Chương 39Nhuyễn ngọc đầy hương thơm ấm áp"Sao, cậu khinh thường tôi?" Đào Nhược Hương hừ lạnh, "Tuy rằng tôi là giáo viên, nhưng tôi từng học điều tra tội phạm. Từ phương diện chuyên môn, tôi nhất định hơn cậu!
Giọng điệu Đào Nhược Hương bộc lộ tự tin mạnh mẽ, và Tần Lãng phải thừa nhận Đào Nhược Hương thực sự có kỹ năng và một cái nhìn sâu sắc, nếu không nàng sẽ không biết những bí mật nho nhỏ này về Tần Lãng.
"Nếu Đào lão sư sẵn lòng giúp đỡ, tất nhiên sẽ rất tuyệt!" Tần Lãng sẵn sàng chấp nhận đề nghị của Đào Nhược Hương, rồi khiêm tốn hỏi: "Vậy cô Đào, chúng ta nên bắt đầu từ đâu bây giờ?"
"Để đối phó với nhóm người này và khiến họ chấp nhận các biện pháp trừng phạt của pháp luật, trước tiên chúng ta cần bằng chứng. Chúng ta có nhân chứng, bây giờ có Linh Linh, nhưng một nhân chứng là không đủ, cần thêm nhân chứng; mấu chốt là bằng chứng vật chất, thu thập bằng chứng bắt cóc học sinh trung học để tham gia các hoạt động bất hợp pháp. Linh Linh, em có thể cho cô biết quá trình bị lừa dối không?" Sự phân tích của Đào Nhược Hương tốt đến mức Tần Lãng không khỏi gật đầu, cho rằng có Đào Nhược Hương giúp quả thực là lựa chọn đúng đắn.
"Đó là trong kỳ nghỉ đông. Em được một người bạn học cấp ba mời đến dự lễ sinh nhật cô ấy. Buổi tối, chúng em đến KTV để hát. Hôm đó em không uống rượu, chỉ uống vài ly đồ uống, tỉnh táo rõ ràng. Giữa hành trình, người bạn cùng lớp đó giới thiệu em với một người đàn ông và nói đó là chú cô ấy, không hiểu sao lại có cảm tình đặc biệt với người lạ này, như thể ông ấy có sức hút đặc biệt với em..."
Ký ức này khiến Chu Linh Linh cảm thấy rất đau, cô dường như nhớ không nổi, "Hát xong, ông ta đưa em vào khách sạn - sáng hôm sau, em đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật kinh tởm, biết mình đã quan hệ với ông ta, em còn buồn nôn hơn nữa. Nhưng em hận chính mình, tại sao đêm qua lại có quan hệ với ông ta. Sau đó, ông ta đưa cho em một số tiền khi rời đi, nhưng em ném nó. Em nghĩ vậy là kết thúc, nhưng không ngờ đây chỉ là khởi đầu cơn ác mộng. Lần thứ hai đi chơi với bạn cùng lớp, em nghiện ma tuý mà không thể hiểu nổi. Hơn nữa, em lại có quan hệ với một người kinh tởm khác một cách kỳ lạ và cũng không thể giải thích được, sau đó vì nghiện ma túy, em cần nhiều tiền hơn... Cuối cùng, em hoàn toàn biến chất, biến chất thành một người mà ngay cả em cũng cảm thấy chán ghét."
"Chu Linh Linh, nếu cô không nghe lầm, em đang nói ngay từ đầu em có quan hệ với một ông chú xa lạ, lúc đó em có tự nguyện không?" Đào Nhược Hương lập tức nắm mấu chốt vấn đề.
"Đúng!" Chu Linh Linh nghiến răng gật đầu, "Cô Đào, có lẽ cô cho rằng em sẵn sàng đọa lạc--"
"Đâu có đơn giản như vậy!" Tần Lãng xen vào, "Nếu tôi đoán không lầm, hẳn là có nữ sinh gặp phải tình huống giống bạn đúng không? Còn nữa, bạn học cấp ba rủ bạn đi chơi, cô ấy cũng gặp trường hợp tương tự đúng chứ?"
Nghe Tần Lãng nói, Đào Nhược Hương khẽ gật đầu, cho rằng thằng nhóc này suy nghĩ rất nhanh.
"Tần Lãng, cậu cho rằng mấu chốt vấn đề là gì?" Đào Nhược Hương dường như đang khảo cứu Tần Lãng.
"Đây rõ ràng là tội phạm có tổ chức dụ dỗ các nữ sinh trung học, bọn tội phạm có chiêu thức rất khôn ngoan. Theo em phân tích, lẽ ra chúng phải sử dụng một loại thuốc kí©ɧ ɖụ© cao minh nào đó để khiến những nữ sinh này tỉnh táo nhưng không thể kiềm chế ham muốn, vì vậy chúng có thể sử dụng để kiếm tiền. Đào lão sư, đây là phân tích của em, cô nghĩ thế nào?"
"Chuyện đó có lẽ là vậy." Đào Nhược Hương gật đầu, nhìn Chu Linh Linh, "Linh Linh, cô tin em là một cô gái tốt và sẽ không thực sự đọa lạc, Giáo viên tin vào nhận định của mình. Bây giờ cô và Tần Lãng, chúng ta sẽ tìm ra bằng chứng tội ác của bọn súc sinh, sau đó đồng loạt bắt hết chúng. Tuy nhiên vẫn cần em giúp."
