🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Edit: pmama
Beta: Quýt
Cái nóng giữa mùa hạ luôn làm cho con người ta mỏi mệt, uống một chai nước mát thì cũng chỉ có thể tạm giải toả cơn khát.
Ngày 1 tháng 9 là ác mộng của nhiều học sinh, bọn họ lại bị đem trói buộc ở mấy quyển sách bài tập, không tài nào vui chơi được nữa, nhưng có học sinh lại vui sướиɠ vì được gặp lại các bạn cùng lớp thân thiết, bạn bè thậm chí là người thương.
“404, chắc đây là phòng mình.” Thẩm Tòng Tiếu nhìn cái cửa đang đóng lại thầm nghĩ, vốn đang định mở ra thì cửa đã tự mở rồi.
Người mở cửa nhìn thấy Thẩm Tòng Tiếu trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó nép thân mình nhường đường vào cho cậu. “Cái kia…… Xin chào, tôi tên Lâm Hàm.” Lâm Hàm dùng một tay đang dọn vệ sinh phòng gãi gãi đầu làm cho tóc xù lên, tay còn lại vươn ra bắt tay với Thẩm Tòng Tiếu.
“Xin chào, tôi tên Thẩm Tòng Tiếu.” Thẩm Tòng Tiếu hơi hơi nghiêng đầu, khóe môi nhoẻn cười, vươn tay nắm lại Lâm Hàm .
Lâm Hàm thấy Thẩm Tòng Tiếu tươi cười, ánh mắt né tránh, tay cũng rút ra, cúi đầu, nói nhè nhẹ: “Cậu…… Lớn lên…… Thật là đẹp mắt.”
Thẩm Tòng Tiếu đang quan sát kí túc xá nghe mình được ca ngợi như vậy hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó khẽ cười nói: “Cậu cũng rất tuấn tú đó.”
Lâm Hàm đúng là không kém, là thiếu niên sạch sẽ trắng trẻo, đối lập với nhan sắc của Thẩm Tòng Tiếu. Trước mặt Thẩm Tòng Tiếu, Lâm Hàm cứ trông như là em trai. Hai người đứng cạnh nhau rất giống hai anh em ruột, một người tinh xảo, một người thẹn thùng.
Ký túc xá là dành cho bốn người, mặt trên là giường, phía dưới là cái bàn, bên cạnh còn có ngăn tủ, dụng cụ đầy đủ hết, ban công bên là WC.
Lúc Thẩm Tòng Tiếu đang thu dọn đồ đạc, Lâm Hàm ngồi trên giường tầng hai một mình phát ngốc. Sau khi Thẩm Tòng Tiếu thu thập xong, mang khẩu trang lên, kêu Lâm Hàm, kêu vài tiếng Lâm Hàm mới hồi thần trở lại.
“Ngại quá, chúng ta đi thôi.”
Lâm Hàm từ trên giường trên chống tay nhảy xuống, khuôn mặt vì ngại mà đỏ hết lên.
“Đi thôi, lần sau không cần gấp như vậy, nguy hiểm.”
Thẩm Tòng Tiếu sờ sờ tóc Lâm Hàm, ừm, đúng là sờ thích thật.
Lâm Hàm nhỏ giọng trả lời: “Được, tôi không làm nữa.”
Thẩm Tòng Tiếu vừa mới đi vào phòng học, theo thói quen nhìn quét qua lớp học. Các bàn bày biện chỉnh tề, trên cơ bản cả lớp đã đều đến đông đủ, chính mình xem như đến muộn.
Ngồi gần cửa sổ là một nam sinh, tất cả yếu tố soái, mỹ, tinh xảo đều tụ hội hết lại ở nam sinh kia. Loại khí chất kia của hắn chính là thu hút ánh mắt người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên. Rõ ràng là ánh mặt trời qua cửa kính chiếu rọi vào người hắn, nhưng xung quanh hắn lại tản ra không khí u buồn. Nhìn người qua lần ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, Thẩm Tòng Tiếu lần đầu tiên nhìn thấy nam sinh đã có hảo cảm cao tới mức trăm phần trăm.
Đó là lần đầu tiên Thẩm Tòng Tiếu gặp một cậu con trai đặc biệt như vậy.
