3.1: Kinh diễm (1)

Lạc Tử Câm đem bài thi gập lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tòng Tiếu, ánh mắt vốn lãnh đạm đã nhiều thêm vài phần nhu hoà.

“Không tồi”

Hai chữ nhàn nhạt được nói ra từ miệng cô trở thành lời kinh thiên động địa, vốn là một giáo viên khó tính nổi danh, người có thể làm cô mở miệng khen chắc chắc là cực kì ưu tú.

Trong ánh mặt hâm mộ của mọi người Thẩm Tòng Tiếu lấy bài thi về.

Nhìn qua một chút, cậu phát hiện mình viết sai hai từ đơn, trong lòng nghĩ: Từ này mà cô cũng phát hiện được, xem ra danh hiệu người dạy học nghiêm túc nhất không phải nói quá, thảo nào các lớp trước đây cô nhận đều dẫn đầu.

Lạc Tử Câm đọc đến tên Thẩm Tòng Tiếu xong chỉ còn hai người chưa được trả điểm, đó là Mặc Dịch và Hạ Vãn Hề.

Thẩm Tòng Tiếu nhìn Mặc Dịch đang không hề sợ hãi, cậu cũng không lo lắng về bọn họ vì cậu với Mặc Dịch có cùng đáp án giống nhau, cả cái bà Hạ Vãn Hề giỏi khϊếp kia chắc chắn là làm không tồi, có thể cô sẽ lấy hai người này làm tấm gương cho toàn lớp.

Không ngoài tiên đoán, Lạc Tử Câm cầm hai bài thi kia nói:

“Hai bạn Mặc Dịch và Hạ Vãn Hề đứng lên một chút.”

Mọi người đều vì hai người này mà toát mồ hôi hột.

“Hai em về sau sẽ là cán bộ môn tiếng anh.”

Cả lớp đều quay ra nhìn Thẩm Tòng Tiếu, hoài nghi: Vì cái gì? Chẳng lẽ hai người kia còn lợi hại hơn Thẩm Tòng Tiếu hả?

“Không cần nhìn, Thẩm Tòng Tiếu được cô Hạ Chi chọn làm cán bộ ngữ văn rồi, hơn nữa bài thi của hai bạn học này được làm đến mức hoàn mĩ, giống hệt sách giáo khoa.”

Ba người này quả thực chính là bộ ba bảo bối của lớp hai, không chỉ xinh đẹp, thành tích còn cầm cờ đi trước làm cả lớp đều nhiệt tình đồng ý.

Lạc Tử Câm đem sách tiếng anh ra, nghiêm khắc nói:

“Không có thời gian cho các em buôn chuyện đâu, về bài thi thì tôi không nói nữa, các em tự mình đi hỏi các bạn học khác, về ngữ pháp, từ đơn tôi sẽ tìm thời gian dạy lại, bây giờ các em đọc theo tôi.”

Lạc Tử Câm phát âm tiếng anh rất chuẩn, bất luận là ngữ điệu hay đọc từ đơn đều rất tốt, nghe rất thoải mái.

Đọc từ đơn luôn làm con người ta đọc đến ngẩn ngơ, trong đầu đều thành hồ nhão, chỉ còn miệng là vẫn động theo.

Thẩm Tòng Tiếu không cực kì thích tiếng anh, cũng không chán ghét, trong lúc đọc từ đơn cả người mệt lả, trông giống quả cà tím bé nhỏ héo hon.

Chuông tan học vang lên, Lạc Tử Câm không giống buổi trước trực tiếp ra khỏi phòng, cô kêu một người --- Mặc Dịch.

Nhìn Lạc Tử Câm rời đi, Thẩm Tòng Tiếu lấy lại tinh thần, cả người đều lao tới Mặc Dịch.

Cậu không bao giờ tin một Mặc Dịch tốt như vậy có thể bị kém đi.

“Lợi hại nha bạn học, tớ đây bái phục.”

