🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ
Chương 12 Đường lang đấu đại xà"Ò! Ó! O ~"
Gà trống gáy một tiếng, thiên hạ liền thức giấc.
Khi nghe tiếng gà gáy đầu tiên, Tần Lãng theo phản xạ bật ra khỏi giường, chuẩn bị tu luyện bắt buộc hàng ngày.
"Ba canh đèn lửa, năm canh gà gáy, chính là lúc đàn ông luyện công", đây là lời khuyên răn của lão độc vật. Dù trời mưa gió, sương giá hay tuyết rơi, lão độc vật đều yêu cầu Tần Lãng đứng dậy luyện công khi tiếng gà gáy vang đầu tiên, nếu không lão độc vật sẽ nhét rắn độc và bọ cạp vào giường Tần Lãng rồi để chúng "ngủ" với Tần Lãng.
Mặc dù bây giờ ở thành phố Hạ Dương, Tần Lãng cũng không muốn lười biếng, nhanh tắm rửa xong liền chạy tới ngọn đồi phía sau trường trung học số 7.
Đây là nơi Tần Lãng chọn luyện tập, hôm qua hắn đến một lần rồi.
Tần Lãng tập trung toàn bộ tinh thần, bắt đầu luyện phục long trang.
Lão độc vật nói cảnh giới võ giả chia thành chín cấp, thứ nhất là trọng luyện lực, thứ hai là đóng cọc. Đóng cọc chính là trát mã trang[1] giai đoạn cơ bản mà một chiến binh thực thụ phải trải qua.
Bài phục long trang này cũng huyền diệu, khi Tần Lãng luyện công ba năm trước cảm thấy toàn thân đau nhức, thường xuyên bị lão độc vật đánh mắng, hiện tại càng đứng càng thoải mái, càng đứng càng vững tinh thần. Đứng trong ba năm, kinh nghiệm của Tần Lãng đối với phương pháp này cũng sâu sắc hơn rất nhiều. Hơn nữa, một lần lão độc vật lỡ miệng nói ra, Tần Lãng mới biết đống phục long này không phải công phu của lão, mà là công phu ông ta trộm được của Phật tông.
Giờ phút này, Tần Lãng đang đứng trên đỉnh núi, cảm giác như một cây thông già, vững chắc như cắm rễ, có thể đứng vững bất chấp mưa gió.
Dần dần, Tần Lãng bắt đầu hiểu được ý nghĩa thực sự của từ "phục long:
Cột sống mỗi người đều có hai mươi bốn xương từ cột sống cổ đến cột sống thắt lưng, nó giống con rồng lớn đang ngủ yên trong cơ thể, chính vì sự tồn tại của “rồng lớn” mà một người có thể bước trên mặt đất và ngẩng cao đầu lên trời. Tuy nhiên, từ “phục” của phục long trang không có nghĩa là nằm im, mà là “hàng phục”. Luyện tập các ngày trong tuần, chỉ khi kiểm soát “con rồng lớn” này mới có thể chân chính đỉnh thiên lập địa. Thời điểm xuất thủ: "Không hét theo quy tắc là khiến đối thủ kinh sợ, không bay theo quy tắc là bay lên tận trời xanh rồi"[2].
Nếu muốn thắng người khác, hãy thắng chính mình trước.
Dùng phục long trang để “đóng cọc” luyện võ không chỉ đơn giản là đứng vững mà còn phải “hàng” sức lực toàn thân, hơn nữa còn phải kiểm soát những suy nghĩ trong lòng, để tất cả sức lực toàn thân và ý niệm đều tụ lại trong “rồng lớn” ở cột sống, đỉnh thiên lập địa, dùng sức mạnh trời đất để rèn giũa sức mạnh và ý chí chính mình.
Phương pháp đứng tấn thông thường chắc chắn không bao quát và sâu sắc, đừng nói đến việc luyện sức mạnh và ý chí.
"Quả nhiên lợi hại!"
Sau khi đột nhiên tỉnh lại, Tần Lãng đánh giá bốn từ trên với phục long trang, xem ra lão độc vật mệt mỏi lười biếng, nhưng phương pháp dùng để đặt nền móng võ công cho hắn thật sự là hạng nhất!
Ba năm khổ luyện vất vả không bằng một hôm lĩnh ngộ. Nhưng nếu không có ba năm đào tạo và thực hành này, không thể lĩnh ngộ.
Tần Lãng biết mình đạt tới cảnh giới thứ hai: "đả trang". Bước tiếp theo là bước vào đệ tam trọng "chiêu thức" học luyện và lĩnh hội các chiêu thức võ thuật khác nhau.
Sau khi Tần Lãng hiểu kỳ diệu đống phục long trang này, không phải hoan hỷ phát cuồng, mà là niềm vui "hàng phục" trong lòng, tiếp tục đứng yên trong tư thế phục long trang, như cây thông cổ thụ trên vách đá, tắm mình trong hào quang các vì sao đang chào đón ánh ban mai.
