🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 16Coi trùng làm thầyTrong phòng thuốc, mười bảy tên lưu manh đều nằm bẹp, dù còn sức cũng chỉ có thể bò trên mặt đất rêи ɾỉ, giả chết.
Bởi "đường lang quyền" của Tần Lãng quá lợi hại!
Kể từ khi hắn chính thức ra tay, hai phút, tất cả mười bảy tên côn đồ bị đánh bại.
Từ chấn thương đến trật gân, gãy xương!
Nhưng điều khiến chúng khó hiểu là Tần Lãng đứng ở giữa phòng, bất động, hai mắt khẽ nhắm, không nói gì, không biết hắn đang làm gì.
Man Ngưu hoàn toàn ngẩn ra, gã ở Hạ Dương nhiều năm như vậy, nhân vật cường đại thế này, còn tinh thông đường lang quyền, trước đây chưa từng nghe nói qua!
Man Ngưu hiện tại đã đứng lên, nhưng thật sự không có dũng khí động thủ với Tần Lãng, đành vứt dao, nhẹ nhàng tới trước mặt Tần Lãng, thấp giọng hỏi: "Tần ca, anh-- "
Man Ngưu chưa kịp nói xong, Tần Lãng lại đá vào người hắn, lần này thân thể Man Ngưu đập vào cửa cuốn kim loại, trực tiếp ngất đi.
"Mẹ mày! Không thấy lão tử đang suy nghĩ vấn đề sao!" Tần Lãng bất mãn khịt mũi.
Thực tế, Tần Lãng không phải đang suy nghĩ vấn đề, mà là hồi tưởng, lĩnh hội tinh diệu "đường lang quyền."
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến bản thân Tần Lãng cũng có chút bất ngờ, ngay cả hắn cũng không biết tại sao mình có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của đường lang quyền từ cảnh bọ ngựa máu lao tới gϊếŧ rắn nhanh như vậy, chẳng lẽ là—
"Lẽ nào ta thật sự là võ học kỳ tài duy nhất trong vạn người sao?"
Tần Lãng cảm thấy những chuyện như "võ học kỳ tài" chỉ có thể xảy ra trên TV và phim ảnh, bởi nếu là thiên phú võ học, hắn không bị lão độc vật kia ép đứng tấn mấy năm.
Nhưng tại sao đột nhiên lại lĩnh ngộ "đường lang quyền" và đánh chuẩn xác theo ý muốn?
Không lẽ đây là đệ tam trọng "chiêu thức", dễ học đến vậy sao?
Sau khi đá bay Man Ngưu một lần nữa, Tần Lãng từ bỏ trầm tư, chọn ít thuốc giải độc trong hiệu thuốc, sau đó đưa A Vũ cùng ba đàn em rời đi.
Thấy Tần Lãng và những người khác đến Blue Diamond Bar, Hàn Tam Cường thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đi nửa đường, một thằng đàn em báo cáo tình hình cho Hàn Tam Cường, đồng thời thổi phồng tình huống Tần Lãng đại phát thần oai.
Hàn Tam Cường biết Tần Lãng là nhân vật cường đại từ lâu, không ngờ lại có uy lực lớn vậy, tay không đánh ngã 18 người Man Ngưu, võ lực thực sự quá dũng mãnh!
Khuôn mặt A Vũ xám xịt như chết, hắn có thể thấy trước số phận mình sẽ thế nào.
Hàn Tam Cường rất muốn giải độc, đương nhiên không có thời gian để ý tới A Vũ.
Tần Lãng đưa dược liệu cho Hàn Tam Cường: "Một gói thuốc sắc uống ba lần, một gói dùng để ngâm mình trong bồn tắm và ngâm ba lần, cứ mỗi giờ ngâm một lần sẽ loại bỏ hết độc tố trong cơ thể."
Hàn Tam Cường bị lời Tần Lãng thuyết phục, nhanh kêu thiếu phụ mặc sườn xám chuẩn bị.
"Cường ca, mọi việc xong xuôi, tôi về trước." Tần Lãng nói với Hàn Tam Cường, "Tôi tin anh có thể tự mình giải quyết những chuyện khác."
"Tần ca, đa tạ!" Hàn Tam Cường chân thành cảm ơn.
Tần Lãng nóng lòng muốn trở lại trường học, muốn tìm hiểu vấn đề "đường lang quyền" có liên quan gì đến việc gia tăng giá trị thực lực bản thân, đương nhiên phải hiểu rõ.
Trên đường về, Tần Lãng không nhịn được gọi điện thoại cho lão độc vật và nói đôi điều lĩnh ngộ "đường lang quyền", nhưng hắn không nói cho lão độc vật biết mình có bọ ngựa máu, chỉ nói đột nhiên lĩnh ngộ thôi.