Thẩm Tòng Tiếu đem sách trên tay Mặc Dịch rút ra.

Thẩm Tòng Tiếu cảm thấy thân thể Mặc Dịch cứng đờ, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp. Cậu tiếp tục nói:

“ Được không thế ~”

Âm cuối cậu cố tình kéo thật dài, âm thanh triền miên, giống như một chú mèo con mới sinh không có chút uy lực nào.

“ Ừ ”

Giọng nói Mặc Dịch run run, lỗ tai hơi hồng lên giống như đang thẹn thùng.

Thẩm Tòng Tiếu dựa lưng vào Mặc Dịch, đương nhiên không phát hiện, chỉ cười nói ba hoa chích choè.

Sau tiếng anh là đến giờ toán. Thầy giáo dạy toán trạc tuổi tứ tuần, tên là Lưu Dư, tính cách tuỳ tiện, không câu nệ tiểu tiết, cùng giao lưu vui vẻ với cả lớp, bầu không khí học tập rất sinh động. Tiết của thầy lúc nào cũng không có học sinh ngủ gật, đều là ồn ào náo nhiệt.

Một buổi sáng khai sáng não trôi qua, tiết Lạc Tử Câm làm thần kinh thời thời khắc khắc căng chặt, may sao tiết của Lưu Dư lại nhẹ nhàng hơn nhưng toán học vẫn luôn khó, lúc làm bài tập mới cần dùng nhiều đầu óc nhất.

Một buổi sáng đầu óc đều đang đi vào cõi thần tiên, tiết cuối cùng mới được yêu thích nhất --- tiết thể dục.

Cao trung có một câu nói lưu truyền: Mỗi tiết thể dục, thầy thể dục chắc chắn sẽ sinh bệnh, không phải đau bụng thì chính là đau đầu. Nhưng rất biếи ŧɦái là thời điểm vừa mới khai giảng, tiết thể dục lại không có thầy cô nào xin giờ cả.

Giáo viên tiết trước vừa mới đi ra khỏi phòng học, cả lớp liền hô hào.

“Tiết thể dục, ha ha ha ha!”

“Đi nào, đi mau.”

“Tao muốn khoẻ mạnh sinh trưởng đón ánh mặt trời.”

So sánh với nam sinh trong ngoài như một, nữ sinh lại có kiểu khẩu thị tâm phi (mồm nói khác với suy nghĩ).

“Nắng lớn như vậy, phơi đến mấy chục phút chắc chết luôn.”

“Không muốn đi nha!!”

Ngoài miệng nói như vậy nhưng cơ thể lại rất thành thật đi theo.

Sân thể dục trước đó đã có rất nhiều người, tiết thể dục không thể nào chia làm sao cho mỗi lớp dùng cả một sân được, mà cũng không thể mỗi tuần chỉ học một tiết thể dục duy nhất. Vì vậy nhà trường liền cho một tiết tận mấy lớp cùng tập, mỗi giáo viên thể dục quản lí lớp sao cho không làm phiền nhau là được.

Lớp hai tựa như một quả bom, đi đến đâu nổ đến đấy, Mặc Dịch, Thẩm Tỏng Tiếu và Hạ Vãn Hề chính là ngòi nổ, ở đâu cũng rất thu hút ánh nhìn, muốn che giấu cũng không được.

“A a a a a học đệ soái quá.”

“Sao lại có thể soái như vậy, bây giờ tao xin học lại có kịp không??”

“Đừng có xem mỗi soái ca, tiểu tỷ tỷ cũng rất xinh nha.”

“A a a a a a đoàn người này giá trị nhan sắc quá cao, truyền thái y!”

Âm thanh thì thào khắp nơi truyền đến. Thời đại bây giờ soái nam sinh vẫn không lấp đầy được trái tim của nữ sinh, các cô còn cần da trắng chân dài tiểu tỷ tỷ nữa.

