Chương 15Đường lang quyềnCang Đang!
Cửa cuốn đột ngột bị kéo xuống.
Ba đàn em khác cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội rút dao găm và mã tấu. A Vũ cũng rút mã tấu, nhưng lại kề vào cổ Tần Lãng, đồng thời hét vào mặt ba đàn em: "Bỏ dao xuống!"
Ba đàn em đang lưỡng lự thì khoảng hơn chục tên côn đồ trang bị mã tấu lao xuống từ tầng trên tiệm thuốc phía Tây và bao vây họ.
Tình hình rất rõ ràng.
Tần Lãng nói với ba đàn em: "Quên đi, bọn chúng đông, bỏ dao."
Ba đàn em nghe Tần Lãng nói lời này, đều ném vũ khí xuống đất.
"A Vũ, đúng không? Sao lại làm vậy?" Tần Lãng cố ý giả bộ rất tức giận.
"Rất đơn giản, vì tiền!" A Vũ coi là đương nhiên, nói với gã to lớn đang đứng trong quầy, "Man Ngưu ca, tôi đưa người tới cho anh."
Man Ngưu gật đầu: "Tốt! Sau này mày với tao là một phe!"
"Đa tạ Man Ngưu ca, đa tạ!" A Vũ cảm thấy sau này có Man Ngưu che chở sẽ an toàn hơn rất nhiều. Nếu không, là một kẻ phản bội, dù có lấy được tiền, sau này đừng mơ sống yên ổn.
Ánh mắt Man Ngưu nhìn về phía Tần Lãng: "Nhóc con, mày giải độc thạch tín?"
Man Ngưu dường như không tin một thằng học sinh thực sự có thể giải được chất độc thạch tín.
"Mày ăn một gói thạch tín, sau đó để tao giải độc cho mày." Tuy mã tấu kề trên cổ, Tần Lãng vẫn trấn định.
"Có gan đấy!" Man Ngưu cười lạnh một tiếng, "Đáng tiếc hiện tại trên tay lão tử không có thạch tín, nếu không tao thử nhét vào mồm mày!"
"Mày ngăn cản tao cũng vô dụng." Tần Lãng bình tĩnh nói, "Nếu tao không về, Cường ca cũng sẽ đi bệnh viện."
"Hắn không thể đến bệnh viện! Chúng tao có người giữ hắn!" Man Ngưu lạnh lùng nói, "Xem mày vẫn còn là học sinh, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học nhỏ để mày biết chuyện trên đời này không phải nơi để một thằng nhãi học sinh tùy tiện xen vào! A Vũ, bắt hắn duỗi tay trái ra, lão tử muốn nuôi chó ngao Tây Tạng bằng ngón út của nó!"
"Nghe chưa!" A Vũ dùng dao ép Tần Lãng duỗi tay trái lên trên quầy, sau đó A Vũ ấn mạnh tay trái Tần Lãng, "Liệt rồi à, ngón út thò ra ngoài! Man Ngưu ca không chỉ muốn một ngón tay của mày!"
Tần Lãng vẫn rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này hoàn toàn chọc giận Man Ngưu, hung hãn vung mã tấu chém xuống ngón út Tần Lãng!
Ba đàn em Hàn Tam Cường tái mặt vì sợ hãi! Họ có thể thấy trước điều đó, và sẽ đến lượt họ sau một lúc nữa!
"A!"
Một tiếng hét thảm vang lên.
Kỳ dị là tiếng hét đó không phải do Tần Lãng phát ra, mà là A Vũ!
Man Ngưu chặt đứt ngón út A Vũ khỏi bàn tay trái!
Cả Man Ngưu và A Vũ đều không mong đợi kết quả này.
A Vũ chưa thấy Tần Lãng ra tay, không biết Tần Lãng lợi hại ra sao, thậm chí còn không biết làm cách nào Tần Lãng thoát khỏi trấn áp, thay vào đó, A Vũ tự đưa ngón út tay trái vào đao của Man Ngưu.
Mười ngón tay nối với trái tim, A Vũ đột nhiên bị chặt đứt một ngón, tất nhiên cơn đau khủng khϊếp đến nỗi ngay cả con dao trên tay phải cũng rơi xuống đất, sau đó nhanh chóng nghiến răng ấn vào vết thương để cầm máu.
"Mẹ nó--"
Man Ngưu gầm lên, mã tấu đập vào vai phải Tần Lãng.
Man Ngưu dù sao cũng là tay lưu manh cao cấp, biết mấu chốt của lưu manh là không được gϊếŧ ai, nên vẫn rất thận trọng khi dùng đao.
Nhưng Tần Lãng lại bình tĩnh, nhẹ nhàng trượt về phía sau, dễ dàng tránh Man Ngưu đâm, đi tới trung tâm tiệm thuốc.
Man Ngưu xoay người vượt qua quầy, đuổi theo.
Gã biết nếu để tên nhóc này chuồn mất, gã sẽ mất mặt, lão đại không tha cho gã.
Tần Lãng đối mặt với tổng cộng mười tám người bao gồm cả Man Ngưu bằng tay không, nhưng không hề sợ hãi.
Bởi trong mắt Tần Lãng, đám này chỉ là lưu manh, không phải là võ nhân thực sự, dù cầm đao trong tay cũng vô dụng.
Đứng bên ở phần trên cùng trung tâm tiệm thuốc, tư thế phục long trang, đỉnh thiên lập địa, lập tức cho người ta cảm giác sởn gai ốc, không khỏi run lên.
Loại cảm giác khoan hòa này chỉ có thể thấy từ một võ nhân thực sự.
Man Ngưu cũng cảm nhận khí thế Tần Lãng biến hóa, nhưng không tin một thằng học sinh cấp hai có thể dùng tay không chặn mười tám con dao phay, đó là điều tuyệt đối không thể!
Lúc này, Tần Lãng móc lòng bàn tay Man Ngưu, động tác rất khıêυ khí©h.
"Tao gϊếŧ!"
Man Ngưu hét lên và dùng dao chém trước. Cùng lúc đó, đám thuộc hạ của Man Ngưu vây quanh Tần Lãng từ tứ phía.
"Uống!"
Tần Lãng thở ra một hơi, đột nhiên đập tay vào đầu trụ bên cạnh.
Bên ngoài cột trụ sơn một lớp vân gỗ, nhưng thật ra là bằng bê tông cốt thép, Tần Lãng nện mạnh một đấm vào cột liền đánh lõm trụ, lộ ra vài đường nứt rõ ràng!
Man Ngưu và đám đàn em lập tức choáng váng--
Một cú đấm phá vỡ cột xi măng, sức mạnh của thằng này quá kinh người!
"Bành!"
Ngay lúc Man Ngưu đang hoảng sợ, Tần Lãng bước tới trước một bước, bước mạnh đến mức nứt vỡ toàn bộ gạch lát nền, bàn chân kia của Tần Lãng vung ra đánh trúng bụng Man Ngưu.
Man Ngưu cảm thấy bụng đau dữ dội, cả người bay lên đập mạnh vào tủ thuốc, tủ thuốc gỗ phía sau cũng bị hất tung.
"Ai da... chém chết nó cho tao!"
Xương cốt Man Ngưu như muốn rụng rời, hung dữ khơi dậy triệt để.
Đám đàn em vội chém Tần Lãng.
"Ta quẹt! Lão độc vật đáng chết!"
Lúc này Tần Lãng chửi lão độc vật cũng có lý do, vì lão độc vật chưa từng dạy một chiêu nào, phần lớn thời gian đều cho Tần Lãng học độc công, độc kinh, về phương diện võ công, lão chỉ dạy Tần Lãng phục long trang.
Phục long trang tất nhiên là thứ tốt, có thể dễ dàng biến sức mạnh một người xuống đùi, khi động thủ có thể ngưng tụ sức mạnh toàn bộ cơ thể về một điểm đạt tới hiệu quả sử dụng ít lực nhất nhưng đánh ra sức mạnh lớn nhất. Người bình thường có thể phát huy tối đa 20% đến 30% sức lực toàn thân chỉ với một cú đấm, nhưng võ sĩ thực thụ trải qua sức mạnh phục long trang có thể đạt 70% đến 80% thậm chí là 100%. Đây là lý do tại sao Tần Lãng có thể đạp văng Man Ngưu với chỉ một cú đá.
