọt vào bụng cậu, cù lét, cù lét.
Harry bị nhột giãy lên, không duy trì nổi mặt tức giận, cười ha hả rượt theo Levy.
"Hai đứa này!"
Hagrid cười rồi lại cười, nhìn xa xăm.
Đứa nhỏ Harry nên thế này chứ, nhớ lại đôi mắt tội nghiệp của cậu nhỏ khi ông lần đầu đến đón, tim ông lại như bị nhéo một cái.
Giờ thì tốt rồi...
Ánh chiều tà dần xuất hiện, phủ lên các ngõ ngách của Hẻm Xéo một màu lung linh.
Ba người cười đùa vui vẻ, đi về phía trước, báo hiệu một tương lai đầy màu sắc.
Cánh bướm nhỏ mang tên Levy, từ ngày cô ấy xuất hiện, vỗ đôi cánh mĩ lệ, thế giới này...đã không chỉ là một thế giới giả tưởng trong sách một cách đơn giản.
Vũ trụ ba nghìn thế giới, vô vàn không gian, mỗi không gian đều là một số phận khác nhau.
Tạo hóa luôn công bằng, từ trước đến giờ giữa đau khổ và hạnh phúc luôn luôn tồn tại một cán cân đứng ra duy trì cân bằng.
Thân ái,
Levy....
-----
Gỗ: Các bảo bối đọc truyện vui vẻ :3