Chương 26: Vào đồn cảnh sát

Thiếu Niên Y Tiên - Chương 26: Vào đồn cảnh sát

Chương 26

Vào đồn cảnh sát

Mặc dù cô gái nhảy từ tòa nhà không rơi trực tiếp xuống sàn bê tông, bụi cây cùng bãi cỏ có vai trò đệm nhỏ nhưng tình hình không mấy khả quan. Cú va chạm dữ dội và mất máu đủ để cướp đi sinh mạng trong vài phút.

Tần Lãng nhận ra cô gái này, ngày hôm qua họ mới gặp nhau, chính là Chu Linh Linh! Hôm nay nàng mặc đồng phục học sinh tự sát ở đây, Chu Linh Linh có lẽ cũng biết sắp chết, hai mắt mở to, môi khẽ mấp máy, hình như muốn nói gì đó với Tần Lãng, nhưng bị thương nặng đến vậy, không thể nói ra.

Tần Lãng vẫn nhìn ra bản năng sinh tồn lộ trong mắt nàng, có lẽ chỉ là bốc đồng muốn tìm đến cái chết.

"Đừng lo lắng, cô sẽ không chết, tôi hứa!" Tần Lãng không chọn gọi số khẩn cấp mà đưa một viên thuốc màu đỏ vào miệng nàng. Đây là "bách độc đại hoàn đan", viên thuốc cứu mạng thực sự! Tần Lãng chỉ có ba viên mà thôi!

Khi Tần Lãng làm động tác này, rất nhiều học sinh và giáo viên chạy khỏi lớp, học sinh lớp 31 không ngoại lệ, giáo viên vật lý có ngăn cản thế nào cũng không ích gì.

Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm Tần Lãng, phía dưới Chu Linh Linh nằm trên vũng máu, các bạn học bắt đầu bàn tán.

Các giáo viên vội vàng cố gắng hết sức để duy trì trật tự, không cho phép học sinh đến gần Tần Lãng và Chu Linh Linh.

Tất nhiên ai đó gọi cấp cứu, người khác gọi cảnh sát.

Lúc này Tần Lãng vẫn luôn đổ dồn chú ý vào Chu Linh Linh, không ngờ bốn phía có rất nhiều người vây quanh, may viên thuốc Chu Linh Linh uống phát huy tác dụng tốt, tốc độ chảy máu vết thương rõ ràng chậm lại, hơi thở tuy yếu nhưng dần dần ổn định.

Tần Lãng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bên tai vang tiếng xe cấp cứu, xem ra Chu Linh Linh có lẽ sẽ trụ vững.

Sau khi chắc chắn Chu Linh Linh được cứu sống, Tần Lãng bị phân tâm chú ý, lúc này mới thấy chung quanh có rất nhiều người.

Tần Lãng đứng dậy, khẽ cười, sẵn sàng đón nhận lời khen của giáo viên và bạn học, những gì hắn làm hôm nay nhất định được coi là bản lĩnh hết mình vì nghĩa, hắn làm việc rất đáng nể, dù không thể giành giải thưởng hết mình vì nghĩa, ít nhất có thể lên đầu bảng tiêu đề của trường, nổi tiếng một phen.

Ngay lúc Tần Lãng đang tưởng tượng, hai nhân viên bảo vệ từ trường học xông tới đẩy hắn ngã xuống đất.

Tần Lãng phát hiện ánh mắt đám học sinh đang nhìn mình không phải ngưỡng mộ cùng sùng bái mà là khinh thường, khinh bỉ, hắn còn nghe rõ những từ như "cầm thú", "súc sinh", "lưu manh", còn có người khạc nhổ vào hắn.

Chuyện gì đang xảy ra đây?

Lúc Chu Linh Linh được khiêng vào xe cứu thương, Tần Lãng cũng bối rối bị đẩy lên xe cảnh sát.

※※※

Peng!

Một lực trầm ổn mà mạnh mẽ vỗ mạnh lên bàn gỗ trước mặt Tần Lãng, gã cảnh sát trung niên vẻ mặt dữ tợn cùng hận ý hung hăng nhìn chằm chằm Tần Lãng: "Mau giải thích! Chọc giận lão tử, mày sẽ nếm mùi!"

Tần Lãng bị bắt đến đồn cảnh sát lúc đang mơ hồ, giờ phút này yêu cầu hắn giải thích khiến hắn càng thêm hồ đồ. Làm một người dũng cảm hết mình vì nghĩa, sao hắn có thể bị nghi ngờ là phạm tội?

"Ông chú cảnh sát, chú muốn tôi giải thích cái gì?" Tần Lãng cố gắng tìm hiểu tình hình.

"Còn chưa thành thật!"

Cảnh sát lại hung hăng vỗ bàn: "Tiểu lưu manh, mày giả bộ vô tội trước mặt tao cũng vô dụng! Ai không biết Lưu Truyền Lôi tao thiết diện vô tư, con gái tao cũng đang học trường số 7. Loại cầm thú như mày còn đếch bằng cặn bã, mày phải bị tống vào tù. Mau giải thích, nếu chọc giận tao, mày sẽ nếm mùi."

"Không phải — — ông chú cảnh sát, chú muốn tôi giải thích. Tôi thực sự không biết giải thích cái gì." Tần Lãng vẻ mặt vô tội, "Một cô gái ngã từ trên lầu xuống. Tôi vừa mới cứu cô ấy. Đơn giản vậy thôi."

"Mày cứu cô ấy?"