Cậu hiện tại đã tin tưởng câu nói: Cho dù ở biển người gặp hằng sa số con người khác nhau nhưng rất ít người nào làm ta ấn tượng sâu sắc, trong số đó chỉ có một người duy nhất vô cùng đặc biệt, khác hẳn những ai ta gặp từ trước tới nay.
Thẩm Tòng Tiếu trước nay luôn nghĩ gì làm đó. Cậu đến bên cạnh cậu nam sinh, nhẹ giọng hỏi:
“Bạn học này, xin hỏi tôi có thể ngồi đây được không?"
Rõ ràng là hỏi người khác nhưng người đã ngồi xuống rồi, khẩu trang được bỏ ra lộ khuôn mặt vô hại đang tươi cười, ra vẻ ta đây rất vô tội.
Cậu con trai nhìn Thẩm Tòng Tiếu đã ngồi xuống, mở cặp sách ra lấy đồ. Một bộ mặt khó chịu, nhíu mày nói:
“Tôi có thể nói không sao?”
Thẩm Tòng Tiếu tiếp tục cười trả lời:
“Không thể.”
“Vậy cậu hỏi cái này câu nói có tác dụng gì.”
Thẩm Tòng Tiếu dùng tay chống đầu, vừa cười vừa nhìn lướt qua bàn học của cậu con trai, sách vở vừa mới mở ra, nhìn qua là chữ thư pháp
sấu kim thể, chứng tỏ chủ nhân của chữ viết có kha khá công phu.
Mà tên của người viết được viết bằng chữ sấu kim thể cũng đầy tình thơ ý hoạ,
“Mặc vân kéo vũ quá tây lâu, thủy chảy về hướng đông, vãn yên thu”, “Khai giam sáng láng mãn bạc câu, thư đuôi đề thơ ngữ càng tù”. Thẩm Tòng Tiếu nghĩ đến tên Mặc Dịch thì nảy ngay ra hai câu thơ này, rõ ràng là không hợp chút nào.
Trong lớp trò chuyện ồn ào. Vừa ôn chuyện, làm quen người mới, dù ầm ĩ nhưng không khí rất vui vẻ.
“Khụ khụ”
Tiếng ho này giống như sấm sét giáng xuống, ổn định toàn lớp, từng người một đều yên lặng về chỗ của mình, cả hơi thở cũng hắt ra thật nhẹ nhàng.
“Thầy tên Lý Tân, là chủ nhiệm lớp của các em, vị trí trong lớp đều là do các em chọn, cứ như vậy mà ngồi, toàn lớp có tất cả 59 cá nhân, tất cả chi phí gì đó đều lên trang mạng trường xử lí đi, không được thì lát nữa gặp rồi giao cho thầy.” Lý Tân đi ra giữa, đôi tay chống bục giảng, vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
“Là chủ nhiệm lớp, thầy tin rằng các em đều biết, không cần thầy nhiều lời. Có thể tới cái lớp này học chứng minh các em đều là nhân trung long phượng, có thực lực, có năng lực ở cái lớp này, thầy hy vọng các em ở cao trung không được lười biếng.” Thầy Lý tiếp tục nói lời thấm thía.
Trường học Nhị Trung, trường học tốt nhất cao trung, đã cùng trường học Nhất Trung xác nhập.
Mỗi khối phân ba cấp bậc: A, B, C. Cấp A có ba lớp, cố định không đổi. Cấp B mười lớp. Cấp C 15 lớp, trình tự rõ ràng.
Thẩm Tòng Tiếu ở lớp hai, toàn bộ lớp đều là những người có thành tích không tồi, có thể nói trong sĩ số đầu vào đông, thành tích không kém thì mới có thể vào được lớp này.
Chú thích:
- sấu kim thể:
- “Mặc vân kéo vũ quá tây lâu, thủy chảy về hướng đông, vãn yên thu”, xuất từ Tô Thức 《 Giang Thành Tử 》 “Khai giam sáng láng mãn bạc câu, thư đuôi đề thơ ngữ càng tù.” Xuất từ Tô Thức 《 đáp vương định dân 》
Edit: Lần đầu edit, mong mọi người góp ý và thông cảm cho tui.