Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Niên Y Tiên

Chương 25: Đánh mất tuổi trẻ

« Chương TrướcChương Tiếp »
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Chương 25

Đánh mất tuổi trẻ

"Ta đυ.! To quá!" Triệu Khản không khỏi thảng thốt khi thấy gã hói cởϊ qυầи ở bụi cây trong vườn hoa.

Gã hói mặt đỏ bừng, nhưng lại cảm thấy có chút tự hào khi nghe Triệu Khản khen mình to, ai biết Tần Lãng ở một bên nói: "Phí lời, vừa rồi té sưng cả máu, tất nhiên lớn hơn bình thường từ ba đến năm lần."

"Thường chỉ 1/5? Đó là... ngón giữa lớn vậy sao?" Triệu Khản ra hiệu bên cạnh.

"Xem ra ông bị ngã rất nặng." Tần Lãng lấy ra một kim bạc, đâm vào bên cạnh huyết mạch của gã hói.

"Ai da!" Gã hói thì thào rồi ngạc nhiên, "Này, không đau nữa, lẽ nào lành rồi sao? Tiểu huynh đệ, cậu đúng là cao thủ y thuật, tay cứu bệnh trừ!"

"Cái này… xem ra ông vui mừng quá sớm." Tần Lãng lắc đầu nói, "Tôi dùng thuốc làm tê liệt tri giác vùng bị ảnh hưởng, tạm thời không thấy đau đớn. Ít nhất nó có thể giúp ông kịp đến bệnh viện để điều trị."

Nói xong, Tần Lãng ném kim bạc vào thùng rác, sau đó nói với gã hói: "Vấn đề của ông, bác sĩ ở bệnh viện có lẽ cũng không giải quyết được. Đến lúc đó nếu cần, hãy liên hệ với tôi."

"Dù sao cũng cảm ơn tiểu huynh đệ." Gã hói trìu mến nắm tay Tần Lãng, tạo cho người ta cảm giác vô cùng chân thành.

"Không cần cảm ơn-phó thị trưởng Ngô." Tần Lãng nói lời này rất nhẹ, Triệu Khản đáng lẽ không nghe thấy, nhưng câu nói như vậy làm gã hói giật mình, bởi Tần Lãng nhìn ra thân phận ông ta.

Ngô Văn Tường cho rằng hai thanh niên trước mặt không nhận ra thân phận mình, dù sao ngọn đèn đen mù mịt, ánh sáng yếu, ở Hạ Dương còn có bao nhiêu gã đầu hói như cá chép vượt sông, nhưng ông ta không bao giờ ngờ là tên thanh niên trẻ tuổi lại nhận ra mình!

"Tiểu huynh đệ, thật sự cảm ơn cậu. Nhưng tôi không biết cậu đang nói gì." Giọng điệu Ngô Văn Tường ấm áp như gió xuân, xem ra bản lĩnh chính trị tên này thật sự không quá vững vàng.

"Hôm qua thấy ông ở cổng trường trung học số 7. Lúc đó chiêng trống vang dội, học sinh đi đường chào đón. Cảnh tượng thật nhiệt liệt..." Tần Lãng khẽ cười, "Nhưng vì ông không có ấn tượng gì, hôm nay chúng tôi cáo từ."

"Từ từ đi." Gã hói giả vờ bình tĩnh, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc nhìn Tần Lãng và Triệu Khản rời đi.

Một lúc sau, ô tô màu đen dừng lại trên đường bên cạnh gã hói, một lái xe trẻ tuổi vội vàng mở cửa và kính cẩn nói: "Thị trưởng Ngô, chúng ta đi đâu vậy?"

"Bệnh viện nhân dân thành phố! Nhanh lên!" Gã hói vì mệnh căn của mình mà lo lắng.

Lúc này, Triệu Khản và Tần Lãng đang đi dọc bờ kè sông Liễu Xanh trên đảo Lục Giang, Triệu Khản lắc nửa chai sâm panh trên tay và chửi rủa: "TᏂασ.mẹ nó! Con mẹ nó đời, đó là cuộc đời con mẹ nó của tôi! Tôi thực sự là một thằng cặn bã, tôi thực sự coi một con đĩ bán da^ʍ là tiên nữ. Tôi còn viết thư tình, thơ tình cho cô ta. Tôi thực sự là một thằng ngu l*и!"

"Làm ơn, Triệu Khản! Cậu giống một thằng đàn ông chút đi có được không!" Tần Lãng nói với Triệu Khản, "Có một số việc không đơn giản như người ta tưởng! Hơn nữa, cô gái tên là "Nguyệt Di" đã nói rất hay, cậu cũng đếch phải thứ tốt đẹp gì, nếu không cậu chẳng tới đó hôm nay."

"Đúng! Thế nên tôi là tiện nhân!" Triệu Khản đưa tay tự tát mình liên tục, "Tôi phải nhớ bài học này. Từ nay về sau, con mẹ nó, tôi đéo tin ái tình cái đếch gì nữa, tôi đúng là ngu tới cực điểm!"