Lão độc vật im lặng một hồi, sau đó nói với giọng điệu khinh thường: "Đệ tam trọng chiêu thức không đơn giản như vậy. Đừng dùng từ ‘học hội’, ngươi chỉ là học được da lông thôi!"
Nói xong, lão độc vật cúp máy.
Tần Lãng bực bội, tuy lão độc vật khinh thường quan điểm của hắn, nhưng Tần Lãng mơ hồ cảm thấy lão độc vật khá chắc chắn hắn có tiến bộ, ngoài ra lão còn tiết lộ cho Tần Lãng biết: Những chiêu thức mà hắn học được bây giờ chỉ là da lông mà thôi!
Tần Lãng dù ở trong phòng học, nhưng hắn căn bản không nghe thấy gì, đầu hiện hình ảnh bọ ngựa rình mồi. Lão độc vật cho rằng Tần Lãng chỉ học da lông, Tần Lãng là người không chịu thừa nhận thất bại nên quyết định phải tinh thông bộ quyền pháp này.
Tần Lãng có vốn kiến thức sinh học phong phú, xem nhiều phim tài liệu về động vật và thực vật, có nhiều bức ảnh độ nét cao về bọ ngựa săn mồi. Theo quan điểm Tần Lãng, bọ ngựa máu nhất định là thợ săn bậc thầy trong thế giới côn trùng, hành động đập mạnh vào thức ăn chứa đựng một số huyền cơ, và khi bắt đầu thi triển đường lang quyền cũng là một đại năng sáng tạo lúc xem bọ ngựa săn mồi.
Xem ra để thực sự học được môn quyền thuật này, Tần Lãng phải coi bọ ngựa làm "sư phụ", biến các động tác cùng kỹ năng săn mồi của bọ ngựa thành kỹ xảo quyền pháp, muốn thế phải bái bọ ngựa máu là thầy, vì con hàng này chắc chắn là một bọ ngựa võ lực siêu cường.
※※※
Buổi chiều tan học, Tần Lãng lại tới Blue Diamond Bar.
Chất độc thạch tín trên người Hàn Tam Cường đã giải quyết, nhưng tâm trạng chưa trở nên nhẹ nhàng, Tần Lãng đoán đúng, quả nhiên có người muốn đối phó gã, từ miệng A Vũ, Hàn Tam Cường nắm được chút manh mối.
"Cường ca, chất độc trên người anh được tẩy sạch, anh có thể yên tâm rồi." Vào quán bar, Tần Lãng nói với Hàn Tam Cường.
"Tần ca, thực sự là ân nhân cứu mạng tôi!" Hàn Tam Cường nghiêm túc nói, "Sau này anh gọi tên tôi hoặc gọi bằng cái tên nhỏ là A Cường. Nếu không, tâm tôi sẽ không yên."
Những lời Hàn Tam Cường xuất phát từ trái tim, gã này không phải thiện lương, nhưng là người trọng nghĩa khí. Tần Lãng cứu mạng gã, Hàn Tam Cường đương nhiên cảm kích. Hơn nữa, sức mạnh và trí thông minh của Tần Lãng khiến Hàn Tam Cường bội phục.
"Anh lớn tuổi hơn tôi— —"
"Giang hồ hỗn độn, đừng xem tuổi tác, chỉ nhìn vào năng lực, Tần ca, nếu anh không nhận lời là coi thường tôi." Hàn Tam Cường nhấn mạnh.
"Được rồi." Tần Lãng không muốn cùng Hàn Tam Cường tranh cãi vấn đề này, mà nói chủ đề chính, "Người đối phó anh có phải trong lòng có mắt vào lông mày?"[1]
"Có chút đó." Hàn Tam Cường gật đầu nói, "A Vũ là thằng ngu, không biết nhiều thứ lắm. Bất quá, Man Ngưu là thành viên Thành Đông bang, xem ra chuyện này có liên quan lão đại chúng nó. Tôi sẽ đi tìm hiểu cụ thể. Chuyện ngày hôm nay, đa tạ Tần ca!"
"Đừng phí lời cảm ơn." Tần Lãng nói, "Tiện thể, anh có nghe nói qua một người tên là An Đức Thịnh?"
"Tôi biết." Hàn Tam Cường gật đầu nói, "An Đức Thịnh cũng là nhân vật trên giang hồ, hắn quan hệ với cả hắc bạch lưỡng đạo, nhưng tên này vốn kín tiếng, hiếm khi lộ diện công khai, tôi mới gặp hắn một lần."
"Là người thế nào?" Tần Lãng vui mừng, thật không tốn công sức.
