Dung Vĩ cùng Tạ Hồng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một chiếc xe ngựa trong cung "lộc cộc" đi tới thôn trang bọn họ, xe ngựa càng ngày càng gần, một thái giám vén rèm lên đánh giá bọn họ.
Dung Vĩ: "...”
Thật con mẹ nó thần kỳ.
Thái giám kia từ trên xe ngựa đi xuống, khách khí hành lễ xong thì nói rõ ý đồ.
Hóa ra là hoàng đế thấy bên này có ánh lửa kỳ dị, phái hắn tới hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Dung Vĩ vội vàng tiến lên giải thích đơn giản: "Là khuyển tử cho người làm pháo hoa.”
“Pháo hoa là gì?”
Dung Vĩ suy nghĩ một chút, trả lời: "Pháo cải tiến.”
Thái giám: "...”
Dung Chiêu tiến lên, thái độ ôn hòa đưa ra một tờ giấy: "Công công, đây là cách chế tạo pháo hoa, xin thay Dung Chiêu chuyển giao cho hoàng thượng.”
Thái giám và Dung Vĩ đều sửng sốt.
Nhất là Dung Vĩ, theo bản năng nhìn về phía tờ giấy kia.
Thứ này mang theo từ lúc nào?
Dung Chiêu đã sớm biết đêm nay sẽ có người của hoàng đế đến?
Thái giám đương nhiên sẽ không cự tuyệt, giơ tay nhận lấy.
Dung Chiêu lúc này còn nói: "Nhưng công thức này do đạo sĩ chế tạo, cực kỳ nguy hiểm, lúc làm còn có chút độc khí. Mặc dù độc khí không mạnh, nhưng tiếp xúc thời gian dài e rằng cũng có chút nguy hiểm.”
Thái giám hơi dừng lại, trong nháy mắt cảm thấy tờ giấy trên tay hơi nặng.
Dung Chiêu cười chân thành, ngại ngùng nói: "Thứ này còn có thể dẫn đến đại hỏa, người đứng gần đều bị thương, xin công công nhất định phải thay mặt ta chuyển lời cho hoàng thượng, tốt nhất chỉ sử dụng ở hoàng trang, cách xa cung thất."
Thái giám: "...”
Hắn muốn trả lại tờ giấy này.
Dung Chiêu gãi đầu: "Cách làm dù sao cũng có chút nguy hiểm, Dung Chiêu nếu không phải muốn trả lại tám vạn lượng bạc kia, sợ rằng cũng sẽ không chế tạo ra được."
Dừng một chút, cô khó nén lo lắng đề nghị: "Nhất định phải dặn dò hoàng thượng đứng xa một chút, công công là người đưa công thức cho hoàng thượng, hoàng thượng chỉ sợ sẽ để công công phụ trách chế tạo, công công cũng phải cẩn thận.”
Thái giám: "...”
Thế tử, nếu không ngươi đừng đưa cho ta nữa!
Dung Chiêu: "Ngoài ra xin công công thay mặt truyền đạt, nếu hoàng thượng cho người sản xuất pháo hoa thì đừng nên bán ra ngoài, pháo hoa nguy hiểm, nếu cháy, sợ sẽ gây thành đại họa trong kinh."
Cô cười ngượng ngùng: "Đương nhiên chuyện này cũng có tư tâm của Dung Chiêu, Dung Chiêu muốn dựa vào pháo hoa và Phúc Lộc Trang trả tám vạn lượng bạc, Phúc Lộc Trang sẽ cẩn thận sản xuất pháo hoa, nếu hoàng thượng cần, Dung Chiêu chắc chắn sẽ cung cấp pháo hoa miễn phí cho hoàng gia."
Đương kim thánh thượng là một người trọng thể diện, hơn nữa lúc trước mới khen Dung Chiêu hiếu thuận.
Hôm nay tin tức Dung Chiêu kinh doanh đã được thả ra, hoàng đế đương nhiên không có khả năng công khai ngăn cản Dung Chiêu kiếm tiền trả nợ.
Hắn muốn tự mình chế tạo pháo hoa, vậy thì phải tốn tám vạn lượng trấn an Dung Chiêu, tránh cho người khác chỉ trích.