Tần Lãng lắc đầu: "Cậu cũng đừng đi đến cực đoan. Tôi hỏi cậu, Chu Linh Linh có phải bị bức ép không?"

"Bức ép?" Triệu Khản hừ lạnh, "Tê liệt. Mỗi một con đĩ đều nói mình bị ép buộc phải bán thân. Con mẹ nó đây là thời đại nào rồi? Lẽ nào mỗi một nữ nhân đều bán thân để chôn cha, và bán thân xác của ả? Bán thân để học hay bán mình để mua "iPhone"? Tôi nhổ!"

Triệu Khản uống cạn ngụm sâm panh còn lại trong một hơi, sau đó đập chai rượu xuống sông một cách thô bạo.

Khoảng mười phút sau Triệu Khản điên cuồng say đến bất tỉnh, Tần Lãng gọi taxi, đưa hắn trở lại trường học.

Triệu Khản ngủ một giấc đến rạng sáng và thậm chí còn không đi học sớm.

Tần Lãng biết hắn cần thời gian để khôi phục nên mặc kệ Triệu Khản, hơn nữa Tần Lãng lúc này phải đầu óc tỉnh táo, tìm ra hoạt động mà An Đức Thịnh đã làm, sau đó nghĩ cách đối phó, hoàn toàn đánh bại.

Sáng sớm học bài, Tần Lãng suy tính, từ tình huống đến thăm Vịnh Thuần Mỹ đêm qua, có thể chắc chắn Vịnh Thuần Mỹ dính líu lừa gạt nữ sinh trung học, nhưng An Đức Thịnh vô cùng gian xảo, không chỉ có quyền lực cả đen lẫn trắng, gã còn làm chuyện rất cẩn thận, ví dụ bề ngoài, Vịnh Thuần Mỹ không cung cấp các dịch vụ ngủ cùng khách, có vẻ như đó là việc riêng giữa khách và nữ tiếp viên. Ngoài ra, đối với nữ tiếp viên, họ quản lý cẩn thận hơn, ít nhất khi cảnh sát vào cuộc điều tra, họ chắc chắn không tìm thấy gì.

Vì vậy để đối phó An Đức Thịnh, Tần Lãng không thể dựa vào công minh các cơ quan pháp luật mà phải dựa chính mình thu thập chứng cứ, không ra tay thì thôi, nếu ra tay chắc chắn hủy hoại An Đức Thịnh thân bại danh liệt và mất tất cả!

"Học sinh chuyển trường ở hàng cuối! Vì em không muốn nghe giảng nên mời em đứng ngoài lớp!"

Tần Lãng đang nghĩ đến việc ra tay với An Đức Thịnh, không ngờ giáo viên vật lý không thể nhịn nổi hắn nữa nên trực tiếp "ra tay" với hắn.

Tần Lãng vẫn ít tôn trọng giáo viên nhất nên không tranh cãi, đứng dậy ra ngoài phòng học, thay vì đứng ngoài lớp để chấp nhận hình phạt, hắn lại đi thẳng xuống nhà, vì giáo viên chỉ bảo đứng ngoài lớp chứ không hề nói phải đứng ở đâu đó ngoài lớp.

Theo quan điểm Tần Lãng, khu vườn nhỏ bên cạnh khu dạy học cũng thuộc loại “ngoài phòng học.” Nơi này cũng có thể giúp hắn xem xét vấn đề.

Hành động của Tần Lãng hiển nhiên khiến giáo viên vật lý trẻ tuổi tức giận, nhưng không thể hiện ra, bởi gã thấy không cần phải có kiến thức chung với một học sinh làm "hại cả bầy ngựa".

Lúc này đến giờ tan học nên khu vườn nhỏ dưới lầu rất tao nhã yên tĩnh, trên mặt có gió thổi qua, mang theo hương hoa thanh tỉnh khiến kế hoạch trong đầu Tần Lãng dần dần sáng tỏ.

Đột ngột! Tần Lãng thấy một bóng xanh bay xuống từ trên tòa nhà dạy học, hắn còn tưởng là diều đứt dây, nhưng rõ ràng diều không thể rơi nhanh như vậy, đó là một người!

Bóng người màu xanh lam ngã trên bụi cỏ trước tòa nhà dạy học, phát ra âm thanh ngột ngạt khủng khϊếp, máu đỏ bắn tung tóe ra xung quanh, từ góc độ Tần Lãng, nó giống bông hoa đỏ kỳ lạ đang nở rộ, như bướm xanh đang cuộn mình trong nhụy hoa và ngủ ngon.

Tần Lãng đột nhiên cảm thấy đại não mình nổ tung, toàn thân choáng váng, nhưng nháy mắt, lý trí Tần Lãng chiến thắng phản ứng theo bản năng, hắn nhanh tỉnh lại, sau đó với tốc độ hắn không thể tin được, chưa đầy hai giây, hắn lao đi quãng đường gần 20 mét đến chỗ cô gái nhảy từ tòa nhà— —

Hắn không thể chỉ nhìn cuộc đời thanh xuân biến mất!
« Chương TrướcChương Tiếp »