Chương 28: Bí mật của Đào Nhược Hương

Thiếu Niên Y Tiên - Chương 28: Bí mật của Đào Nhược Hương

Chương 28

Bí mật của Đào Nhược Hương

"Em vẫn là một xử nam!"

Tần Lãng lớn tiếng nói, vì hắn thật sự không muốn bị Đào Nhược Hương coi là học sinh thấp kém, nên mới lo lắng biện hộ cho mình: "Em vẫn còn màиɠ ŧяiиɧ nam - Không! Ý em là vẫn còn xử nam! Em có thể cho cô xem!"

Đào Nhược Hương không khỏi mỉm cười khi nghe thấy chữ "màиɠ ŧяiиɧ nam" bật ra từ miệng Tần Lãng: "Tần Lãng... không phải lúc để nói đùa đâu. Tôi thật không biết cậu nghe mấy thứ lộn xộn này ở đâu, cái gọi là "vạch sơ nam", thật nhảm nhí. Tần Lãng, tôi tin cậu là một học sinh trung thực. Sở dĩ tôi đề cập đến Triệu Tịnh và Thường Tuyết Mẫn để cậu biết mức độ nghiêm trọng vấn đề này. Hai người trong số họ bỏ học không đơn giản như cậu nghĩ, bây giờ cảnh sát liên kết họ với vụ tai nạn của Chu Linh Linh!"

Tần Lãng trầm mặc trong chốc lát, lời Đào Nhược Hương khiến hắn cảm thấy tình hình thật sự không tốt lắm. Trước đó hắn nghe Triệu Khản nói học kỳ này trường trung học cơ sở số 7 có vài cô gái xinh đẹp không phải bỏ học thì chuyển trường, không ngờ nghỉ học và chuyển trường chỉ là chiêu bài, có lẽ bọn họ xảy ra chuyện rồi, và mọi rắc rối đổ hết lên đầu hắn.

Tần Lãng thật sự oan uổng, muốn nói Chu Linh Linh là phiền phức, hay coi như có duyên, nhưng cái gì Thường Tuyết Mẫn, Triệu Tịnh, đừng nói gặp nhau, lần đầu tiên hắn nghe thấy tên này, cảnh sát cũng muốn tính món nợ này lên đầu hắn, Tần Lãng hắn còn hơn cả oan sai.

"Lẽ nào là vùng đất của những cây liễu trong ngõ pháo hoa, xử nam đi là không lành? Nhất là khi đi còn chưa nhận được phong bao đỏ cho xử nam." Tần Lãng lẩm bẩm.

Từ khi đến trường số 7, Tần Lãng vận may tốt, gặp cô giáo xinh đẹp trong lớp đầu tiên, sau đó suôn sẻ, chính vì đi câu lạc bộ Vịnh Thuần Mỹ liền gặp xui xẻo, không phải một mình hắn xui xẻo, Triệu Khản cũng nhận đả kích lớn.

Có thể thấy xử nam không thể đến nơi yên hoa.

"Tần Lãng, cậu còn gì để nói không?" Đào Nhược Hương hỏi.

"Đào lão sư, cô nói em có oan hay không, cứu người không được nhận khen thưởng hết mình vì nghĩa cũng thôi đi, đằng này lại biến thành tội phạm. Thế đạo gì thế này, em phải đi đâu nói lý đây?" Tần Lãng trông có vẻ chán nản.

"Cậu có thể nói lý với tôi." Đào Nhược Hương tỏ vẻ lý trí, "Tôi thay mặt nhà trường đến thăm cậu. Giảng dạy và giáo dục con người là mục đích tồn tại của trường. Vì chúng ta có trách nhiệm giáo dục học sinh, đương nhiên phải bảo vệ mọi tư cách đạo đức, trách nhiệm đối xử công bằng với học sinh. Vì vậy, nếu có điều gì không thể nói ra, cậu có thể nói với tôi, tôi hứa sẽ không tiết lộ đời tư cá nhân cậu."

Giọng điệu Đào Nhược Hương vốn dĩ rất quyến rũ, Tần Lãng trong lòng nóng rực, suýt chút nữa tiết lộ bí mật, nhưng ngay sau đó nhớ tới lão độc vật, nhanh nuốt lời sắp nói xuống cổ họng, nếu lão độc vật biết hắn tiết lộ bí mật với Đào Nhược Hương, Tần Lãng có thể bình yên, nhưng Đào Nhược Hương sẽ bị lão độc vật diệt khẩu.

