3.3: Kinh diễm (3)

Tiếng còi tập hợp đánh vỡ bầu không khí hết thảy, Mặc Dịch đứng lên vươn tay đỡ Thẩm Tòng Tiếu, cậu bắt lấy tay Mặc Dịch, dùng một chút lực liền dậy được, sau đó rút tay ra. Mặc Dịch muốn nắm tay thêm trên đường trở về nhưng bèn thôi vì không có lí do chính đáng.

Trương Vinh đứng nói cả tràng dài, Mặc Dịch đều không nghe, trong đầu hắn hiện tại đều là Thẩm Tòng Tiếu, đôi mắt Thẩm Tòng Tiếu, nụ cười, khuôn mắt, thậm chí là…xúc cảm.

Thẩm Tòng Tiếu vừa gầy lại trắng, cánh tay thon dài trắng nõn, so với Mặc Dịch nhỏ hơn một chút, nắm lại trong như nắm tay trẻ con, mềm mềm mại mại.

Ăn cơm trưa bọn họ ở bên nhau, đi học họ ở bên nhau, ngủ cũng là ngủ chung trong một phòng. Buổi sáng là hắn kêu cậu rời giường, cậu cũng cùng hắn nói nhiều nhất.

Hắn không thích Thẩm Tòng Tiếu cười với người khác, đối tốt với người khác, dù là Lâm Hàm hay là bạn học hồi nhỏ Hạ Vãn Hề, tuy rằng Hạ Vãn Hề có ý giúp hắn.

Nhưng Mặc Dịch cũng rất sợ hãi, hắn lâu rồi không mắc lại bệnh, tuy rằng bác sĩ nói trị liệu định kỳ, mỗi ngày uống thuốc đầy đủ sẽ không dễ dàng bị phát tác. Hắn vẫn cảm thấy bệnh dường như không ổn định.

Rất nhanh một tháng đã qua. Mặc Dịch cùng Thẩm Tòng Tiếu đã quen được một tháng, bọn họ giờ đây đã trở thành bạn thân nhất của nhau.

Hiện tại khó khăn đang ở trước mặt là --- khảo sát đầu năm, là đợt kiểm tra đầu tiên của cao trung, cực kì quan trọng, không hẳn là quyết định hết cả năm học tập, nhưng vẫn có ảnh hưởng nhất định.

Hiện tại toàn bộ trường học đều tràn ngập không khí khẩn trương, ai cũng không dám lơ là.

Cả tuần giờ học cũng nhiều lên, chỉ để lại cho bọn học sinh một cuối tuần nghỉ ngơi.

Rất nhanh liền đến hôm thi, khi những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua những tầng mây hồng báo hiệu ngày mới bắt đầu, một ngày quan trọng và bận rộn.

Môn thi đầu tiên chính là ngữ văn, môn sở trưởng của Thẩm Tòng Tiếu. Nhưng hai hàng lông mày cậu chưa hề giãn ra, không phải là lo những người khác ôn tập tốt hơn mình mà là lo cho Mặc Dịch vốn kém ngữ văn, mỗi lần điểm ngữ văn đều kéo điểm tổng kết của hắn rất nhiều.

Tâm trạng căng thẳng kéo dài suốt hai giờ, vừa hết tiết, Thẩm Tòng Tiếu liền chạy thẳng đến chỗ thi của Mặc Dịch.

“Thế nào, cậu có thấy bài khó không?”

Mặc Dịch nhìn người trước mặt đang thở hồng hộc vì chạy nhanh mà vẫn lo cho hắn, trong lòng ấm áp.

Toàn bộ lớp cãi cọ ồn ào vì Thẩm Tòng Tiếu đến mà yên lặng vài giây, sau đó lại ầm ĩ lên, nhưng bên tai hai người bọn họ chỉ nghe giọng nói của nhau.

“Không phải là quá khó, tớ cảm thấy mình làm bài khá tốt.”

Mặc Dịch nhàn nhạt trả lời, Thẩm Tòng Thiếu trong lòng nhẹ nhõm, nhưng xong lại tự hỏi bản thân: Vì cái gì mà cậu lại lo lắng cho Mặc Dịch nhiều thế? Hắn rõ ràng có thể làm tốt môn toán học, vật lí để đem điểm tổng kết kéo lên mà, không hiểu sao mình lại nhọc lòng.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng lời nói ra lại không giống.

“Vậy là tốt rồi, lần này kiểm tra không đến 120 điểm, thật uổng công tớ giảng cho cậu.”

Thẩm Tòng Tiếu tay chống nạnh, ngữ khí kiêu ngạo bay tít tận trời cao.

Mặc Dịch cười thầm trong lòng, thật đáng yêu, trên mặt lại không lộ biểu tình, giọng nói ôn nhu thêm một ít:

“Cậu nên tin vào khả năng của mình.”

Cậu không nên tin tưởng tôi, tôi đã giao bản thân vào tay cậu, cậu nên tự tin tưởng bản thân.

