Chương 24: Thu hoạch bất ngờ

Thiếu Niên Y Tiên - Chương 24: Thu hoạch bất ngờ

Chương 24

Thu hoạch bất ngờ

Chỉ thấy Triệu Khản mặt tái mét, giống vừa lãnh một đòn trời giáng, nhìn Nhã Lâm bên cạnh, rống lên như dã thú bị thương: "Chu Linh Linh! Cô có biết tôi viết bao nhiêu bức thư tình cho cô không? Tất cả là 99 bức! Chín mươi chín bức thư tình, cô còn không thèm làm phiền tôi! Tôi tưởng cô là ngọc nữ. Sớm biết--sớm biết cô đến đây để bán, con mẹ nó tôi còn viết thư tình chim chuột làm quái gì! Thư tình chim chuột a!"

"Nhã Lâm", Chu Linh Linh đột ngột đứng dậy bật khóc, như bị đánh vào nơi dễ tổn thương nhất trong lòng, nàng lao ra cửa, muốn mở cửa chạy khỏi đây, nhưng khi tay nàng chạm vào nắm cửa lại sợ hãi nên chỉ biết ngồi bệt xuống thảm và khóc lớn.

Đúng lúc này, máy hát tự động phát một bài hát "Tôi không còn là người em yêu" Trên TV LCD lớn, Dick Cowboy đang rít lên: "Tôi, người mà em không còn yêu, vẫn còn độc thân. Không có ngày nào đêm nào, trái tim tranh bao kỉ niệm, sao em nỡ chạm vào nỗi đau của tôi, hãy để tôi một mình..."

Chát!

"Nguyệt Di" trầm mặc vươn tay tát vào mặt Triệu Khản: "Tê liệt! Anh còn là nam nhân sao! Con mẹ nó, anh tưởng nữ nhân đều muốn tới đây bán sao? Hơn nữa anh muốn cao thượng còn đến nơi này mua vui? Nếu còn là nam nhân, hãy lặng lẽ rời khỏi đây! "

Sau khi Triệu Khản nhận cái tát này mới dần dần bình tĩnh, nhất định không còn hứng thú phá thân, cười khổ với Tần Lãng: "Anh bạn, để cậu xem trò đùa--Chúng ta đi thôi!"

"Đi thôi, cuộc sống là một trò đùa, không cần quan tâm." Tần Lãng vỗ nhẹ vào lưng Triệu Khản.

Triệu Khản vặn chai sâm panh trong tay, sau đó móc hết tiền trong túi ra, ném cho "Nhã Lâm" trên mặt đất: "Cảm ơn cô cho tôi thấy bản chất của tình yêu!"

"Đừng kích động, chúng ta đi." Tần Lãng đỡ Triệu Khản rõ ràng đang trên đà suy sụp ra khỏi phòng.

"Tiền, con mẹ nó, tôi đưa cho họ hết rồi!" Triệu Khản nói với phục vụ ở cửa lúc đi ra ngoài.

Bởi hiệu quả cách âm phòng riêng rất tuyệt vời, phục vụ không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng Triệu Khản sớm say như vậy.

Nhưng loại chuyện này dù sao cũng là thường tình, chỉ cần khách thanh toán hóa đơn, tùy ý chơi bao lâu.

Tần Lãng và Triệu Khản đang chuẩn bị rời đi thì bên ngoài đột nhiên vang tiếng còi báo động, Triệu Khản kêu lên: "Tê liệt! Hôm nay xui xẻo thế, nữ nhân không tới, còn khıêυ khí©h ta! Mẹ nó, ta không muốn đến đồn cảnh sát!"

Có những người khác cũng bối rối như Triệu Khản, rốt cuộc ai đến nơi này đều biết rõ tới để làm gì, nhiều người không muốn được mời vào văn phòng với bộ đồ trần trụi, vì thế các hành lang trở nên lộn xộn, dù đám phục vụ đang cố gắng hết sức để duy trì trật tự.

Tần Lãng suy nghĩ một lát, kéo Triệu Khản đến đầu hành lang bên kia, đạp vào phòng riêng ở phía sau nhà câu lạc bộ, Tần Lãng định đem Triệu Khản nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng không ngờ sau khi đạp liền thấy một "cuộc chiến" tuyệt diệu đang diễn ra trong phòng riêng sang trọng với ba cái mông trắng như hoa, bốn miếng thịt treo lủng lẳng, còn có một gã bụng to đầu hói chơi trò "Threesome", Tần Lãng không ngờ gã này có chút quen mắt, hình như đến trường trung học số 7 quan sát, ngày hôm qua đứng phát biểu trên bục giảng, Tần Lãng không chút do dự lấy điện thoại di động ra chụp một lúc cả chục tấm hình gã hói, hành động của Tần Lãng rất nhanh ẩn ẩn hiện hiện, ngay cả Triệu Khản cũng không để ý.

Nghe bên ngoài có tiếng chuông báo động, gã hói hoảng sợ, chưa kịp suy nghĩ tại sao Tần Lãng lại đạp mạnh một cái vào cánh cửa đang khóa chặt, vội vén quần lên tìm "đường thoát", lúc này Tần Lãng đã đạp tung cửa sổ, cùng Triệu Khản nhảy vào bãi cỏ hoa viên phía sau.

