Chương 18: Tiểu hòa thượng gãy lưng

Thiếu Niên Y Tiên - Chương 18: Tiểu hòa thượng gãy lưng

Chương 18

Tiểu hòa thượng gãy lưng

Buổi tối 6 giờ 50 phút, Tần Lãng vội đến phòng thí nghiệm mẫu vật sinh học.

"Tần Lãng, cậu tới -- rồi!"

Đào Nhược Hương vốn dĩ đứng trên thang gấp để phân loại mẫu vật, nghe tiếng bước chân của Tần Lãng, nàng quay lại chào, không ngờ ngay lúc đó, thang dưới chân đột nhiên trượt xuống khiến nàng ngã cùng thang, sợ hãi hét lên.

"Cơ hội tốt!"

Tần Lãng vừa bước vào phòng thí nghiệm, vui mừng khôn xiết khi thấy cảnh tượng này, hôm nay không biết may mắn chết tiệt thế nào, loại cảnh máu chó chỉ xuất hiện trong phim lại bày ra trước mặt hắn. Đây rõ ràng là ông trời ban cho cơ hội tuyệt vời để làm anh hùng cứu mỹ nhân!

Không chút do dự, Tần Lãng mau nhảy ra, nhanh nhẹn như báo gấm, nằm trên mặt đất trước lúc Đào Nhược Hương tiếp đất để nàng rơi xuống người hắn.

Vốn dĩ Tần Lãng có thể di chuyển nhanh hơn, thậm chí có thể ngăn nàng rơi vào tình huống máu chó, nhưng Tần Lãng không làm vậy vì không muốn biểu hiện thái quá khiến Đào Nhược Hương sợ hãi, nằm trên đất như một cái giường lò xo đỡ Đào Nhược Hương là chuyện rất đẹp, dù cách quần áo, loại đυ.ng chạm toàn thân này vẫn làm Tần Lãng cảm thấy tiêu hồn cũng không thể sánh bằng, nhất thời cả xương mềm nhũn, hận không thể nằm mãi thế này đếch đứng lên nữa.

Đào Nhược Hương kiểm soát lực rất tốt, không cho Tần Lãng thời gian mơ hồ[1], đứng dậy lập tức xin lỗi: "Thật ngại quá! Vừa rồi thang không đυ.ng vào cậu chứ?"

"Chuyện nhỏ, không có vấn đề gì." Tần Lãng vẻ mặt quan tâm, "Dì Đào, cô ngã có đau không?"



"Thật may, cảm ơn vì hành động nhanh chóng của cậu." Đào Nhược Hương cảm ơn xong lập tức dẫn đề tài đi đúng con đường. "Để làm phong phú thêm phòng thí nghiệm tiêu bản sinh học, trường vừa nhập một lô tiêu bản côn trùng và bướm. Tôi biết cậu có nhiều kiến thức trong lĩnh vực này, nên hãy đến giúp phân loại và trưng bày."

"Cái gì mà làm phong phú phòng thí nghiệm, nói nghe rất hay, nhưng chỉ là đối phó kiểm tra của cấp trên mà xử sự." Tần Lãng cười nói, "Không ngờ Đào lão sư của chúng ta cũng có lúc giả dối."

"Dù nói thế nào, đó luôn là điều tốt cho học sinh."

"Em không biết là tốt cho người khác, dù sao cũng là chuyện tốt cho em!" Tần Lãng nghiêm nghị nói, "Nếu không có những mẫu vật này, em lấy đâu ra cơ hội làm việc cho dì Đào."

"Lẻo mép ít thôi! Mau làm việc cho tôi! Ở đây có hàng trăm mẫu vật." Đào Nhược Hương đưa một hộp mẫu vật cho Tần Lãng, "Chú ý nhãn mác từng mẫu vật, đừng nhầm lẫn, kẻo những người khác nhìn thấy nó lại nói Đào Nhược Hương tôi học nghệ không tinh."

"Đừng lo lắng, không sai được đâu!"

