🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 31Ai chơi ai"Tìm chết!" Khôi ca hừ lạnh một tiếng, hai thằng đàn em lập tức đấm về phía Tần Lãng.
Bốp! Bốp!
Tần Lãng vung bạt tai qua, tát hai tên chung quanh trở về vị trí cũ, tối tăm mặt mũi không phân biệt được gì nữa.
Khôi ca hừ lạnh một tiếng, trước kia có chút coi thường Tần Lãng, lúc này thấy Tần Lãng ra tay mới biết thằng nhóc trung học này này thật sự không dễ chơi, nếu không, Tang Côn sẽ không cố ý bố trí gã tới đây.
"Thằng nhóc, tao cᏂị©Ꮒ mày sống không bằng chết!" Khôi ca ra tư thế tán thủ, đầu tiên lắc vài cú đấm trước mặt Tần Lãng, sau đó đột nhiên nhấc chân phải lên đá vào tim Tần Lãng, đây là tuyệt chiêu "liên hoàn tam túc thoái" của Khôi ca, đòn sát thủ này từng thử nghiệm.
Đám đàn em khấp khởi mừng thầm thấy Khôi ca xuất "tuyệt chiêu".
Nhưng ngay sau đó phấn khích biến thành kinh hãi, vì Tần Lãng không nhúc nhích, hắn đứng vững trên mặt đất như bén rễ, Khôi ca vừa giơ chân phải, Tần Lãng dùng "đao thủ" chặt vào đùi Khôi ca.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
"Đao thủ" của Tần Lãng chém rất mạnh vào chân Khôi ca, trúng chính xác vào các mạch "gân gai" ở mắt cá chân, bắp chân và đùi.
"Đao thủ" dường như không còn bao nhiêu lực đạo, nhưng hễ chém vào chân Khôi ca đều khiến đau thấu xương như bị dao thật chặt. Sức mạnh ba năm luyện trang công của Tần Lãng, không ra tay thì thôi, một khi xuất thủ, sức mạnh toàn bộ cơ thể tụ nơi bắp đùi rắn chắc, chỉ dùng ngón tay chọc đối phương, uy lực không yếu hơn một nắm đấm.
Chính là khác biệt giữa luyện trang và không luyện trang!
Nếu trát mã trang thực sự vô dụng, những tôn giáo môn phái đó không thể để những đệ tử luyện trong vài năm.
Chân vốn đang bó chặt của Khôi ca đột nhiên tê dại, sức lực biến mất, vừa đạp ra ba cú đá liền không thể tiếp tục, thậm chí còn khó đứng vững!
Bốp!
Khôi ca tấn công thất bại, Tần Lãng chớp cơ hội tát vào mặt Khôi ca, cú tát này dùng hết sức lực, đánh Khôi ca đập vào cửa ngục!
Bọn lưu manh hoàn toàn chết lặng, chúng nằm mơ không ngờ "thiết quyền Khôi ca" nổi tiếng trên giang hồ ở thành phố Hạ Dương lại bị Tần Lãng đánh cho nhấc người, tát dập mặt dập mũi!
Tần Lãng muốn dùng nắm đấm, hắn đột nhiên hiểu ra nơi này là phòng giam, đánh nhau là chuyện thường tình, nếu đập Khôi ca tàn phế, tính chất sẽ biến đổi, tội danh cố ý gây thương tích chắc chắn phải ngồi tù! Tần Lãng xoay nắm đấm thành tát. Nhưng với nền tảng kungfu của Tần Lãng, một cái tát này đủ khiến Khôi ca "bình tĩnh".
Khôi ca chỉ bị Tần Lãng tát, toàn bộ khuôn mặt sưng tấy, khóe miệng tách ra, giống đầu heo.
Sau vài phút, Khôi ca ngừng gầm rú, hung hăng và mất hết tinh thần.
Đám đàn em hoàn toàn không có dũng khí đánh nhau với Tần Lãng.
"Quỳ xuống--"
Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, sáu thằng đàn em đồng loạt quỳ trên mặt đất.
Khôi ca vẫn cứng đầu, không chịu quỳ.
"Khôi ca, phải không?" Tần Lãng hừ lạnh, “Mày vừa nói ** sống không bằng chết? Nếu mày thích cᏂị©Ꮒ như vậy, xem ra cũng thích bị người khác chơi nhể--Sáu thằng chúng mày, cởi hết quần áo nó cho tao!"
"Cái gì?" Một thằng đàn em hoang mang nói, tưởng mình nghe nhầm.
Bốp!
Tần Lãng vươn tay tát tên lưu manh kia, sau đó nhìn về phía năm thằng khác: "Lần này nghe cho rõ!"