※※※
Ban mai bắt đầu ló dạng, tiếng chim ở khắp nơi.
Đột nhiên Tần Lãng cảm thấy trên đỉnh đầu có mấy cành thông rơi xuống, cành thông bên trên kịch liệt rung chuyển, chim chóc trên cây bay lên, dường như sợ hãi vô cùng.
Ngẩng đầu nhìn thấy một con "rắn súp lơ" dài hai mét quấn quanh một cành cây thông, đại xà màu vàng, đầu hình tam giác, trông giống rắn độc!
Con rắn lớn vừa cướp tổ chim vừa nuốt chửng một con chim mới nở vào trong, hai con chim trưởng thành chỉ biết kêu loạn với con rắn súp lơ chứ không thể xua đuổi đại xà.
Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, đây là quy luật tự nhiên.
Con rắn lao ra khỏi tổ chim sau khi ăn thịt chim non, trượt xuống thân cây, dường như sẵn sàng "cướp" tổ chim khác.
Rắn súp lơ hay còn gọi rắn viper đầu nhọn không chỉ rất độc mà khẩu vị cũng rất tốt, thuộc chủng loại rắn săn mồi, có thể ăn bất kể ếch, cóc, chuột, chim, trứng chim. v.v... Trường hợp thiếu thức ăn, chúng sẽ nuốt chửng cả đồng loại, do có miệng tốt nên loại rắn này phát triển rất nhanh ở những vùng rừng núi nhiều thức ăn, thậm chí có loài có thể sánh ngang với trăn.
Khi con rắn súp lơ từ trên thân cây trượt xuống thấy rõ ràng sự tồn tại của Tần Lãng, vì thân hình to dài, thứ súc sinh không để Tần Lãng vào mắt, mà trượt từ thân cây xuống đất rất nhàn nhã.
Soạt!
Đúng lúc này, một tia sáng đỏ xẹt qua mắt Tần Lãng, "đóng đinh" vào thân cây tùng nhanh như chớp, chặn không cho con rắn súp lơ đi tới.
Điều Tần Lãng không ngờ là một con bọ ngựa đỏ như máu ngăn rắn súp lơ!
Con bọ ngựa đỏ này dài khoảng 10 cm. Xét về đặc điểm ngoại hình, nó thuộc loài bọ kiếm Trung Quốc, nhưng màu bọ kiếm Trung Quốc nói chung là xanh lục hoặc nâu sẫm. Đây là màu bảo vệ và giảm nguy cơ bị tấn công bởi những kẻ săn mồi khác. Tần Lãng chưa từng thấy qua con bọ ngựa nào lại có màu thuần hồng như máu này. Bởi dù màu đỏ kéo gió, nó cũng rất dễ bị tấn công bởi các loài chim hoặc động vật ăn thịt khác, trừ khi— —
Màu đỏ tươi loài bọ ngựa này không phải màu bảo vệ, mà là một màu cảnh báo!
Ví dụ, một số loài rắn rất độc và côn trùng có nọc độc mang màu sắc cơ thể rất rõ ràng, để cảnh báo những kẻ săn mồi khác: thân thể lão tử có kịch độc, chớ dại khıêυ khí©h lão tử! Bằng không thần tới độc thần, Phật tới độc Phật!
Hơn nữa, đánh giá tư thế bọ ngựa, quả thực có chút kiêu ngạo! Con bọ ngựa đỏ tươi đứng cách đầu rắn súp lơ mười phân, hai chân trước nhọn hoắt hơi giơ lên, tỏa ánh sáng lạnh lẽo, thái độ nghênh ngang như muốn thách thức: "Nếu muốn đi ngang qua đây hãy để lại khí thế mua đường!"
Rắn súp lơ bị chọc giận bởi bọ ngựa đỏ. Về kích thước và sức mạnh, bọ ngựa đỏ chỉ đơn giản là "châu chấu đá xe". Màu đỏ lòm trong miệng rắn súp lơ nhấp nháy lập lòe, xem ra nó sẵn sàng thay đổi khẩu vị hôm nay, muốn nếm mùi bọ ngựa.
Vù!
Rắn súp lơ chủ động tấn công, đầu rắn thò ra như lò xo, hướng con bọ ngựa màu đỏ mà cắn một phát.
Tần Lãng thầm thở dài, dũng khí "vượt qua ranh giới" thách thức đại xà của bọ ngựa thật đáng khen ngợi, nhưng rõ ràng kết thúc trong buồn bã.
Những bộ phim tài liệu quay cảnh bọ ngựa săn mồi chuột và rắn, chúng đều là chuột và rắn nhỏ. Thế giới côn trùng, bọ ngựa có thể được coi thợ săn bậc thầy, nhưng để chiến đấu chống lại những con rắn lớn, không gì khác hơn là cái chết!