Tần Lãng tuy hồ đồ với bài tập khác, nhưng kiến thức lớp sinh học so với lớp trưởng tốt hơn một chút, có đủ loại mẫu vật trong tay, dù không đọc ghi chép, hắn cũng không nhầm lẫn, đối với những mẫu vật bị bóc nhãn, Tần Lãng có thể lấy lại nhãn chính xác rồi dán lại. Đào Nhược Hương nhìn Tần Lãng sắp xếp các loại mẫu vật một cách trật tự, không khỏi khẽ gật đầu, nói trong lòng rằng cậu ta thực sự có chuyên môn về thuật nghiệp, hơn nữa kiến thức sinh học của thằng nhóc này thực sự không tồi.

Tần Lãng không chỉ có kiến thức sinh học tuyệt vời, động tác cũng rất nhanh nhẹn, ngay sau đó từng cái từng chỗ từng mẫu vật đều xuất hiện ngay ngắn trên giá trưng bày.

"Đào lão sư, tên mẫu bướm này sai rồi." Lúc này Tần Lãng nâng một mẫu bướm xinh đẹp cho nàng xem.

"Cậu xuống rồi hãy nói, cẩn thận chút." Đào Nhược Hương bảo Tần Lãng xuống thang, để không lặp lại sai lầm mà nàng vừa mắc.

Tần Lãng da mặt dày cỡ nào cũng không thể không biết xấu hổ dùng sức ngã nhào lên người Đào lão sư, linh hoạt trượt xuống bậc thang, sau đó đưa tiêu bản cho nàng: "Đào lão sư, nhãn ghi rằng loài bướm này gọi là "Đạt Ma phong điệp", nhưng nó nên được gọi là "ngọc ban phong điệp!"

"Cậu có chắc không?" Đào Nhược Hương nói với vẻ hoài nghi, "Có khoảng 14.000 loài bướm trên thế giới, hai loại bướm mà cậu đề cập phải thuộc họ Papilio. Làm sao có thể chắc chắn rằng chúng là ngọc ban phong điệp mà không phải Đạt Ma phong điệp? Đừng nói với tôi, chỉ là vì trên con bướm này không có hình ảnh Đạt Ma!"

Tần Lãng không ngờ Đào Nhược Hương lại có một câu hỏi hài hước, không khỏi cười: "À ... Đạt Ma phong điệp và Đạt Ma hòa thượng thực ra một cọng lông cũng không hề liên quan. Nhưng ngọc ban phong điệp này có liên quan đến hòa thượng— — "

Nói đến đây, Tần Lãng cố ý dừng lại một hồi ở điểm mấu chốt để thu hút nàng nghe tiếp.

Đào Nhược Hương thực sự trở nên quan tâm, không thể không hỏi, "Có quan hệ gì? Đừng nói chuyện hàm hồ với giáo viên."

"Bướm đuôi én của Đạt Ma phong điệp có nhiều đốm và màu sắc sặc sỡ hơn; trong khi ngọc ban phong điệp có ít đốm hơn và tương đối ít màu hơn, nhưng điểm khác biệt rõ nhất là ngọc ban phong điệp có hai đốm trắng ở hai cánh dưới, giống một nhà sư đang ngồi thiền quay lưng lại, và giống với tiểu hòa thượng Nhất Hưu người Nhật, nên bí danh này còn gọi là "Nhất Hưu điệp". Nhìn này, hai đốm trắng trông giống hai tiểu hòa thượng đang chơi trò Brokeback Mountain?"

Đào Nhược Hương nhìn kĩ hơn rồi mỉm cười gật đầu đồng ý: "Thật sự có chút giống một tiểu hòa thượng. Tần Lãng, tôi thực sự phục cậu, có thể phân biệt các loài bướm theo cách này-nhưng suy nghĩ của cậu có chút bẩn thỉu đấy. Thực sự xấu xa khi nói rằng nhà sư trẻ chơi Brokeback Mountain."

"Đây là chuyện bình thường. Vì Lương và Trúc, một đôi nam nữ ngốc nghếch có thể biến thành bướm đôi, nhà sư nhỏ của Brokeback Mountain tất nhiên cũng có thể biến thành bướm, không thể phân biệt đối xử với người đồng tính, dù họ không thành đôi, nhưng có thể quay lại với nhau bất cứ lúc nào."