Cảnh sát trung niên khinh khỉnh khịt mũi: "Tao thấy mày đang bán cao da chó trong điện Diêm Vương -- Lừa ma à! Nhóc con, tao nói cho mày biết, loại không học hành như mày, vò đã mẻ lại còn sứt[1], tao thấy rất nhiều rồi, nhưng rơi vào tay tao, ai cũng không thể cứng đầu lâu được đâu!"

"Ông muốn thế nào hả?" Tần Lãng có chút tức giận, "Lẽ nào ông muốn nghiêm hình tra khảo? Ép người vô tội nhận tội sao?"

"Đừng lo lắng, tao là đảng viên lão làng và một cảnh sát lớn tuổi, tao sẽ không làm bất cứ điều gì trái pháp luật. Nhưng trước khi tao tan ca, nếu mày không giải thích thỏa đáng cho tao, tao sợ mày chỉ có thể qua đêm trong trại tạm giam. Có thể mày chưa từng ngồi xổm ở nơi đó, nhưng hình dung một ngày qua lâu như một năm cũng không phải nói quá đâu." Lời gã cảnh sát có mùi uy hϊếp.

"Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn cứu cô ấy." Tần Lãng không nhận tội vu khống.

"Thật sao?" Cảnh sát trung niên chế nhạo, "Mày cứu cô ấy kiểu gì? Mày là người đầu tiên chạy tới hiện trường, mày cũng gọi điện thoại cấp cứu sao? Báo với cả cảnh sát nữa? Nhưng tao có nhân chứng thấy mày nhét vào miệng cô ấy một loại thuốc không rõ nguồn gốc, mày không phải là bác sĩ, tình huống đó lại cho uống thuốc là có mưu đồ gì, có thể dễ dàng nhận thấy!"

"Ông nghi ngờ tôi muốn gϊếŧ cô ấy sao?" Tần Lãng tức giận cười lạnh, "Tôi và cô ấy là bạn học, không oán không thù, làm gì có động cơ gϊếŧ cô ấy?"

Tần Lãng dần dần hiểu ra trước đây mình nóng nảy khiến bây giờ gặp rất nhiều phiền phức. Nhưng ngay cả khi được yêu cầu suy nghĩ lại, hắn vẫn sẽ không hối hận.

"Chuyện này — mày cần phải nói với tao." Cảnh sát trung niên kiểm tra đồng hồ, "Tao còn một tiếng rưỡi nữa sẽ tan ca. Trước đó, mày có thể chọn ở lại đây qua đêm hoặc qua đêm tại trại tạm giam!"

Cảnh sát trung niên hiển nhiên có nhiều kinh nghiệm thẩm vấn, biết cách phá hủy tâm lý phòng ngự của một thiếu niên. Hãy xem trung tâm giam giữ, không cần phải giải thích cặn kẽ xem giám ngục là người thế nào, thanh thiếu niên ngày nay biết qua phim ảnh và truyền hình loại người nào bị giam giữ ở những nơi này, bọn chúng có thói biếи ŧɦái gì, sau khi "xử lý nghệ thuật" thông qua các bộ phim để thấy giám ngục và trung tâm giam giữ từ lâu bị coi là địa ngục.

Bình!

Cửa phòng thẩm vấn đóng sầm.

Tần Lãng bình tĩnh trở lại, hắn bắt đầu phân tích một loạt chuyện xảy ra trước đó.

Lúc Chu Linh Linh ngã xuống, Tần Lãng không có thời gian nghĩ xem nàng sơ ý ngã hay tự sát, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, có lẽ là có kẻ phía sau. Đám bạn cùng lớp xem thường hắn đến mức hầu hết đều đoán hắn có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến vụ này, cảnh sát cũng nghĩ vậy.

Thật không ngờ mình tốt bụng cứu người lại gặp tai họa không đáng có.

Nhưng nghĩ đến ánh mắt đáng thương của Chu Linh Linh trước khi cầu cứu, Tần Lãng không hối hận vì hành động cứu người.

Mặc dù hắn phải chịu đựng một số bất bình, nhưng chỉ cần tính mạng Chu Linh Linh có thể khôi phục, điều đó là xứng đáng.

Nhưng làm thế nào có thể thoát khỏi nghi ngờ?

Đánh giá chứng cứ hiện tại, hiển nhiên rất bất lợi cho Tần Lãng.

Hắn nghĩ kĩ rồi, nếu muốn xóa bỏ nghi hoặc, có lẽ chỉ có thể hi vọng Chu Linh Linh bình phục.

Nhưng rõ ràng không phải ngày một ngày hai.

Không bao lâu, cha mẹ Tần Lãng vội vàng đến đồn cảnh sát, xin phép thăm hỏi.

Cảnh sát trung niên mở cửa phòng thẩm vấn và nói với cha mẹ Tần Lãng: "Làm cha mẹ, hãy giáo dục con trai mình. Hai người dù sao cũng là trí thức -- Quên đi, nói gì bây giờ đều là thừa, để con trai anh sớm nhận tội hơn và phấn đấu nhận khoan hồng--"

"Xử lý cái đầu con mẹ mày!"

Mẹ Tần Lãng đột nhiên phát điên, không chỉ khiến cảnh sát trung niên sửng sốt, ngay cả Tần Lãng cũng sững sờ: Trong trí nhớ của hắn, mẹ hắn luôn là nữ nhân trí thức hiểu biết, đoan trang lễ độ, không ngờ bà lại trực tiếp bùng nổ, chửi bới cảnh sát!

Chú thích

1.Vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.