"Trung niên khoảng bốn mươi tuổi trông như doanh nhân, nhưng không giống người giang hồ, chủ yếu tham gia lĩnh vực giải trí và kinh doanh khiêu da^ʍ, nổi tiếng nhất là hắn mang vẻ đẹp thuần khiết, chắc chắn không ai sánh kịp ở thành phố Hạ Dương, ngay cả ở tỉnh Bình Xuyên cũng có danh tiếng. Tần ca, anh hỏi hắn làm gì?"
Hàn Tam Cường nói câu cuối cùng chợt nhận ra mình không nên hỏi, vội giải thích: "Tần ca, câu cuối cùng, coi như tôi chưa hỏi."
"Không sao. Không phải tôi có hứng thú với người này, mà là sư phụ tôi có hứng thú với hắn." Tần Lãng cười nhẹ, "Cảm ơn. Nếu có thể, giúp tôi thu thập thêm tin tức về hắn."
"Tần ca yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi." Hàn Tam Cường nhanh chóng đáp lại.
Sau đó, Hàn Tam Cường đưa Tần Lãng một danh thϊếp, nói có thể gọi cho gã bất cứ lúc nào nếu cần nhờ giúp đỡ.
Tần Lãng nhận danh thϊếp, nhắc nhở Hàn Tam Cường cẩn thận đừng bị ám toán nữa, sau đó rời đi để trở lại trường học.
Vừa tới cổng trường, bên cạnh liền xuất hiện một người, cất tiếng gọi "Tần ca."
Người gọi Tần Lãng chính là Triệu Quang, hiện tại toàn bộ khuôn mặt tên này sưng thành đầu heo. Bởi đuôi ngựa lên tiếng rồi, chỉ cần Triệu Quang dám bước ra khỏi cổng trường, người của gã sẽ không khách sáo!
Nhưng Triệu Quang không thể ở trong trường mãi được, chỉ là chưa ra ngoài vẫn bị người của đuôi ngựa đánh.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng Triệu Quang quyết định đến gặp Tần Lãng xin lỗi, để đám người đuôi ngựa buông tha cho hắn.
Đừng nhìn vẻ kiêu ngạo của Triệu Quang ở trường học, sau khi ra khỏi cổng trường, trong mắt đuôi ngựa và người khác, rắm cũng không bằng, huống chi là Hàn Tam Cường. Triệu Quang nghe nói đuôi ngựa và Hàn Tam Cường gọi Tần Lãng là "Tần ca", hắn mất gan trả thù Tần Lãng từ lâu rồi, giờ hy vọng Tần Lãng sẽ buông tha hắn.
So với trả thù, Triệu Quang càng lo lắng Tần Lãng sẽ tiếp tục làm phiền mình.
Tần Lãng vốn không định lằng nhằng với Triệu Quang, nhưng lúc này bị Triệu Quang gọi lại, hắn nhạt nhẽo nói: "Triệu Quang, thực xin lỗi, suýt chút nữa không nhận ra cậu. Cậu gọi tôi có chuyện gì?"
"Không… không có gì." Triệu Quang nói, "Là… Tần ca, tôi có mắt không tròng xúc phạm anh, hy vọng sau này sẽ không quen tôi, tôi thấy anh sẽ chủ động tránh xa."
"Chuyện này à."
Tần Lãng đột nhiên dừng lại, không biểu hiện gì, mà nhìn chằm chằm Triệu Quang. Ánh mắt Tần Lãng khiến trong lòng Triệu Quang có chút phát run. Một lúc sau, Tần Lãng tiếp tục nói: "Cậu không nói, tôi quên mất, Triệu Quang, cậu tìm đuôi ngựa đối phó tôi, cái này là ý cậu hay ý người khác?"
"Không phải, ý của tôi!" Triệu Quang có chút tâm khẩu bất nhất.
"Thật sự là ý cậu?" Tần Lãng cười lạnh một tiếng, "Được rồi, khá là nghĩa khí, tôi sẽ cho đuôi ngựa đóng đinh cậu!"
"Đừng-Tần ca, tôi sai rồi!" Triệu Quang thấy Tần Lãng chuẩn bị rời đi liền vội vàng níu kéo cầu xin, "Tần ca, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi… là Trại thiếu xúi giục tôi, tôi đáng chết!"
"Vậy là đúng rồi." Tần Lãng cười nhạt, vỗ vỗ vai Triệu Quang, "Cậu nghĩa khí như vậy, tại sao khi bị đánh không ai giúp cậu? Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với đuôi ngựa.”
"Cảm ơn Tần ca... cảm ơn..." Triệu Quang trong miệng cảm tạ Tần Lãng, hối hận vì sao lại chọc giận loại người này.
Chú thích1.Nó thường sử dụng như một phép ẩn dụ cho thực tế là cái gì đó phải làm hoặc đang thực hiện trong vỏ bọc lớn.