Chương 22Hẹn nhau tại Vịnh Thuần Mỹ"Tần ca, anh định thả Man Ngưu thế này à?" Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hàn Tam Cường không khỏi hỏi.
"Anh cảm thấy thế sao?" Tần Lãng hỏi ngược lại.
"Không thể nào." Hàn Tam Cường suy nghĩ một chút rồi bật cười, đối với Hàn Tam Cường đêm nay thật là một thăng trầm lớn. Lúc trước bị Man Ngưu dùng súng chĩa vào, tưởng mình thật sự toi rồi, ai ngờ Tần Lãng lại mạnh vậy, lần lượt quét sạch bọn Man Ngưu, thủ đoạn này đơn giản gọn nhẹ, bây giờ Hàn Tam Cường đối với Tần Lãng tâm phục khẩu phục.
Và Hàn Tam Cường có thể thấy trước Tần Lãng là ông chủ hậu trường của mình, thế lực chắc chắn sẽ mở rộng đáng kể trong tương lai.
"Đúng thế, tôi đương nhiên không thể buông tha Man Ngưu như vậy." Tần Lãng bình tĩnh nói, "Anh hiện tại rất yếu, Man Ngưu là con tốt có thể dùng, đương nhiên phải tận dụng tốt. Tuy nhiên, anh không cần nó bây giờ. Hiện tại không cần ép nó quá chặt, kẻo chó gấp nhảy tường."
"Chỉ là với đống ảnh khiêu da^ʍ kia, anh có thể hoàn toàn khống chế được bọn Man Ngưu không?" Hàn Tam Cường hỏi.
"Vậy nên tôi mới nói anh lấy súng lục của hắn." Tần Lãng nhẹ giọng nói, "Súng có dấu vân tay Man Ngưu. Nếu chúng ta lấy khẩu súng này để gϊếŧ Tang Côn hoặc An Đức Thịnh, hoặc bất cứ ai, anh nói sẽ là kết quả thế nào?"
"Món nợ này nhất định sẽ tính trên đầu Man Ngưu!" Hàn Tam Cường mừng rỡ nói, đồng thời thầm kinh ngạc với mưu kế của Tần Lãng, đơn giản quá lợi hại! Với khẩu súng và đống ảnh khiêu da^ʍ này, Man Ngưu coi như bị bọn họ ám chết.
Hàn Tam Cường làm sao biết được Tần Lãng là đồ đệ của lão độc vật, lão độc vật bản lĩnh thế nào? Không chỉ dùng thuốc độc mà lòng dạ vô cùng hung ác, Tần Lãng thường nghe theo lời lão "dạy bảo". Danh sư xuất cao đồ, mưu kế thủ đoạn này sai thế nào được.
"Tần ca, còn Tang Bưu thì sao?" Hàn Tam Cường lại hỏi, "Hắn là thân tín của Tang Côn, nếu nói với Tang Côn thì sao?"
"Cường ca, anh lo lắng quá nhiều rồi. Kẻ sợ chuyện này phải là Man Ngưu. Nếu Man Ngưu không muốn bê bối ảnh nóng bị bại lộ phải có cách khóa mõm Tang Bưu. Man Ngưu có thể leo lên vị trí hiện tại, chúng ta nên tin tưởng vào năng lực hắn, không phải sao?"
Hàn Tam Cường một lần nữa thở dài, thầm cảm tạ gã không phải là kẻ thù của Tần Lãng.
Hàn Tam Cường tiễn Tần Lãng đến cổng trường, xuống xe, Tần Lãng nói với Hàn Tam Cường: "Điều tra kĩ các ngành của An Đức Thịnh. Chúng ta chuẩn bị tiếp quản những ngành này."
Nghe lời Tần Lãng, Hàn Tam Cường vui mừng khôn xiết, nếu thật sự có thể tiếp quản công nghiệp An Đức Thịnh, thế lực gã chắc chắn sẽ tăng lên, thậm chí có thể sớm thành ông chủ khu vực rộng lớn phía Nam thành phố Hạ Dương.