"Đào lão sư, em không có gì phải giấu." Tần Lãng bình tĩnh nói.

"Thật sao?" Khuôn mặt Đào Nhược Hương hơi tức giận vì sự bất hợp tác của Tần Lãng, "Tình hình cậu rất tệ, để không làm cha mẹ lo lắng và vì tương lai chính cậu, tốt hơn hết nên nói rõ với tôi một số điều. Nếu không, giáo viên cũng không thể giúp cậu!"

"Em thực sự không giấu gì cô cả."

"Thân là giáo viên, tôi hy vọng mọi học sinh đều trung thực, nhưng cậu làm tôi thất vọng." Giọng điệu Đào Nhược Hương có chút buồn bã, lấy từ trong túi xách ra một mẫu vật nhỏ làm bằng hộp nhựa trong suốt, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Tần Lãng, lúc Tần Lãng thấy mẫu vật này, sắc mặt đột nhiên thay đổi!

Đây là tiêu bản con muỗi háo sắc!

Tần Lãng vốn tưởng Đào Nhược Hương lưu giữ tiêu bản con muỗi háo sắc này là do trùng hợp, không ngờ hoàn toàn không phải ngẫu nhiên! Có lẽ Đào Nhược Hương nghi ngờ Tần Lãng rồi, chỉ là nàng chưa biết thôi!

Tần Lãng đột nhiên cảm thấy đau lòng.

"Tần Lãng, cậu biết tiêu bản này đúng không?" Giọng điệu Đào Nhược Hương vừa đau vừa tiếc, "Đừng quên, tôi là giáo viên, mọi việc trong lớp đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Làm sao cậu có thể che giấu những cử động nhỏ này với tôi? Nói cho tôi biết, con muỗi này có chuyện gì vậy?"

"Đào lão sư, đây chỉ là một con muỗi. Tên khoa học của nó là Aedes albopictus, còn gọi là muỗi hổ Châu Á. Em biết rất nhiều..."

"Cậu còn giấu làm gì nữa!"

Đào Nhược Hương hiển nhiên thực sự tức giận: "Con muỗi này rơi xuống từ trên người cậu! Đừng tưởng tôi không biết gì! Thậm chí tôi còn biết lúc đó cậu đang nhìn trộm tôi!"

"Đào lão sư, nó chỉ là con muỗi mà thôi. Dù nó rơi khỏi người em cũng không giải thích được gì, đúng không?" Tần Lãng quyết định vịt chết vẫn còn cứng miệng.

"Không! Cậu không muốn giải thích bất cứ điều gì, nhưng tôi tìm thấy thứ gì đó trong con muỗi này—"

Đào Nhược Hương nhìn thẳng vào Tần Lãng, "Thi thể con muỗi còn nguyên vẹn, điều này chứng tỏ nó không bị ngoại lực gϊếŧ chết, dưới kính hiển vi, toàn thân đều ở trạng thái cứng ngắc. Ngoài ra, tôi còn lấy một lượng máu nhỏ từ bụng nó— —"

Nói đến đây, Đào Nhược Hương dừng lại, nàng chiếm ưu thế rồi, khoảng thời gian ngắn ngủi dừng lại lúc này mang đến cho Tần Lãng một chút áp lực tâm lý, thậm chí có thể khiến Tần Lãng chủ động nói hết. Chắc chắn trên mặt Tần Lãng có chút hoảng sợ nhưng chưa thất thố, Đào Nhược Hương biết tâm lý phòng ngự của Tần Lãng chưa hoàn toàn sụp đổ, nàng chỉ có thể tiếp tục nói: "Kết quả thí nghiệm rất thú vị. Tôi phát hiện con muỗi này thật sự chết vì trúng độc. Tần Lãng, cậu có thể nói cho tôi biết tại sao không?"

"Tại sao?" Tần Lãng trong lòng bắt đầu trầm xuống. Hắn không ngờ mình thu hút sự chú ý của Đào Nhược Hương từ lâu, ngây thơ nghĩ rằng Đào Nhược Hương cũng có cảm tình nhẹ nhàng với hắn. Không ngờ Tần Lãng tự cho mình thông minh, vướng vào tình cảm lại hồ đồ như vậy!

"Tôi hy vọng cậu có thể cho biết nguyên nhân!" Đào Nhược Hương nói tiếp, "Hơn nữa, tôi điều tra rồi, tối hôm qua cậu không đi học, không về ký túc xá trường, Triệu Khản còn uống say. Cậu có thể cho tôi biết các cậu đi đâu không?"