"Cô Đào, em sẵn sàng làm mọi thứ có thể để hỗ trợ cô, nhưng thông tin em biết thực sự rất hạn chế. Nhân tiện, em biết một người có lẽ biết thêm thông tin. Tên cô ấy là "Vương Nguyệt" một sinh viên Đại học Công nghiệp Hạ Dương, em sẽ cung cấp cho mọi người thông tin liên lạc của cô ấy. Tần Lãng, bạn nên biết sơ qua về cô ấy, tôi hy vọng cô ấy có thể cho bạn manh mối."
Chu Linh Linh ghi lại thông tin liên lạc của Vương Nguyệt bằng giấy bút mà Đào Nhược Hương đưa cho nàng.
Đào Nhược Hương thu lại mẩu giấy, sau đó nói với Tần Lãng: "Tần Lãng, Chu Linh Linh bây giờ đang trong thời kỳ hồi phục và cần có môi trường tu dưỡng[1] tốt, tôi băn khoăn không biết có nên thay thế bằng môi trường khác không. Đừng lo lắng, tôi sẽ tìm một môi trường an toàn và thoải mái cho cô ấy."
"Đào lão sư, tin em đi, không có nơi nào khác an toàn hơn nơi đây." Tần Lãng khẳng định nói.
Bởi hắn biết đây là nơi mà lão độc vật chọn, vì lão độc vật muốn cứu sống Chu Linh Linh, không thể có kẻ nào lấy mạng nàng, kể cả chính nàng!
"Vậy thì… Linh Linh, nhịn vài ngày nữa, đừng lo lắng, khi chúng tôi đưa những tên tội phạm đó ra trước công lý, em sẽ sớm về đoàn tụ với gia đình." Đào Nhược Hương an ủi Chu Linh Linh.
Chu Linh Linh cười miễn cưỡng: "Cô giáo Đào, cô không cần phải lo lắng cho em. Sau sự việc này, em trở nên dũng cảm hơn. Tần Lãng nói đúng. Kỳ thực, em ở đây cảm thấy rất an toàn."
Sau đó, Tần Lãng và Đào Nhược Hương rời khỏi nhà.
Sau khi đi ra ngoài, Đào Nhược Hương nhịn không được, nói với Tần Lãng: "Tôi không hiểu, vì sao cậu phải để Chu Linh Linh một mình ở nơi hoang vu, nơi này luôn khiến người ta cảm thấy không an toàn."
"Nếu không an toàn, tình huống của Chu Linh Linh sao có thể càng ngày càng tốt?" Tần Lãng hỏi ngược lại.
Đào Nhược Hương suy nghĩ một chút cũng cảm thấy cũng là lý do, nhưng vẫn khó hiểu nói: "Chỉ là những gì cậu nói là an toàn, nó được chứng minh ở đâu?"
"Thế này, cô cố gắng đứng cách xa em mười mét." Tần Lãng nói với Đào Nhược Hương, thấy nàng không phản ứng, hắn chủ động cách xa nàng, lui về nơi cách mười mét.
Đào Nhược Hương vốn dĩ đang khó hiểu trước hành động của Tần Lãng, nhưng ngay sau đó cảm thấy bầu không khí xung quanh không ổn, đám cỏ rậm rạp vang tiếng sột soạt, nàng nhìn xuống bãi cỏ thấy cỏ dày đặc có những con rắn độc, đám rắn độc nhanh chóng đến gần nàng.
"Ah!"
Đào Nhược Hương kêu lên, hoa dung thất sắc, khi bình tĩnh, nhận ra đang ôm chặt Tần Lãng, nhưng tên Tần Lãng này lại có vẻ mặt đờ đẫn, như thể bị sốc trước cái ôm thân mật đột ngột.
Tần Lãng quả thực bị sốc, choáng váng trước sự co dãn đáng kinh ngạc của l*иg ngực Đào Nhược Hương, hắn là trai tân nên định lực về vấn đề này rất kém, nhất là khi bị một mỹ nhân tuyệt đẹp như Đào Nhược Hương ôm chặt, thật sự là mùi thơm ấm áp của nhuyễn ngọc, Tần Lãng còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trong ngực nàng, khiến có cảm giác không biết đây là nơi nào.
"Rắn! Rắn! Mau chạy đi!"
Đào Nhược Hương lúc này mới bình tĩnh lại một chút, nhưng nàng không dám buông Tần Lãng, vì đối với nàng mà nói, thứ trên đời sợ hãi nhất chính là các loại rắn.
"Nhưng, làm sao em có thể đi được?"
Đào Nhược Hương lôi kéo Tần Lãng như cây thường xuân, tình cảnh hiện tại của hắn quả thực khó lay chuyển. Nhưng Tần Lãng không khỏi nói ra suy nghĩ thật của mình: "Hay là, Đào lão sư, em ôm cô rời khỏi đây?"
"Không được!"
Đào Nhược Hương tuy sợ hãi nhưng vẫn cảm thấy không đúng khi bị học trò ôm, dù rất sợ nhưng vẫn từ chối Tần Lãng, lúc này mới mạnh dạn nhìn xung quanh không thấy rắn độc nữa, nàng dụi mắt, gần như không thể tin được.
Sau khi xác định không có rắn, Đào Nhược Hương nhanh chóng buông Tần Lãng ra.
Tần Lãng thầm thở dài xui xẻo, câu nói lúc trước quả thật là vẽ rắn thêm chân, có lẽ nên tiền trảm hậu tấu mới đúng.
Đào Nhược Hương bước vội ra khỏi bụi cỏ, sau đó quay đầu lại hỏi Tần Lãng, "Cậu vừa rồi nói Chu Linh Linh ở đây an toàn là vì rắn sao? Quên đi, chúng ta đừng nhắc tới bất cứ con rắn nào. Đi tìm Vương Nguyệt càng sớm càng tốt."