"Cái tên này - còn câu chuyện gì vui nữa không, nói ra nghe thử."

"..."

Quá trình vừa tán gẫu vừa làm việc, Tần Lãng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Đào Nhược Hương ngày càng gần, điều này khiến Tần Lãng nhận ra mình vẫn còn một số cơ hội, xem ra mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Các mẫu vật lần lượt đặt trên giá trưng bày, khoảng cách giữa chúng dường như giảm đi từng chút một.

"Hộp mẫu vật cuối cùng ở đây, cậu cứ lo đi. Hiện tại tôi có việc phải đi ra ngoài. Có được không?" Đào Nhược Hương trả lời một cuộc gọi và chuẩn bị rời đi.

"Không sao." Tần Lãng cầm lấy hộp tiêu bản côn trùng cuối cùng từ Đào Nhược Hương.

"Sau khi ra ngoài nhớ đóng cửa." Đào Nhược Hương nhắc nhở Tần Lãng trước khi xoay người rời đi.

Không để Đào Nhược Hương phân tâm, Tần Lãng nhanh chóng cất các mẫu vật đi.

Tuy nhiên, Tần Lãng không hề sốt sắng rời đi, hắn định đợi, nếu Đào Nhược Hương về sớm thì không thể "dựa" vào bữa tối. Như Tần Lãng nói trước đây, không cần báo đáp không phải là phong cách của hắn.

Tần Lãng đi loanh quanh trong phòng thí nghiệm mẫu vật, một cái không có gì đặc biệt làm hắn chú ý tới.

Mẫu vật này có vẻ vừa hoàn thành, bên trong hộp trong suốt là một "con muỗi háo sắc" được làm khô trong không khí!

Khả năng quan sát của Tần Lãng rất nhạy bén, hắn gần như chắc chắn con muỗi này chính là con muỗi háo sắc bị hắn hạ độc, không ngờ rơi vào tay Đào Nhược Hương lại biến thành tiêu bản.

"Lẽ nào Đào Nhược Hương nhận ra điều gì đó?" Tần Lãng đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Tần Lãng không sợ bí mật sẽ bị nàng biết, nhưng sợ Đào Nhược Hương bị thương, thậm chí mất mạng vì tò mò, lão độc vật lâu nay luôn hành động quyết liệt và dứt khoát, nếu lão nhận ra Đào Nhược Hương biết bí mật của Tần Lãng, nàng sẽ nguy hiểm!

"Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi?"

Một lúc sau, Tần Lãng dần dần bình tĩnh, cảm thấy mình lo lắng vô lý, dù sao hắn và Đào Nhược Hương quen nhau chưa bao lâu. Đặc biệt là "con muỗi háo sắc" này để lại buổi học đầu tiên của nàng, lúc đó có lẽ nàng không có ấn tượng gì với Tần Lãng mới đúng.

"Hẳn là trùng hợp!" Suy nghĩ một chút, Tần Lãng khẳng định phán đoán.

Bên cạnh bàn chuẩn bị tiêu bản, đèn báo máy tính để bàn vẫn sáng, dường như Đào Nhược Hương quên tắt, Tần Lãng lắc chuột, máy tính khôi phục từ trạng thái ngủ đông, hắn chuẩn bị tắt máy, đột nhiên nhớ ra chuyện của An Đức Thịnh, nhấp vào trình duyệt và nhập các từ "thành phố Hạ Dương", "An Đức Thịnh" và Vịnh Thuần Mỹ vào thanh tìm kiếm.

Chẳng mấy chốc, Tần Lãng có thêm một số thông tin hữu ích.

Nhưng đúng lúc này, Tần Lãng nhận cuộc gọi từ Hàn Tam Cường, một lát sau, Tần Lãng nói: "Tôi sẽ qua đó."

Chú thích

Có nghĩa là thái độ hoặc hành vi giữa nam và nữ là không rõ ràng hoặc không thể nói được. Đó là một mối quan hệ rất đặc biệt giữa bạn trai và bạn gái, tồn tại giữa tình bạn và trên cả tình bạn.