Vừa vặn lớp hai thoả mãn được tất cả điều kiện đó, tựa như thỏ trắng nhỏ vào hang sói xám, bị nhìn chằm chằm gắt gao.

Ba người kia lại không cảm thấy gì, họ từ nhỏ đến lớn đều là chúng tinh phủng nguyệt, bên bọn họ luôn có người cực kỳ hâm mộ và thanh âm ca ngợi, nhiều đến mức quen rồi.

Ngược lại Lâm Hàm đi sau Thẩm Tòng Tiếu lại không được tự nhiên, bản thân cậu không quá giỏi về giao lưu, hiện tại bị nhiều người nhìn như vậy, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, thân thể cũng căng chặt, giống như rối gỗ biết đi.

Điều đó lại khiến cậu dễ thương hơn, vốn dĩ Lâm Hàm trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt to tròn, bây giờ vì xấu hổ mà mặt hồng hồng, càng thêm đáng yêu.

Quần chúng vây xem bộc phát tình mẫu tử, che ngực kêu to.

“A a a đáng yêu quá, tại sao lại có một bảo bối đáng yêu thế này.”

“Vì sao tất cả người đẹp đều khác tuổi với tôi vậy, ông trời không thương tôi.”

Thẩm Tòng Tiếu chú ý tới Lâm Hàm không được tự nhiên, giơ tay sờ sờ đầu cậu, nói:

“Không có việc gì đâu, bọn họ rất thích cậu.”

Thẩm Tòng Tiếu từ lần đầu gặp Lâm Hàm đã biết cậu có chứng sợ giao tiếp, không ngờ rằng Lâm Hàm chủ động chào hỏi mình trước.

Một người bề ngoài tinh xảo, khí chất ôn nhu, cao ráo nhẹ nhàng xoa tóc một cậu đáng yêu, ngốc manh, ngơ ngơ không biết làm sao, chắc chắn sẽ tạo nên một hồi chấn động.

“A a a a ngọt quá đi.”

“Cặp đôi phản manh này, ngọt chết mất.”

“Thấy không thấy không, tiểu khả ái kia đang nắm áo của bạn nam sinh kia kìa.”

“A a a a thích quá đi mất.”

Mặc Dịch đứng bên cạnh Thẩm Tòng Tiếu, nhìn cậu làm ra động tác làm toàn bộ nữ sinh gào thét chói tai, cảm thức cực kì khó chịu.

“Lớp trưởng, lớp trưởng.”

Người hành tẩu Baidu của lớp hai nhảy nhót chạy tới, làm Lâm Hàm giật thót tim, bị doạ đến ngốc.

“Làm sao vậy, Trần Bằng?”

Lâm Hàm tránh thoát khỏi cái vồ, Trần Bằng không chút nào để ý, nói:

“Giáo viên thể dục muốn tìm cậu hỏi về tình huống lớp một chút.”

“Được, tôi biết rồi.”

Nói xong liền vội vã đi đến chỗ giáo viên thể dục.

Trần Bằng không hiểu tại sao không khí không đúng lắm, trực giác mách bảo hắn cần rời khỏi chỗ này, hắn liền đi nghe theo trực giác đi khỏi.

“Sờ thích lắm sao?”

Mặc Dịch trầm khuôn mặt hỏi. Thẩm Tòng Tiếu bị sự ấu trĩ của Mặc Dịch chọc cười, giơ tay đặt lên đầu Mặc Dịch.

“Vậy thì…sờ sờ cậu?”

Tay cậu xoa xoa trên tóc Mặc Dịch vài cái, chợt thấy tóc Mặc Dịch giống như với tóc Lâm Hàm, vừa mềm lại còn ấm, hô hô.

Bởi vì Thẩm Tòng Tiếu so với Mặc Dịch lùn hơn, muốn sờ tóc Mặc Dịch phải đến gần một chút. Ở khoảng cách như vậy, Mặc Dịch phát hiện ra mắt trái Thẩm Tòng Tiếu có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ.