Chương 38

Nan Nan về Uyển viện, một lúc sau Thời Thiên về

- Tiểu chủ nhân, người tính sẽ làm thế nào?

- Ta nghĩ kĩ rồi, vạch trần hai người kia rồi sau đó chiếm lấy lòng tin của nàng Lục Hy Tâm ấy

- Ra vậy, cơ mà... Sao tiểu chủ nhân không dùng vũ lực cho lẹ, dùng cách này có hơi mất thì giờ

- Ài cô không hiểu rồi - Nan Nan cười- Vũ lực chỉ có thể là nhất thời thôi, chiếm được lòng người mới là thượng sách

Nhìn Nan Nan, con người máu lạnh tay nhuốm đầy máu trước kia cứ như chưa từng tồn tại vậy. Thời Thiên cười quy thuận

Cũng tốt. Người cứ như thế này cũng tốt

Hội thi cuối cùng cũng đến, lần này không chỉ có người của hoàng tộc, các khuê nữ của mệnh triều cũng thi nhau vận phục trang lộng lẫy đến.

Nan Nan xuống kiệu cùng Phong Nghiêm, Lạc Hy xuống theo sau. Cô nhìn cái khung cảnh nhộn nhịp màu sắc sức sống ấy đầy lý thú. Quay sang nhìn Phong Nghiêm

- Ê, ta đi lung tung được chứ

- Đừng nghịch

Nan Nan vui vẻ lập tức chạy khỏi, vừa được thưởng thức thi hội này, vừa có thể để cho Phong Nghiêm và Lạc Hy ở riêng

- Ngươi chạy lung tung đâu vậy

Lộ Khiết cau có đến trước Nan Nan

- Tìm nãy giờ

- A công chúa, thứ lỗi, thứ lỗi

- Ngươi chuẩn bị gì rồi?

- Xong hết rồi. Tí người sẽ biết thôi

Nan Nan và Lộ Khiết vừa đi vừa tán dóc với nhau. Giờ đến, Thánh thượng và Hoàng Hậu đi tới, tất cả cúi đầu hành lễ

- Miễn lễ, mọi người hôm nay cứ tự nhiên như người một nhà a- Phong Thần cười nói

- Thánh thượng, ai gia thấy hội thi năm nay có vẻ lớn hơn so với năm trước nhiều - Thái hậu nhìn Phong Thần

- Mẫu hậu nói không sai, năm nay quả thực bội thu, kinh tế đại phát, bách tính lạc nghiệp. Tổ chức hội thơ lớn như vậy, cũng là lẽ đương nhiên rồi

Thật sự chán chết Nan Nan rồi, cái hội thi này bao giờ mới kết thúc đây

- Phụ hoàng, vậy phần thưởng năm nay cũng chắc phải lớn chứ - Lộ Khiết hào hứng hỏi

- Đương nhiên đương nhiên. Chỉ cần thắng hội thi năm nay, thưởng 1 phần cống phẩm Tây phương, 2000 lượng vàng, và được một yêu cầu từ trẫm đây

Mọi người ngạc nhiên,thực sự vô cùng xa xỉ đây mà

Lộ Khiết nhìn Nan Nan

- Thấy được chứ?

- Thấy mà chán? Ta thấy phủ Thái tử đâu thiếu tiền, vẫn tha hồ lén ra vào cung được. Tóm mấy thứ này cần gì chứ?

- Nói cũng phải- Lộ Khiết cười- Thôi chúng ta đi lượn đâu đó vậy

Nan Nan hí hửng đáp ứng, hai người ngồi dậy dắt nhau đi thì Phong Lộ Hinh xuất hiện trước hai người, cười đầy ẩn ý

- Thái tử phi, Trưởng công chúa vạn an. Thái tử phi, nghe nói hội thi này người đăng kí kỳ nghệ, không biết ta có phúc được chơi với người một ván chứ

- Không có đâu- Lộ Khiết ngắt lời- Tự đi tìm đi

Lộ Hinh sớm đã chuẩn bị trước cho tình huống này, cười nói

- Trưởng công chúa, phụ hoàng gọi người đấy

Nan Nan hiểu rõ mục đích Lộ Hinh tới đây, cũng không có lựa chọn nào cả. Nan Nan cười an ủi Lộ Khiết rồi đi theo Phong Lộ Hinh

Hai người cùng ngồi đối diện với bàn cờ vây. Cẩn Vũ Duệ phải ở cạnh Thánh thượng, vốn cũng chỉ có thể để Phong Lộ Hinh ra mặt, nhưng cô ả này tỏa khí chất thực sự bất phàm,cho dù có nóng nảy nhưng vẫn giữ được đôi mắt thâm sâu

- Thái tử phi, thật không ngờ chúng ta lại ngồi cùng bàn cờ này

- Ta cũng đâu ngờ

Hít thở. Hít thở. Nhất định phải giữ thần thái và khí phách, Nan Nan phát mệt mấy cái kiểu nói chuyện ẩn ý của mấy lũ lớn tuổi chết tiệt này rồi. Phải giả vờ hiểu, không hiểu được thì bốc phét