Sau khi về ký túc xá trường, Tần Lãng bắt đầu nghiên cứu thông tin An Đức Thịnh, xem qua ảnh chụp, An Đức Thịnh quả thực giống một doanh nhân phong độ và phong nhã hơn, nhưng đằng sau cặp kính cận là đôi mắt âm điểu, tuyệt đối là kẻ âm độc tàn nhẫn.
Tần Lãng không dám coi thường An Đức Thịnh, nhiệm vụ mà lão độc vật giao cho hắn nhất định không đơn giản chỉ để hắn "trừng ác dương thiện", bởi lão độc vật không bao giờ làm chuyện như vậy.
Đối phó An Đức Thịnh, Tần Lãng phải tìm ra nền tảng của đối phương.
Đánh giá tình hình hiện tại, Tần Lãng tìm ra một số manh mối, Vịnh Thuần Mỹ là manh mối và là điểm đột phá, từ thông tin Tần Lãng có được tới nay, Vịnh Thuần Mỹ Club dường như không có dính líu đến "chuyện kinh doanh" nữ sinh trung học, ít nhất là trên bề mặt không có vấn đề gì. An Đức Thịnh thực sự gian xảo.
Nhưng Tần Lãng tin tưởng sẽ sớm tìm ra chân tướng.
※※※
Tối chủ nhật, học sinh đều trở lại trường học buổi tối.
Tần Lãng trở về phòng ngủ sau khi tự học, tiếp tục trầm tư luyện tập.
Triệu Khản quay lại không bao lâu liền bước vào phòng ngủ với một điệu nhạc nhỏ, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
"Triệu Khản, xem ra cậu có một ngày cuối tuần tuyệt vời." Tần Lãng ngừng trầm tư một hồi, xuống giường nói với Triệu Khản.
"Mọi người có tinh thần tốt trong những dịp vui vẻ!" Triệu Khản đắc thắng hóng gió xuân.
"Có chuyện gì tốt?" Tần Lãng cười hỏi, "Nhặt được tiền sao?"
"Sướиɠ hơn nhặt được tiền!" Triệu Khản ném ba lô lên giường, sau đó lộ vẻ bí hiểm, "Anh bạn, tôi có thể báo cho cậu tin tốt, đêm thứ ba này, tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi rất tốt..."
"Nơi nào tốt?"
"Vịnh Thuần Mỹ!" Triệu Khản cười, cười rất đê tiện.
"Club Vịnh Thuần Mỹ?" Tần Lãng nghi ngờ nhìn Triệu Khản, hắn cho rằng Triệu Khản đang nói đùa, bởi Triệu Khản có một số tiền trong nhà, nhưng không thể cho tiền để tiêu xài ở những nơi như Vịnh Thuần Mỹ.
Vịnh Thuần Mỹ đơn giản là động đốt tiền.
"Được rồi, cậu mới tới đây nhưng chắc biết Vịnh Thuần Mỹ là một nơi tốt! Tuy nhiên, nơi này thực sự tốt. Tôi nghe nói hầu hết gái ở Vịnh Thuần Mỹ đều có trình độ học vấn cao. Họ thực sự tài năng, trong sáng và xinh đẹp..." Triệu Khản gần như chảy nước miếng.
"Nghe qua có vẻ cậu thật sự muốn đi?" Tần Lãng hỏi.
Trông Tần Lãng nghi ngờ, Triệu Khản cười bá vai Tần Lãng: "Đây là ông già tôi tặng gói quà sinh nhật lần thứ mười tám cho tôi. Tôi đã 18 tuổi rồi, vì vậy không thể mãi là một thằng trinh nam được, đúng không? Vì vậy, lần này ông già nới lỏng giới hạn chi tiêu cho tôi, yêu cầu tôi đến Vịnh Thuần Mỹ để tìm một em gái trong sáng xinh tươi trực tiếp phá cái thân thể trinh nam để đỡ lăn tăn lấn cấn rồi phá quấy ổng, sau đó chuyên tâm học hành, tạo dựng sự nghiệp!"