Tám vạn lượng đổi một công thức nguy hiểm, có độc, còn không thể bán rộng rãi ra ngoài, so với pháo hoa Phúc Lộc Trang cần lúc nào có lúc đó, còn cung ứng miễn phí, chọn như thế nào còn phải nói sao?
Thái giám: "Thế tử yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ truyền đạt không sót một lời.”
Không không không, hắn sẽ không truyền đạt hết.
Hắn còn có thể thêm mắm dặm muối!
Thứ này có độc, còn tùy thời có thể tổn thương người khác, vạn nhất hoàng đế để cho hắn đi phụ trách thì sao?!
Cho nên thứ này vẫn để cho Phúc Lộc Trang sản xuất đi!
Thái giám vội vàng trở về, hoàng đế còn chờ hắn hồi bẩm.
Dung Chiêu cười nhìn bóng lưng hắn.
Dung Vĩ bên cạnh cổ quái nhìn Dung Chiêu: "Con đã sớm chuẩn bị tốt rồi?”
Dung Chiêu gật đầu.
Cô quay đầu phân phó: "Thạch Đầu, bảo Tuân đạo trưởng chuẩn bị, hoàng thượng sợ rằng sẽ không tự mình sản xuất pháo hoa, nhưng nhất định sẽ tò mò nghiên cứu tác dụng của nó, ngày mai sẽ truyền hắn vào cung, nhớ nói cho hắn biết, dựa theo lời ta nói lúc trước mà làm, không cần một lần chế tạo thành công."
Thạch Đầu: "Vâng!"
Dung Vĩ bừng tỉnh đại ngộ.
Tuân lão đầu là đạo sĩ, đương kim thánh thượng năm nay cũng lớn tuổi, vốn sẽ kiêng kị đạo sĩ, hoàng thượng cho dù tò mò muốn nghiên cứu, chỉ cần Tuân lão đầu "thất bại" một lần, nổ ra chút tia lửa, hoàng thượng khẳng định sẽ không lưu Tuân lão đầu lại trong cung.
Thứ này còn có độc, trong cung kiêng kị nhất những thứ này.
Dung Chiêu suy nghĩ chu toàn hết mọi mặt, không chỉ không để hoàng đế cướp đi sản nghiệp, còn có thể mượn hoàng đế làm dương danh pháo hoa nhà mình... Quả nhiên là tính toán tốt!
Nhớ lại lời Dung Chiêu dặn dò Tạ Hồng, ánh mắt Dung Vĩ càng thêm thâm thúy, nhìn Dung Chiêu thật sâu.
Dung Chiêu quay đầu nhìn ông, mỉm cười: "Phụ thân, hài nhi không làm người thất vọng chứ?"
Dung Vĩ không quen nhìn bộ dáng kiêu ngạo này của cô, hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Bảo vệ được pháo hoa thì thế nào? Có người đặt trước Phúc Lộc Trang thì thế nào? Con đã tiêu hết mười vạn lượng bạc trắng, kỳ hạn ba tháng sắp đến, con lấy cái gì trả?"
Dung Chiêu mở ra con đường này, chỉ cần có người đặt bàn sẽ có sinh ý, đến kỳ hạn ba tháng bán sản nghiệp An Khánh Vương phủ để trả nợ, cũng sẽ không có nhiều người mắng cô “bại gia tử".
Cho nên...
Ông nâng cằm, chờ Dung Chiêu cầu xin cha cứu mạng.
Nhưng nụ cười Dung Chiêu vẫn không thay đổi: "Phụ thân, trả nợ không phải chỉ có một cách, người yên tâm.”
Lại bị cô chặn họng, Dung Vĩ thẹn quá hóa giận: "Vậy ta muốn xem con trả thế nào?”
Nói xong tiếp tục châm chọc: "Đường đường An Khánh Vương phủ thế tử, vì trả nợ mà trở thành thương nhân, nếu như vậy còn không trả được, đó mới là trò cười lớn nhất!”
Dung Vĩ kỳ thật rất thưởng thức "Phúc Lộc Trang" của Dung Chiêu, lấy việc tổ chức yến hội thu lợi trả nợ, cho dù là ông cũng nhịn không được trong lòng trầm trồ khen ngợi.