Lộ Hinh quân trắng, Nan Nan quân đen, cô để Lộ Hinh ra nước cờ trước

Lộ Hinh bắt đầu ra nước cờ, đi vào điểm có khí. Nan Nan ra nước tiếp theo

- Thái tử phi điện hạ - Lộ Hinh nhìn Nan Nan - Quân của ta được phép đi theo bất cứ điểm nào có khí, nhưng có những chỗ đặc biệt chỉ người đi được thôi

- Quy tắc cờ này vốn là vậy, ta đâu thể làm trái được- Nan Nan cười gượng, nói toạc mịa ra đi ẩn ý phát mệt

Lộ Hinh cười nhếch, đặt một quân của mình lên

- Thái tử phi thông minh như vậy, chắc cũng biết muốn sống phải có đất đủ lớn. Bởi vì đất lớn đồng nghĩa với không gian tạo mắt lớn

Nan Nan nhìn Lộ Hinh, nàng ta hiện rất rõ ý của mình khi nói câu này. Người không để ý sẽ không nghi ngờ, người để ý sẽ nghi ngờ. Cẩn Vũ Duệ bọn họ đang nghi ngờ thần trí Nan Nan không bình thường, họ nghi ngờ, nghĩa là các chủ Linh Vân các cũng nghi ngờ. Tình thế hiện tại, không rõ rốt cục là thăm dò hay là cảnh cáo

Y cố ý để Nan Nan quân đen. Đen tức là trong tối, trắng tức là ngoài sáng

Lộ Hinh cười châm chọc

- Up. Thái tử phi, người sắp thua rồi kìa

Nhưng bọn họ lại không bao giờ có thể biết được năng lực dị thường này của Lăng Y nghịch thiên đến mức nào

- Công chúa điện hạ nói gì,ta không hiểu?

Lộ Hinh khó hiểu, y nhìn xuống bàn thờ. Y kinh ngạc vì không ngờ mình lại bị dụ vào điểm chết, nước cờ này vốn không thể đi tiếp được nữa. Lộ Hinh dè chừng nhìn Nan Nan, Thái tử phi này bề ngoài toát ra một khí chất rất bình thường, nhưng lại có thể giả heo ăn thịt hổ vượt qua được mắt y, đây chẳng lẽ là thực lực thật sự của sát thủ đệ nhất của Linh vân các ư?

Nàng ta thực sự nghĩ nhiều đến mức tự dọa mình, Nan Nan biết chơi đâu, cô chỉ chơi theo cảm giác, thấy chỗ nào ngon thì cứ đánh bừa vào đó, cô thậm chí còn chưa từng đọc qua luật chơi

- Thái tử phi điện hạ. Ta thua rồi

Nan Nan thở dài, nàng ta cuối cùng cũng tha cho cô rồi, mấy người điên thì cứ điên một mình đi, còn rủ theo cô làm gì chả biết

Thời Thiên mua rất nhiều bánh kẹo, đồ chơi cho những cô nhi đang ở Bá phách lai. Lục Hy Tâm gặp lại y, vội vã chạy đến

- Hạ cô nương, thật sự đâu cần làm vậy

- Lục cô nương, ta cũng là cô nhi, ta hiểu...

Hy Tâm im lặng nhìn đôi mắt của Thời Thiên, cười dịu dàng rồi cùng phát đồ cho lũ trẻ

Tiễn Thời Thiên về, Hy Tâm hỏi y

- Hạ cô nương, hiện tại cô sống ở đâu

- Ta chạy vặt cho vài quán ăn nhỏ, tiền lương không nhiều nhưng có chỗ ăn chỗ ở là được rồi

- Vậy... Hạ cô nương không sợ ta sao, ta là bang chủ hắc bang, chuyên đi cướp giật, làm rất nhiều chuyện xấu

- Lục cô nương - Thời Thiên cười- Ta tin cô nương là người tốt, ta từng gặp rất nhiều người, có nhiều người còn đáng sợ, đáng hận hơn cô nương nhiều

- Hạ cô nương, bao nhiêu tiền tiết kiệm vậy cô lại dùng hết chỉ vì lũ trẻ không quen không thân này, cô hãy vào bang của ta, được không? Ta thực sự rất muốn trả ơn vì cô đã cứu ta

- Chỗ tốt như của cô nương, ta sao chối được chứ

Thời Thiên và Hy Tâm cười nói và kể cho nhau rất nhiều chuyện. Mọi chuyện hoàn toàn thuận lợi, Thời Thiên ra về hẹn Lục Hy Tâm sáng mai gặp

Đi ra xa, một hắc y nhân nhảy đến sau y, cúi đầu hành lễ

- Hạ cô nương

- Không bị phát hiện gì chứ?

- Cô nương yên tâm, lúc tấn công Lục Hy Tâm, nàng ta không hề phát giác điều gì, chỉ nghĩ chúng ra là thồ phỉ thôi

- Tốt lắm

- Hạ cô nương, cho hỏi, Thái tử phi đang có mục đích gì khi làm chuyện này?

- Không giấu gì ngươi...

Thời Thiên lập tức phi đến lấy đao treo ở hông hắn, nhát đao dứt khoát, hắn chết không kịp than

Người của Linh vân các nhiều như vậy, chết vài người cũng sẽ không có ai phát hiện