Nhưng mấu chốt là tới nay Tần Lãng vẫn chưa học được chiêu thức nào, nên hắn chỉ có thể dùng nắm đấm đơn giản nhất, sơ đẳng nhất để đối phó đám côn đồ lăm lăm mã tấu trong tay.
Tần Lãng không phải là đao thương bất nhập, thân thể kim cang bất hoại nên chỉ có thể né tránh.
May trong tiệm thuốc có rất nhiều tủ để Tần Lãng né tránh, hơn nữa thân thể cường hãn, bước chân nhẹ nhàng vững vàng, lúc chiến lúc lui, không đến nỗi rơi vào thế hạ phong, nhưng đám côn đồ kia vô tình đánh cho Tần Lãng một đấm, lập tức cảm thấy đau thấu xương tủy.
Man Ngưu dần dần khôi phục, lúc này đang nhìn chằm chằm Tần Lãng, hai mắt bừng bừng lửa giận, không lập tức động thủ mà thổi còi hét lớn: "Hắc Hổ!"
Gừ!
Đúng lúc này, một con chó ngao Tây Tạng màu đen từ trong hư không nhảy ra, cao hơn một thước, trực tiếp vọt tới trước ngực Tần Lãng.
Con chó ngao Tây Tạng này cực kỳ hung dữ, nếu bị cắn, Tần Lãng nhất định sẽ bị thương, chưa nói tới mười mấy lưỡi dao đâm chém.
Man Ngưu cười nham nhở, trong lòng tự nhủ dù thằng nhóc mày có chạy nhanh cỡ nào cũng không thể nhanh hơn con chó do lão tử nuôi!
Tần Lãng cũng thấy chính mình đại nạn, nếu hôm nay thua một con súc sinh, chẳng phải là chuyện đùa lớn sao!
"Chỉ có thể dùng độc dược?" Tần Lãng lóe lên một ý nghĩ tà ác, hắn là người thừa kế của lão độc vật, đương nhiên trên thân thể có độc siêu cấp mãnh liệt, chỉ cần dính vào sẽ chết ngay!
Nhưng bằng cách này sẽ có vô số hậu hoạn, thậm chí liên lụy đến lão độc vật!
Móng vuốt sắc nhọn con chó sắp vồ người, cảnh tượng bọ ngựa máu chiến đấu với đại xà sáng nay chợt lóe trong đầu, hắn thấy hai "móng đao" bọ ngựa máu dường như ẩn chứa chiêu thức cao thâm. Tần Lãng tâm liền lĩnh ngộ, tự nhiên vận chưởng thành đao, lòng bàn tay phải chém ra một đao tinh chuẩn vào mũi chó ngao.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, xương mũi chó ngao bị Tần Lãng dùng chưởng đao cắt đứt!
Xương mũi vỡ nát, miệng chó ngao không mở ra được, Tần Lãng nhân cơ hội đè nó xuống đất, bất biết sống hay chết.
Chiêu thức thành công, Tần Lãng tăng tự tin lên rất nhiều! Chưởng đao lại vung ra chém vào cổ tay một tên lưu manh.
Soạt!
Tên lưu manh bị chém gãy khớp cổ tay, kêu la đau đớn, dao trên tay rơi xuống đất kèm theo một tiếng rơi.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!
Tần Lãng ra tay liên tiếp, hai chưởng đao nhanh mạnh, tinh chuẩn như bọ ngựa săn mồi, nhất kích tất trúng!
Tiếng la hét và tiếng dao rựa rơi xuống đất không ngớt.
Ba đàn em của Hàn Tam Cường hoàn toàn sững sờ nhìn đến đứng tròng, lúc này rốt cuộc cũng hiểu tại sao Hàn Tam Cường lại kính cẩn gọi Tần Lãng một tiếng "ca", bởi vì đây mới gọi là võ công ngưu bức!