Sau khi thuận lợi thi xong, hai người đều không có cảm xúc gì quá lớn, cả người đều toả ra hơi thở “Thi ổn”, lớp hai cũng không còn gì để nói, bọn họ đã bị đàn áp thành quen, hai ba cái danh đều không muốn đi đoạt lấy. Cùng hai người đứng đầu này thêm Hạ Vãn Hề nữa chính là top ba không ai có thể sánh được.

Qua một tháng mài giũa nữa, đã đến thời điểm trả bài, một cuộc đánh cược mở ra, xem ai sẽ xếp ba hạng đầu.

“Đánh cược đi, đánh cược đi, ai hạng nhất, ai hạng hai, ai hạng ba, mau chốt mau chốt.”

Trần Bằng không sợ chết học theo phim truyền hình hét to, làm mấy trò trẻ trâu.

Đương nhiên không chỉ học sinh lớp hai đặt cược, chỉ cần ai muốn tham gia thì đều có thể tới, không giới hạn lớp, chỉ giới hạn trường học. Có những người không thích náo nhiệt, chỉ tới xem soái ca cùng mĩ nữ, không biết bao nhiêu người lấy cớ này để đến ngắm Thẩm Tòng Tiếu. Giả sử họ lập một quầy hàng, có khả năng kiếm không ít tiền.

“Tham gia à?”

“Ừ, tôi bầu cậu, cậu bầu tôi thêm cả Hạ Vãn Hề nữa.”

“Được.”

Tất cả mọi người đều mong chờ thành tích được công bố, học sinh đều chờ mong, so với học sinh, toàn bộ thầy cô cũng rất chờ mong.

Qua ba ngày, bạn nhỏ tin tức Trần Bằng mang tới một thông tin nóng hổi---công bố thành tích.

Cả lớp hai ồ lên, tất cả ánh mắt đều nhìn về ba người kia. Trần Bằng vẫn đang kinh ngạc không thốt nên lời, ném ra một quả bom thông tin nữa.

“Nghe nói top ba đều ở lớp chúng ta.”

Ánh mắt cả lớp biến thành cực kì hâm mộ.

Tin tức này làm Thẩm Tòng Tiếu run run tay, nhìn qua xem Mặc Dịch, rồi quay sang nhìn chằm chằm Hạ Vãn Hề.

Mỗi người trong lớp sau đó đều ngồi thất thần, toàn bộ tâm tư đều đặt ở thành tích.

Tiết đầu tiên là tiết của thầy Lý dạy lịch sử.

Lúc thầy Lý đi vào phòng học liền cười không khép miệng được, ngoài cầm theo sách lịch sử còn thêm mấy tập giấy A4.

Lý Tân đứng ở trên bục giảng nói, biểu tình nghiêm túc:

“Lần này kiểm tra…Các em làm rất khá, rất tốt, lần đầu tiên có top ba trong một lớp, chính là lớp chúng ta.”

“Mặt khác, các bạn học còn lại cũng làm bài không tồi, top mười có bốn người vào được, top hai mươi có tám người, tổng xếp hạng là hạng nhất, tiếng anh hạng nhất, ngữ văn hạng nhất, toán học hạng hai…Nói tóm lại là mong các em không được kiêu ngạo, không ngừng cố gắng, lần sau đạt thành tích tốt hơn nữa. Phiếu điểm đợi lát nữa tan học lớp trưởng dán lên cho cả lớp cùng xem.”

Lâm Hàm vừa cầm phiếu điểm trên tay đã bị bao quanh đến không thể động đậy, may là Thẩm Tòng Tiếu giải cứu cậu ra khỏi đám người. Nhưng phiếu điểm thì lại người khác cầm đi mất, đoàn người di chuyển sang chỗ khác xem điểm.

“Chu choa mạ ơi, trâu bò quá đi mất!”

“Đây mà là con người hả?”

Từng tiếng kinh ngạc cảm thán tuôn ra, hết tiếng này đến tiếng khác.

Hạ Vãn hề từ trong đám người xem phiếu điểm đi ra, tay cầm xem. Không ai dám thò lại gần cô, nữ học bá lớp hai- nữ thần của toàn khối, không ai dám chạm vào dù chỉ một chút, bằng không sẽ bị bạn học nam toàn trường đi đánh hội đồng.

Hạ Vạn Hề nhìn thành tích, trong mắt toát ra một tia thương cảm, tiếp theo là bất đắc dĩ, hai biểu tình đầy mẫu thuẫn xuất hiện trên mặt cô hài hoà trở lại.

Cô đem phiếu điểm dán lên tường để mọi người cùng xem.

Thẩm Tòng Tiếu sau khi giải cứu Lâm Hàm, vẫn luôn ngồi im ở vị trí của mình. Cậu không vì thành tích của bản thân mà khẩn trương, cậu đang lo cho Mặc Dịch.

Thẩm Tòng Tiếu nhìn Hạ Vãn Hề đi đến trước mặt mình, cô dùng hai ngón tay thon nhỏ gõ lên bàn hai cái, nói:

“Thẩm Tòng Tiếu, chúc mừng, tôi tâm phục khẩu phục.”