Năm tên lưu manh sợ hãi Khôi ca, nhưng càng khϊếp Tần Lãng, cái tát bạo liệt đến mức không ai muốn ăn thêm một phát nữa, năm thằng cùng nhau xông tới Khôi ca: "Khôi ca... xin lỗi!"
Khôi ca dù hung đồ, nhưng vừa bị Tần Lãng đánh nên chân tạm thời không thể dụng lực, gã còn phải hứng chịu cái tát "siêu mạnh", vũ lực và khí thế đều kém xa so với bình thường, giờ bị năm thằng đàn em nhỏ liên thủ ôm chặt, giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi khốn đốn.
Tần Lãng giống đang xem phim, nói: "Khôi ca, mày phải nỗ lực a, nếu không đếch giữ nổi quần áo đâu!"
Khôi ca nghe thấy điều này, gã không quan tâm năm thằng kia là đàn em mình, trực tiếp vung nắm đấm chống lại chúng, rốt cuộc Khôi ca không muốn quần áo bị kéo ra, ai biết Tần Lãng sẽ làm trò gì tiếp theo!
Đám đàn em có chút sợ hãi sức mạnh Khôi ca, nhưng khi Khôi ca dùng tay đấm mạnh, sáu thằng đếch quan tâm nghĩa khí cứt chó gì nữa, vật lộn với Khôi ca, tận dụng số đông lột hết quần áo và đồ lót của Khôi ca, thậm chí còn không chừa lại nội y!
"Được rồi." Tần Lãng ra hiệu cho sáu thằng tạm dừng.
Khôi ca mới thoát khỏi khốn cảnh, từ trên mặt đất đứng dậy, gầm lên một tiếng, vung quyền lao về phía Tần Lãng, lần này gã chỉ là một con thú bị khống chế, không thể là đối thủ của Tần Lãng, Tần Lãng lại tát lật mặt gã.
Thêm một cái tát vào mặt, Khôi ca cuối cùng cũng bình tĩnh, dường như nhận thấy Tần Lãng có "hành động mới", bèn lén lút đi tới cửa phòng giam rồi hét lên: "Quản ngục! Cảnh sát! Cảnh sát! Cứu mạng a!-- "
Không có phản hồi từ cảnh sát!
Chỉ có náo nhiệt cổ vũ từ các trại giam khác.
Khôi ca biết lúc này quản ngục cố ý không ở đây để gã có thời gian dọn dẹp Tần Lãng, Khôi ca và quản ngục đếch ngờ Tần Lãng lúc này mới đang thu dọn cả lũ!
"Khôi ca, xem ra mày còn giác ngộ." Tần Lãng chế nhạo, lệnh sáu thằng đàn em, "Kéo Khôi ca qua đây, đẩy lên giường!"
Sáu thằng lần này nghe lời răm rắp, trực tiếp đẩy Khôi ca xuống giường.
"Khôi ca, không phải mày vừa nói muốn ** sao?" Tần Lãng cười lạnh, "Có câu "kẻ thích cᏂị©Ꮒ tất sẽ bị người đυ.!" Sáu thằng đàn em mày đợi ở đây. Mày thích chơi thế nào?"
Khôi ca suy sụp hoàn toàn, gã chợt nhận ra Tần Lãng không chỉ giỏi kungfu còn có phương pháp cay độc, đáng thương cây cúc già gã khổ công thủ giữ hơn 20 năm, nay sắp bị ai đó cho nổ tung, Khôi ca thật sự muốn chết ngay bây giờ.
"Khôi ca không muốn lựa chọn, sáu thằng chúng mày thay phiên nhau lên đi." Tần Lãng nói, cả sáu tên côn đồ đều sửng sốt. Mặc dù họ thường nói "cᏂị©Ꮒ tới cᏂị©Ꮒ lui" nhưng đó chỉ là nói đùa. Xu hướng tìиɧ ɖu͙© sáu tên đều bình thường, không ai thực sự muốn thông ass Khôi ca.
"Tần ca... làm ơn... làm ơn tha cho tôi ..." Khôi ca hoàn toàn suy sụp.
Tần Lãng coi như không nghe thấy lời Khôi ca, vươn tay vỗ lưng một thằng lưu manh: "Mày lên trước."
"Tần ca, em không được, em thật sự không được… Em… Em bất lực!” Thằng đó sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người run lên.
"Còn mày?" Tần Lãng lại vỗ một thằng khác.
"Tần ca... Em... cũng không được... Em xuất tinh sớm!"
"Tê liệt! Cả sáu thằng chúng mày đều phế hết sao?" Tần Lãng chửi rủa, "Nếu chúng nó không thể, vậy tao sẽ cᏂị©Ꮒ Khôi ca chúng mày!"
Sáu thằng đứng tròng, đơn giản là sấm sét giữa trời quang!