“Tại sao lại nói vậy?" Du thân vương nhìn nhi tử.
Đứa con trai này của hắn là thanh niên tài tuấn vang dội trong kinh thành, cùng con trai thứ hai của Vinh thân vương Bùi Thừa Quyết xưng là kinh thành song kiệt, có chút danh tiếng, người cũng cực kỳ thông minh.
Bùi Quan Sơn: "Hành vi lúc trước của An Khánh Vương thế tử có thể xưng là "Hiếu", hiện nay người hiếu thuận được xem trọng nhất, cho nên chúng ta không có cách nào gây khó dễ cho thế tử, nhưng thế tử muốn mở tiệc lớn chiêu đãi quyền quý trong kinh..."
Hắn cười ý vị thâm trường.
Du thân vương trong nháy mắt hiểu rõ, cũng cười theo.
Nhạc thân vương phủ.
Nhạc thân vương: "Ha ha ha, tuy nói Dung thế tử hứa hẹn qua ba tháng sẽ trả tiền, nhưng nếu ba tháng sau còn không trả, danh dự mất sạch, nhưng cũng miễn cưỡng xem như có thể tha thứ, thậm chí hoàng thượng có thể sẽ bỏ qua, bảo hắn không cần trả."
Nhạc thân vương phi cũng cười: "Đúng vậy, hoàng thượng thưởng thức hắn, có lẽ sẽ chờ thời gian ba tháng đến, bảo hắn không cần trả, hoặc là giúp hắn trả. Nhưng hiện tại hắn có tiền tổ chức yến hội lớn, đến lúc đó còn nói không trả được tiền, vậy thì không thể nào nói nổi.”
Lộc thân vương phủ.
Lộc thân vương: "Dung thế tử này đúng là biết bày trò, không bày trò không chịu được mà.”
Vương phi chỉ mong nhớ đến tiền: "Hai vạn lượng của chúng ta coi như có thể lấy lại rồi.”
Phủ Trương thừa tướng.
Đại công tử Trương Trường Tri nở nụ cười: “Dung Chiêu nắm được tâm tư hoàng thượng, còn tưởng hắn là người thông minh, nhưng nhìn hành động lần này, chỉ sợ trước đó chỉ là đánh bậy đánh bạ.”
Nhị công tử Trương Trường Hành: "Đây mới thật sự là tự đào mồ chôn mình.”
Trương thừa tướng gật đầu, khẳng định quan điểm của hai người: "Quả thật, hành vi lúc trước của Dung Chiêu đúng với tâm tư của hoàng thượng, trong khoảng thời gian này còn dương danh khắp nơi, ba tháng sau chỉ sợ hoàng thượng vẫn còn nhớ đến hắn, tám vạn lượng này sẽ không để cho hắn trả, nhưng hiện tại tiền này không trả cũng phải trả."
Trương Trường Tri: "Phụ thân, chúng ta có nên đi dự tiệc không?"
Trương thừa tướng cười cầm lấy thiệp mời, "Đương nhiên phải đi, còn phải chuẩn bị lễ, đường hoàng vấn an An Khánh Vương thân thể sắp khỏe mạnh.”
Tuy rằng lão tiếc nuối An Khánh Vương không chết được, lại còn trở về từ Quỷ Môn Quan.
Nhưng có đứa con trai điên cuồng gây chuyện hay cản trở kia, đoán chừng cũng sống không được bao lâu.
Trương Trường Hành: "Đúng vậy, thế tử mời, chúng ta nào có thể không đi? Cần phải đi xem quy mô yến hội như thế nào, nếu xa hoa lãng phí long trọng, vậy thật đúng là đào mộ cho mình.”
Trương Trường Tri: "Nếu sơ sài cũng là làm mất mặt An Khánh Vương phủ.”
Cho nên, bữa tiệc này chỉ cần tổ chức, không quan tâm xa hoa lãng phí hay là sơ sài, đều là Dung Chiêu tự mình hại mình.
Nhìn hai đứa con trai, ngẫm lại Dung Chiêu, Trương thừa tướng cảm thấy mình lại khỏe rồi!
