Chương 6

“Ừ, ngươi nên cố lên." Trương Trường Ngôn tiếp tục không kiên nhẫn ứng phó.

Dung Chiêu: "Trương huynh nói là huynh đệ của ta, ta cũng tín nhiệm Trương huynh, cho nên mới tìm Trương huynh giúp đỡ."

Trương Trường Ngôn thuận miệng: "Ừ, ta nên giúp đỡ.”

Hắn ta đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía Dung Chiêu, ánh mắt hồ nghi: "Giúp cái gì?"

Dung Chiêu cười ngại ngùng, nói thẳng: "Cho ta mượn chút ngân lượng vượt qua cửa ải khó khăn.”

Đồng tử Trương Trường Ngôn co rụt lại, không thể tin được.

Trong nháy mắt, hắn ta hoài nghi mình nghe lầm.

Thời buổi này, quan lại có uy tín làm gì có ai vay tiền người khác? Một công tử kim tôn ngọc quý như vậy, mở miệng lại là vay tiền.

Huống chi bọn họ còn không quen biết?

“Vay tiền?" Trương Trường Ngôn khϊếp sợ hỏi lại.

Dung Chiêu nhìn hắn, biểu cảm trên mặt cũng nhạt đi: "Trương huynh vừa rồi nói là huynh đệ của ta, nếu không phải là bạn tốt, tự tiện xông vào vương phủ chính là tội."

Đe dọa! Đây chắc chắn là một lời đe dọa.

Trương Trường Ngôn đỏ bừng mặt, đôi mắt gắt gao trừng cô, nghiến răng nghiến lợi.

Hắn ta hiện tại xác định tin tức của phụ thân là giả, đây hoàn toàn là cái bẫy của An Khánh Vương phủ!

Hành vi mặt dày này của Dung Chiêu, con gái nhà ai có thể làm được?

“Xem ra Trương Tam quả thật không có ý tốt." Dung Chiêu cất giọng: “Người đâu, báo…”

“Cho mượn!” Trương Trường Ngôn nghiến răng nghiến lợi.

Trong nháy mắt, Hắn ta biết mình không xuất huyết thì không thể ra khỏi cửa An Khánh Vương phủ.

Trên người Hắn ta có chừng một trăm lượng, nhưng Dung Chiêu khẳng định không thể chỉ lừa Hắn ta một trăm lượng, Hắn ta hiện tại thậm chí hoài nghi Dung Chiêu sẽ mở miệng trực tiếp "mượn" một ngàn lượng.

Dựa theo giá cả những năm nay, một ngàn lượng có thể ở kinh thành mua một tòa trạch viện.

Suy nghĩ trong đầu bay tán loạn, Trương Trường Ngôn nhìn Dung Chiêu, ngoài cười nhưng trong không cười: "Thế tử muốn mượn bao nhiêu? Ta chỉ là tam công tử Trương phủ, nhiều tiền hơn nữa sợ cũng không lấy ra được.”

Dung Chiêu mặt tái nhợt ho khan vài tiếng, nhìn lang quân tuấn tú trước mặt, nhẹ nhàng cười, ánh mắt vẫn hiền lành hữu hảo như trước, thanh âm ôn nhuận khó phân biệt nam nữ…“Hai vạn lượng là được.”

Trương Trường Ngôn: "???”

Hai vạn! Hai?Hắn ta hoài nghi mình nghe lầm, nếu không thì là đầu óc Dung Chiêu có vấn đề.

Hai vạn lượng là khái niệm gì!Hiện tại cả phủ Thừa tướng cũng không nhất định có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.

Đây đã không phải là đòi hỏi nữa, đây tuyệt đối là kiếm chuyện!

Trương Trường Ngôn mạnh mẽ đứng lên, cả giận nói: "Hai vạn lượng? Ngươi có gϊếŧ ta cũng không có hai vạn lượng!"

Hắn ta không giả vờ nữa, cười lạnh: "Thế tử, hôm nay ta có lỗi trước, nhưng An Khánh Vương bệnh tình nguy kịch, thế tử chưa tới nhược quan, vẫn là không nên làm quá mức.”

An Khánh Vương bệnh tình nguy kịch, An Khánh Vương phủ sắp không có chỗ dựa.

Cho nên rất nhiều gia đình ở kinh thành đã bắt đầu không để An Khánh Vương phủ vào mắt, Trương thừa tướng cực kỳ được hoàng thượng tín nhiệm, sau lưng còn có hoàng hậu, Trương Trường Ngôn tự nhiên rất có sức mạnh.

Nếu Dung Chiêu chỉ cần một ít tiền, Trương Trường Ngôn không muốn làm lớn chuyện, không muốn gây phiền toái cho phụ thân, nguyện ý bỏ ra.

Nhưng người này há mồm chính là hai vạn lượng, đó là con số cho dù có xé rách mặt cũng không thể cho!

Dung Chiêu nghe đối phương "uy hϊếp", không hề để trong lòng, cũng không tức giận, vẻ mặt không thay đổi: "Trương huynh đừng vội tức giận.”

Nàng giơ tay vẫy vẫy, hạ giọng: "Ngươi nghe ta nói hết đã.”

Trương Trường Ngôn vốn đang nổi giận, nhưng Dung Chiêu lại có khí thế kỳ quái, nàng không nhanh không chậm mở miệng, có thể làm cho người ta tĩnh tâm nghe nàng nói chuyện.

Vì thế, Trương Trường Ngôn quay đầu nhìn cô, sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

Dung Chiêu không để ý, một ngày trước khi xuyên tới nàng còn đang diễn thuyết, thu về vô số tiếng vỗ tay, nàng muốn làm cho người ta an tĩnh cũng không phải việc khó.

Mà nàng từ trước đến nay giỏi về đàm phán, có đại lão giới kinh doanh từng đánh giá nàng…Để Dung Chiêu mở miệng trước thì ngươi đã thua một bậc.

Dung Chiêu giơ tay, cầm ấm trà lên muốn châm trà cho Trương Trường Ngôn, nhưng tay nàng hơi run rẩy, hiển nhiên là bưng không vững, có nước bắn ra khiến người xem vô cùng khó chịu.

Trương Trường Ngôn nhịn không được, đoạt lấy, rót hết chén trà cho hai người.

Khi đặt ấm trà xuống, Hắn ta thuận thế ngồi xuống.

Dung Chiêu hơi cụp mắt, thu lại ý cười trong đáy mắt.

Lại nhìn về phía Trương Trường Ngôn, Dung Chiêu thở dài: "Ai, Trương huynh, tuy ta là thế tử An Khánh Vương phủ, nhưng phụ thân quanh năm giam ta trong nhà, không cho ta ra khỏi cửa, đừng nói toàn bộ triều Đại Nhạn, chỉ sợ trong kinh cũng không có bao nhiêu người biết ta.”

“Thế tử quá khiêm tốn, ngươi là thế tử An Khánh Vương phủ, ai không biết?" Trương Trường Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười.