🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 9Vòi phun cao áp"Thằng nhóc này giả heo ăn hổ sao?" Tôn Bác giật mình, lập tức nghĩ: "Không, nó tửu lượng kém, chắc cố tình dùng thủ đoạn để hù dọa lão tử, không thể bị nó lừa!"
"Cạn!" Tôn Bác cầm bia Tần Lãng đưa, ngẩng đầu uống cạn chai.
Tôn Bác tự hỏi bản thân mình có thể uống sáu, bảy chai bia, tức khoảng một lít rượu, nhưng tửu lượng chỉ ở mức tương đối, nếu uống mạnh khi bụng đói, tửu lượng một người sẽ giảm rất lớn. Tôn Bác biết rất rõ nên dùng cách này để đối phó Tần Lãng, không ngờ Tần Lãng vừa học vừa dùng, chơi trò gậy ông đập lưng ông.
"Thầy Tôn, tửu lượng tốt!" Tần Lãng khen ngợi, tự mình uống cạn, nhanh mở thêm hai chai, không có ý định cho Tôn Bác có cơ hội thở dốc, "Lần này là tiểu đệ kính ca ca! Thầy Tôn không những uống giỏi mà còn là người rất dễ gần, cùng học trò nói chuyện tán phét, xưng huynh gọi đệ... điều đó, tất cả đều ở trong rượu, đệ cạn trước coi như kính trọng!"
Cái gì gọi là con tằm nhả tơ và tự nhốt mình trong kén? Thế nào là tự làm tự chịu?
Chai bia thứ ba rót xuống, Tôn Bác cuối cùng cũng nhận ra điều đó. Dù chỉ là bia nhưng nó vẫn là rượu thay vì nước, dù là nước nhưng chắc chắn một người không thoải mái khi uống liên tiếp ba chai lớn. Tôn Bác cảm thấy bụng khó chịu như sông tràn ra biển, nếu tiếp tục uống, nhất định rất xấu hổ trước đám đông.
Điều khiến Tôn Bác bực bội là tên nhóc Tần Lãng này vẫn bình tĩnh tỉnh táo, không có nửa chút say, tươi cười mở thêm hai chai bia.
Tôn Bác sắc mặt thay đổi, nhanh chóng nói: "Tiểu Tần... dừng ở đây thôi... dù sao cậu vẫn là học sinh, uống nhiều quá... không tốt. Nếu không, cậu cạn rồi... ta tùy ý."
Trong mắt Đào Nhược Hương lóe vài tia khinh thường. Khi Tôn Bác thuyết phục nàng uống rượu, nàng biết Tôn Bác muốn làm Tần Lãng xấu hổ bằng cách uống rượu, nào ngờ tên Tần Lãng giả heo ăn thịt hổ, chiếu tướng ngược lại Tôn Bác, giăng bẫy Tôn Bác rơi vào tình thế cưỡi hổ không thể xuống. Tôn Bác cũng cứng đầu, không chơi lại được đối thủ, đành dùng “tùy ý” để đối phó, xài thủ đoạn này để đối phó học sinh, hiển nhiên nhân phẩm không tốt.
Tuy nhiên, Đào Nhược Hương không muốn thấy Tôn Bác tự làm xấu mặt, nàng nói với Tần Lãng: "Thầy Tôn không ổn rồi, vậy dừng ở đây là thích hợp."
Nghe Đào Nhược Hương nói mình "không ổn", Tôn Bác rất muốn nhặt chai lên đấu với Tần Lãng, nhưng kinh nghiệm cho gã biết nếu tiếp tục đấu Tần Lãng, chỉ có Tôn Bác gã xấu mặt trước!
Đào Nhược Hương lên tiếng, Tần Lãng nhịn không được hăng hái ăn tiệc, dù sao Tôn Bác trả tiền, đương nhiên không khách sáo.
Ăn xong một chặp bỗng có ba thanh niên phì phèo thuốc lá bước vào quán, người cầm đầu là đàn ông buộc tóc đuôi ngựa.
Ba tên lưu manh ngồi bên cạnh bàn Tần Lãng, vừa ngồi, tên tóc đuôi ngựa bỗng đứng dậy, dùng tay sờ sờ mông, hướng Tần Lãng mà quát: "Thật vô ý! Ai đổ bia trên ghế thế này! Tao-- "
Hóa ra trên ghế tên đuôi ngựa vừa ngồi có vài vết bia, nên vừa đặt mông cảm thấy lạnh cả da thịt, không cẩn thận trúng chiêu, mặt dưới đũng ướt như thể vừa tè ra quần.
"Tôi xin lỗi... có lẽ chúng tôi vừa nãy không cẩn thận làm đổ. Hay tôi bồi thường cho anh uống miễn phí.", Tôn Bác không biết hôm nay là ngày xui xẻo gì, uống có chút bia liền xấu hổ trước mặt Đào Nhược Hương, gã lén lút giở trò, cố tình làm đổ một ít bọt bia ra ngoài, biết gây ra sự cố, gã vội đứng dậy xin lỗi.
"Tao cạn con mẹ mày trước!" Tóc đuôi ngựa chỉ thẳng Tôn Bác mà chửi.
Tôn Bác biết đối phương là lũ lưu manh cặn bã xã hội, gã không muốn chọc tức loại người này, thấp giọng nói: "Tôi là giáo viên trường trung học số 7. Quần này giá... bao nhiêu tiền… tôi đền."
"Thầy thật tuyệt vời! Không phải hắn chỉ là một tên lưu manh thôi sao!"
Tóc đuôi ngựa khịt mũi lạnh lùng, phun khói thuốc về phía Tôn Bác, "Xem nào, nhãn hiệu Ý-"Ama Bian", hai ngàn một cái! Mày đền đê!"
"Hai ngàn… mày đang tống tiền đấy à!" Tôn Bác tức giận đến mức khóe miệng giật giật, quần tên lưu manh này mặc trông giống như ở quầy hàng chợ, ngay cả tên "Armani" cũng nói sai.
"Tao đòi mày đó? Đền mau!" Tóc đuôi ngựa dùng tay đẩy vào ngực Tôn Bác, hắn không đẩy còn ổn, một cú đẩy này, bụng Tôn Bác vốn căng cứng, lập tức co thắt, miệng biến thành vòi phun áp suất cao, phóng thẳng bia vừa uống vào tóc đuôi ngựa.
Tần Lãng nhanh thấy nguy cơ, dời cả Đào Nhược Hương và ghế nàng đang ngồi sang bên cạnh.
Huh! Hả ~
Đuôi ngựa bị Tôn Bác phun ướt khắp người, và còn nhiều hơn một đợt.
Tôn Bác phun điên cuồng, cuối cùng thấy bụng nhẹ nhõm, tinh thần tỉnh táo hơn một chút, nhưng nhận ra mình tới số rồi. Đúng như dự đoán, đuôi ngựa lấy tay lau vết bẩn trên mặt và vung quyền đấm vào Tôn Bác, ngoạc mồm gào lên: "Lão tử đập chết mày!"
Hai người còn lại cũng bao vây Tôn Bác.
"Dừng lại! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!" Đào Nhược Hương lúc này mới bước tới, Tôn Bác dù sao cũng là đồng nghiệp của nàng, nàng không thể nhìn gã bị ba tên lưu manh này đánh thành con lợn.
Đuôi ngựa không phải loại tốt đẹp gì, chửi bới Đào Nhược Hương và nói: "Gọi cảnh sát? Được thôi, báo cảnh sát cũng là chúng mày sai trước. Nhưng thấy con hàng này cũng ngon phết, đi xem phim với ta, chuyện này coi như bỏ qua— —Sao hả, thằng nhóc mày không vui, còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Lão tử đập chết mày! ”
Câu nói cuối cùng của đuôi ngựa là hét vào mặt Tần Lãng, vì thấy ánh mắt Tần Lãng đầy sát khí.
“Mã ca, cho tôi mặt mũi, quên chuyện đó đi.” Chủ nhà hàng không muốn có người làm loạn, vội vàng đến giảng hòa.
"Được rồi, do bọn họ sai trước. Đứa nhỏ này còn là học sinh, tao không đánh mày. Thằng nằm dưới sàn kia thuộc nhóm mày, hoặc mày mang hai ngàn đền cho tao, hoặc cô em này đi xem phim, ca hát, chuyện này bỏ qua!" Đuôi ngựa nói một cách ngạo mạn.
Sự việc vốn do Tôn Bác gây ra, thằng khốn lại nằm lăn ra đất giả chết, Tần Lãng và Đào Nhược Hương thầm khinh bỉ. Tôn Bác thành con rùa rụt đầu, đương nhiên Tần Lãng không như gã, hắn nhìn đuôi ngựa với vẻ mặt khinh thường: "Đuôi ngựa đúng không? Có phải mày uống bia quá hạn nên ngu rồi không? Chuyện mày với anh ta liên quan gì bọn tao! Đòi tiền, tìm anh ta đi. Đào lão sư, chúng ta đi."
"Tìm chết--" Đuôi ngựa bị đối phương coi thường, rống lên một tiếng, chắn trước mặt Tần Lãng, một đấm thẳng tắp đánh vào sống mũi Tần Lãng, xem ra muốn Tần Lãng nở hoa đầy mặt.
Tần Lãng chỉ chờ bên kia chủ động, thấy đuôi ngựa đấm tới cũng không né tránh, toàn thân đứng thẳng, đột nhiên giơ chân đạp vào bụng đuôi ngựa.
Bùm!
"Hự-"
Đuôi ngựa kêu lên một tiếng đau đớn, Tần Lãng đạp cả người ra khỏi quán, giống như con cóc chết, nằm trên mặt đất với cái bụng úp ngược.
Thấy Tần Lãng đạp đuôi ngựa đi xa ba mét, hai tên lưu manh kia nào dám tiến lên chặn đường, vội lấy điện thoại di động ra tìm người.
Tần Lãng không thèm tranh chấp bọn chúng nữa, một tay cầm hoa, một tay kéo Đào Nhược Nhược đi, không quên nhắc nhở Tôn Bác: "Thầy Tôn, gió gào dừng hô! Đừng có nằm đó giả chết!"
Tôn Bác lăn quay là thật nhưng sự thực là gã không hề bị thương nặng, vì đuôi ngựa chỉ muốn dạy Tôn Bác một bài học chứ không phải muốn lấy mạng. Tránh vài cú đấm của đối thủ, Tôn Bác đành nằm ôm đầu giả vờ chịu thương nặng, không ngờ Tần Lãng nhìn thấu, còn bị hắn nói giả chết.
Tần Lãng và Đào Nhược Hương đều chạy, đương nhiên Tôn Bác chỉ có thể bỏ trốn, nếu không đồng bọn đuôi ngựa đến, gã sẽ thành người bị khai đao đầu tiên.
Sau khi chạy ra khỏi nhà hàng, Tôn Bác nhớ mình vẫn chưa thanh toán bữa ăn. Lúc này, Tôn Bác thấy một nhóm người đang đuổi theo Tần Lãng và Đào Nhược Hương, có vẻ là đồng bọn đuôi ngựa. Tôn Bác không do dự, chạy hướng ngược lại.