Giọng điệu Đào Nhược Hương thay đổi từ bình thường sang nghiêm trọng, Tần Lãng đột nhiên nhận ra đây có thể là thủ đoạn tâm lý của nàng, hắn gặp bất lợi rồi! Đối với Tần Lãng, đối phó với Đào Nhược Hương dường như khó hơn cả cảnh sát, bởi sáng suốt và trực giác của nàng quá lợi hại.

Nhưng Tần Lãng sao có thể nói cho nàng biết chuyện đến Vịnh Thuần Mỹ? Không phải là hoàn toàn bị nàng khinh thường sao? Nếu Tần Lãng nói hắn đến một nơi như Vịnh Thuần Mỹ, Đào Nhược Hương sẽ tin hắn vẫn còn là một xử nam, thực sự không làm gì hết?

Rõ ràng là không!

"Tan học, bọn em đi uống rượu." Tần Lãng bình tĩnh nói, chính là một câu trả lời hợp lý hơn.

Đào Nhược Hương vừa đau lại vừa tiếc lắc đầu, thở dài nói: "Tần Lãng, cậu có thể nói thật với giáo viên không?"

"Em nói đều là thật." Tần Lãng cứng đầu nói, đột nhiên nhận ra Đào Nhược Hương không chỉ có bộ ngực đầy đặn, não nàng cũng rất đầy đặn, nhưng làm đàn ông, hắn cảm thấy trước kia nàng càng hấp dẫn, sau này lại khiến hắn cảm thấy bị đe dọa.

Đào Nhược Hương nhìn Tần Lãng như muốn nhìn thấu tâm tư hắn, giọng điệu trầm thấp tiếc nuối: "Còn nhớ hôm cậu đến phòng thí nghiệm mẫu vật không? Cậu sử dụng máy tính trong phòng thí nghiệm, dùng trình duyệt để lấy địa chỉ và các thông tin khác của "Vịnh Thuần Mỹ" -- Tần Lãng, lẽ nào tới giờ cậu vẫn không thừa nhận điều đó? Nếu vẫn không thừa nhận, tôi có thể nói với cậu, tôi đã hỏi một trong những bạn học của cậu trong ký túc xá, người đó nói nghe thấy Triệu Khản nói mơ trong giấc ngủ đêm qua, nói cái gì mà Vịnh Thuần Mỹ, Chu Linh Linh, tôi không thể tìm được từ thích hợp để miêu tả. Tần Lãng, cậu thừa nhận chưa?"

Tần Lãng thua rồi!

Hắn luôn cho rằng mình thông minh, nhưng không ngờ lại thua một nữ nhân có bộ não và bộ ngực đầy đặn như nhau.

Tần Lãng cẩn thận đánh giá Đào Nhược Hương, hắn đột nhiên nhận ra Đào Nhược Hương trước mặt lại lạ như vậy, khoảng cách giữa hắn và nàng lại xa thế này.

Một lúc sau, Tần Lãng trầm mặc: "Đúng vậy, em từng đến câu lạc bộ Vịnh Thuần Mỹ. Nhưng em muốn biết, tại sao cô lại quan tâm đến em như vậy, Đào lão sư? Em thật sự không biết, cô là giáo viên hay là cảnh sát? Cảm giác cô còn chuyên nghiệp hơn cả cảnh sát?"

"Tần Lãng, tôi là giáo viên của cậu, nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ ước mơ làm cảnh sát." Đào Nhược Hương bình tĩnh nói, "Cậu có biết trường Đại học Hoa Nam của tôi học chuyên ngành gì không?"

Tần Lãng lắc đầu.

"Đó là chuyên ngành điều tra tội phạm và tâm lý học tội phạm." Đào Nhược Hương cười lạnh nói, "Vì vậy, tôi có chứng chỉ năng lực nhân viên tư vấn tâm lý, nên tôi có thể chú ý đến nhiều chi tiết nhỏ mà người khác chưa để ý đến."

"Cô ưu tú như vậy, không làm cảnh sát thật đáng tiếc!"

"Châm biếm?"

"Khen ngợi! Thật lòng!"

"Tôi rất muốn trở thành thám tử cảnh sát, nhưng gia đình tôi không cho phép." Đào Nhược Hương có vẻ hơi bực bội, nhưng nàng sớm lấy lại bình tĩnh, "Được rồi, cậu biết bí mật của tôi. Vậy cậu có thể cho tôi biết bí mật của cậu, cuộc trao đổi riêng tư của chúng ta, được không?"