Nụ cười của lão vừa giương lên rất nhanh lại hạ xuống, nhìn ra ngoài quát: "Lén lút làm cái gì? Trương Trường Ngôn, còn không mau cút vào đây! Lại chạy đi chơi ở đâu rồi? Cái đồ bất tài, cả ngày chỉ biết..."
Trong phủ thừa tướng, nhất thời chỉ còn lại tiếng mắng mười phần trung khí của Trương thừa tướng, cùng với Trương Tam công tử rụt cổ như chim cút.
…
Không quan tâm người bên ngoài rốt cuộc có tâm tư gì, thiệp mời phát ra, đến ngày yến hội, quả nhiên là toàn bộ quan to quý nhân trong kinh thành đều ngồi xe ngựa, "lộc cộc lộc cộc" đi tới thôn trang An Khánh Vương phủ.
Đúng vậy, là thôn trang.
Yến hội thông thường đều tổ chức ở phủ nhà mình, An Khánh Vương thế tử này không giống người thường, thế mà muốn tổ chức ở thôn trang, nghe nói vài ngày trước còn đi cải tạo thôn trang.
Ngân lượng như nước chảy ra ngoài, từng tốp xe ngựa vận chuyển đồ vật qua thôn trang, rất náo nhiệt.
Cơn gió "thế tử An Khánh Vương" càng thổi mạnh hơn.
Hơn hai tháng không chỉ không nhạt đi, hiện nay tiếng nghị luận sôi nổi ngược lại càng lúc càng lớn, thật sự là… ai ai cũng biết.
“Lão tử không đi!" Dung Vĩ cả giận nói.
Bảy ngày trước ông không cho tổ chức yến hội, kết quả Dung Chiêu căn bản không thương lượng với ông, trực tiếp sai người đưa thiệp mời ra ngoài, An Khánh Vương tức giận đến đau tim gan, cơm cũng ăn thêm hai chén.
Đến giờ dự tiệc, Dung Vĩ làm ầm ĩ không đi.
Ông thật sự tức giận.
Dung Chiêu hết lần này đến lần khác, thật sự là đem An Khánh Vương phủ đặt trên lửa nướng.
Ông đã chỉnh trang lại sản nghiệp, chuẩn bị để Tạ Hồng đi hỏi giá trước, bán đi gom góp mười vạn lượng bạc trắng kia.
Nhưng trước đó, ông cần phải giáo huấn cái đồ bất hiếu nữ này ra trò mới được.
Dung Chiêu đứng ở cửa, thấy vậy nhìn cha mình một cái, gật đầu: "Được rồi, nếu phụ thân không muốn đi, vậy thì không đi, con thay phụ thân đi đãi khách là được.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
An Khánh Vương: "???”
Ông choáng váng.
Đám người Tạ Hồng cũng sợ ngây người.
Tổ chức yến tiệc chúc mừng An Khánh Vương thân thể dần khỏe mạnh, cũng không cần An Khánh Vương trình diện...
Hành vi của thế tử thật sự là càng ngày càng ly kỳ.
Thế nhưng Dung Chiêu đã sải bước đi ra ngoài, hiển nhiên là làm thật.
An Khánh Vương chỉ muốn giận dỗi để uốn nắn Dung Chiêu, lúc này liền bối rối.
Sau một lúc lâu, ông ôm ngực, hô to: "Còn không mau thay quần áo cho ta, đuổi theo thế tử!"
Bất hiếu nữ này tuyệt đối làm được chuyện một mình đi đãi khách!
Tạ Hồng kịp phản ứng, vội đáp: "Vâng!”
Đùa gì chứ.
Vương gia cùng thế tử giận dỗi đó là chuyện trong nhà, nếu như bị người ngoài nhìn ra, vậy thì mất mặt đi đâu cho hết.
Cho nên, An Khánh Vương nhất định phải xuất hiện.
Cho dù khó chịu cũng phải diễn vở kịch mà Dung Chiêu đã an bài.
Ngoài phủ, Dung Chiêu đi đến cạnh xe ngựa, nhưng không bước lên.
Ánh mắt cô đảo qua, phát hiện người đánh xe ngựa hôm nay chính là thiếu niên cổ quái lúc trước.