Gã hói như thấy ánh bình minh thản nhiên mặc áo vào, không biết sức mạnh từ đâu ra, leo lên cửa sổ nhỏ, mạnh dạn từ đó nhảy xuống.

Tần Lãng và Triệu Khản hạ cánh an toàn, vừa đi vài bước chợt nghe thấy tiếng "bộp", hình như là tiếng vật nặng rơi xuống.

Tần Lãng nhìn lại, thấy gã hói ngã vào bãi cỏ như chó gặm cứt, tình hình vô cùng lúng túng, nghe báo động, gã hói vội vàng đứng dậy chạy, nhưng đi hai bước lại ngã, chân bị thương.

"Mặc kệ nó!" Triệu Khản thấy Tần Lãng muốn giúp gã hói, liền nhanh nói với hắn không lo chuyện bao đồng.

Tần Lãng nhất định muốn đem gã hói theo, tuy gã hói nặng gần 80 ký, đối với Tần Lãng cũng không thành vấn đề, dễ dàng đỡ lên, sau đó mang gã và Triệu Khản ở cửa nhỏ phía sau trượt ra, hiện tại câu lạc bộ Vịnh Thuần Mỹ thành một mớ hỗn độn.

Ra ngoài thành công, ba người thở phào nhẹ nhõm, Tần Lãng thấy phía tay trái lửa cháy rực trời, quay đầu lại trông tòa nhà bên trái dường như cháy, hầu hết các còi báo động vừa nãy là báo cháy!

"Ta lau!" Triệu Khản nhịn không được chửi rủa, hắn cảm thấy hôm nay thật xui xẻo, chưa thể phá thân trinh nam, suýt nữa bị cảnh sát coi như khách làng chơi mà bắt về đồn, trốn thoát thành công, kết quả mới phát hiện là báo động hỏa hoạn!

Tần Lãng không nhịn được cười: "Thật là có lỗi với lương tâm!"

"Ôi!" Đúng lúc này, gã hói bên cạnh kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng ngồi xổm.

Gã này có vẻ bị thương.

"Này, ông chú, ông sao thế?" Triệu Khản nhịn không được hỏi, dù sao hắn cũng là "đồng đào", bình thủy tương phùng, không thể thấy chết không cứu.

"Không… không có gì!" Gã hói rõ ràng đang cố gắng kìm chế cơn đau.

"Sao, mệnh căn của ông bị thương?" Tần Lãng nhìn ra manh mối.

"Sao… làm sao biết được?" Khi gã hói nhảy từ tầng hai xuống, thực ra không phải bị thương ở chân mà là mệnh căn. Gã hói hôm nay cũng xui, có người rủ đến đây trải nghiệm "du lịch một ngày song phi", để có kinh nghiệm tốt đã uống thuốc màu xanh lam tăng hùng phong, nào biết mọi chuyện vừa mới bắt đầu, Tần Lãng và Triệu Khản đột ngột xông vào, bên ngoài lại có tiếng còi báo động. Gã hói nghĩ kẻ thù chính trị sẽ tấn công bất ngờ để khiến cảnh sát phải vây quanh phòng nên hoảng loạn nhảy xuống tòa nhà với Tần Lãng và Triệu Khản. Ngay lúc tiếp đất, mệnh căn gã hói đập mạnh xuống bùn của bãi cỏ, sự việc chứng minh mệnh căn không cứng bằng bùn mới xảy ra thảm kịch như vậy.

"Ông giữ chặt mệnh căn." Tần Lãng bình tĩnh nói, "Muốn tôi gọi cấp cứu không?"

"Không… không cần!" Gã hói khăng khăng, "Tôi có thể dùng điện thoại di động của cậu gọi điện được không?"

"Có thể." Tần Lãng đưa điện thoại di động cho gã.

"Là tôi! Tôi -- đến phía sau tòa nhà Giang Lan ở đảo Tam Giang Lục, ngay lập tức--" Gã hói nhanh chóng gọi điện.

"Tình hình ông không lạc quan." Tần Lãng bình tĩnh nói, "Tôi nghĩ ông không thể trụ được năm phút đồng hồ. Khu vực đó đang nghẽn máu rất nhanh. Nếu không chữa trị kịp thời, có thể sẽ bị loại bỏ hoàn toàn."

"Cậu làm sao biết, cậu là sinh viên y khoa?" Gã hói nghi ngờ hỏi.

"Nhà tôi nhiều đời làm thầy thuốc Đông y." Tần Lãng nhẹ giọng nói: "Ông có thể chịu được, nhưng sau hai phút không thể chịu nổi nữa."

Gã hói có vẻ hơi nghi ngờ, nhưng Tần Lãng nói đúng, tuy là đảng viên nhưng chưa đầy một phút đã chịu đau đớn khuất phục: "Không được... cậu... cậu có thể giúp tôi không?"

"Đương nhiên có thể." Tần Lãng thẳng thắn nói: "Cởϊ qυầи."

"Cái gì!" Gã hói kêu lên.

"Tùy ông." Tần Lãng bình tĩnh nói, "Nếu không phải bình thủy tương phùng, tôi cũng lười quản ông sống hay chết, nếu ông chọn sĩ diện chịu đựng đến chết, chúng ta cũng không thèm quan tâm. Tạm biệt!"

"Tiểu huynh đệ... xin dừng bước!"