"Cha con cậu thật trâu bò!"
Tần Lãng giơ ngón tay cái lên, phong cách cứng hai cha con nhà này thật sự không phục không được. Tần Lãng cũng biết vì mẹ Triệu Khản mất sớm, hai cha con thành ngựa hoang không có người quản lý.
"Nhưng, cậu gọi tôi là có ý gì?" Tần Lãng nói, "Lẽ nào cậu còn muốn tôi làm nhân chứng sao? Mọi người đều nói, tôi có thể làm chứng, Triệu Khản đã phá trinh ở Vịnh Thuần Mỹ vào ngày này tháng này năm này, tôi tận mắt chứng kiến?"
"Đúng vậy, tôi định cho cậu làm nhân chứng, nhưng là chứng kiến lẫn nhau. Huynh đệ tốt, hai người đều có phúc khí, ta xem cậu cũng là xử nam 80%, cùng nhau đi phá đê, dù sao cũng là đốt tiền của bố già tôi. Tiền không xót xa. Hơn nữa những người khác ở ký túc xá đều bị người ta bắt thi đại học, họ nhất định không có gan đi cùng ta."
Triệu Khản động viên và nói: "Cậu không thể bỏ lỡ cơ hội này. Ông già nói tuy Vịnh Thuần Mỹ là nơi có giá cao nhưng rất sạch sẽ và vệ sinh. Các cô gái bên trong đều khám sức khỏe định kỳ nên không cần lo lắng về việc "trúng độc"."
"Ồ, tuy là huynh đệ tốt, tôi phải cướp lời cậu vài câu." Tần Lãng làm ra vẻ chân thành, "Trước tiên, cảm ơn huynh đệ có lòng tốt, nhưng tôi không muốn tùy tiện phá thân, đơn giản chuyện này không đáng. Nói không chừng ở thời cổ đại, gà con phá thân, chẳng những không cần trả tiền mà còn nhận một phong bao lì xì lớn—"
"Mẹ kiếp, cậu ở chốn ăn chơi này không thể dùng suy nghĩ ăn chay thế chớ." Triệu Khản ngắt lời Tần Lãng, "Nếu cảm thấy lỗ mãng, tôi tìm người liên hệ một phú bà chuyên ăn thịt gà con, bảo đảm cậu nhận một đại hồng bao, chỉ sợ mới thấy con đàn bà dâʍ đãиɠ đó, bắn sớm mẹ nó rồi."
"Dù sao, mừng thọ cho cậu là được rồi, không thể tùy tiện phá thân." Tần Lãng kiên định nguyên tắc nói, "Hơn nữa không phải nói cậu có người thích sao?
"Tình yêu tinh thần và tình yêu thể xác là hai thứ khác nhau! Tuy nhiên, nếu cậu thực sự không muốn, tôi sẽ không miễn cưỡng cậu!" Triệu Khản cười nói, "Tôi sợ tới lúc đó cậu đếch nhịn nổi--Không nói nữa, bây giờ tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi vào phòng vệ sinh trước rồi từ từ luyện... luyện nhất tuốt giải thiên sầu...
"Hãy tiết kiệm hai viên đạn, đừng để xụi lơ vào thời điểm quan trọng của thứ ba!"
"Tuốt nhỏ di tình, tuốt lớn hại thân, tuốt mạnh tan thành tro bụi... Ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cúi đầu vuốt một mình... Dùng sức nện, đẩy! Tuốt! Tuốt! Tuốt! "Một lúc sau, tiếng Triệu Khản ngâm thơ "tuốt" vang liên hồi trong phòng vệ sinh."
Tần Lãng không khỏi lắc đầu thở dài, thầm nói tên Triệu Khản này đúng là cực phẩm, nhưng lần này tình cờ hắn đến Vịnh Thuần Mỹ, xem xem lão hồ ly An Đức Thịnh làm trò gì.