Hừ!
Thấy bọ ngựa sắp chôn thây trong miệng rắn, nó đột nhiên tung cánh, hai đôi cánh trước sau như vầng sáng màu đỏ tươi dưới ánh ban mai, nó dường như khua cánh, nhưng không bay đi, hai chân vẫn đóng chặt vào thân cây, phần đầu con rắn súp lơ rụt lại và hiện ra vẻ kinh hoàng.
Một giọt chất lỏng rơi xuống mặt Tần Lãng, hắn đưa tay sờ, không phải sương mà là giọt máu!
Máu rắn!
"Chẳng lẽ con đại xà này bị thương sao?"
Tần Lãng sửng sốt, cảnh tượng nhanh đến mức hắn không nhìn rõ. Lúc này nhìn kĩ hơn thì thấy hai mắt rắn súp lơ bị khoét một lỗ hở dài khoảng 2 cm, hai mắt rắn súp lơ bị cắt bỏ!
"Ta lau! Thật hay giả thế?"
Tần Lãng không khỏi sững sờ, sức chiến đấu bọ ngựa đỏ tươi quá mạnh mẽ, thực sự một chiêu đã làm mù mắt đối phương khiến con rắn súp lơ mất gần hết sức chiến đấu, nó quá mạnh!
Con rắn súp lơ biến thành rắn mù, nỗi sợ hãi bao trùm thù hận, hoảng sợ từ trên thân cây rơi xuống bụi cỏ, vội vàng bỏ chạy.
Bọ ngựa không buông tha đối thủ, bay ra nhanh như chớp, hạ cánh theo chiều ngang gần đầu và cổ con rắn súp lơ ba thốn, "song đao" chặt xuống, lưỡi đao thứ nhất xuyên qua cổ rắn, rắn súp lơ chỉ vùng vẫy vài lần trước khi chết.
"Đánh rắn đánh ba thốn! Làm sao con bọ ngựa đỏ như máu có thể biết điểm yếu đối thủ rõ ràng như vậy?"
Tần Lãng kinh dị trước phương pháp của bọ ngựa, càng kinh ngạc hơn về độ chính xác trong phán đoán. Rắn có hai điểm yếu, "ba thốn" và "bảy thốn." Hầu hết đều biết rắn bảy thốn, nhưng không biết có một câu nói đánh rắn đánh ba thốn. "Ba thốn" là phần yếu nhất cột sống rắn, có thể dễ bị đứt quãng khiến hệ thần kinh trung ương của rắn bị phá hủy và mất khả năng vận động.
Sau khi gϊếŧ rắn súp lơ, bọ ngựa máu đứng trên đỉnh đầu rắn, nhẹ nhàng vươn cánh, sau đó lại đứng trên đỉnh đầu rắn lần nữa biểu thị kẻ chiến thắng, cắt da rắn, bắt đầu hút não tủy rắn.
"Quả nhiên, trên đời không có gì là lạ!"
Tần Lãng trong lòng cảm khái. Hắn từng xem câu chuyện về "Bọ ngựa bắt rắn" trong (Liêu Trai Chí Dị) trước đây, hắn nghĩ đó là câu chuyện huyền thoại với rất nhiều cường điệu, không ngờ chính mắt chứng kiến truyền kỳ xuất hiện hôm nay.
Lúc này, Tần Lãng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, không khỏi kinh hô: "Chẳng lẽ đây là "dị trùng" trong độc kinh!"
Chú thích1.Trát mã trang tức Zama là nền tảng của nhiều trường phái, điểm chính động tác là mở bàn chân ra ngoài 15 độ, rộng bằng vai rồi hơi ngồi xổm xuống. Các ngón chân bắt đầu hướng về phía trước và trọng tâm di chuyển xuống dưới. Dần dần ngồi xổm sâu hơn. Mở rộng bàn chân đến khi bạn vươn chân đạt chiều rộng bằng ba bàn chân. Ôm lấy bàn tay của bạn. Trở nên bằng phẳng, lòng bàn tay hướng xuống.2.
Câu chuyện thứ nhất:Ba năm kể từ khi Sở Trang Vương nắm quyền, ông không ra chiếu chỉ và không làm gì trong xử lý công việc triều đình. Có một người giữ chức Tả Tư Mã cho Trang Vương câu đố:"Thừa tướng thấy một con chim rơi trên núi đất ở phía Nam. Nó không sải cánh, không bay hay hót suốt ba năm, trầm mặc vô thanh, loài chim này tên là gì?"Trang Vương biết Tả Tư Mã đang ám chỉ mình, nên nói:"Ba năm không bay là muốn cho đôi cánh cứng cáp hơn; ba năm không hót là vì muốn quan sát tình hình xung quanh. Tuy rằng nó không bay nhưng một khi đã bay sẽ vút lên trời cao; tuy không hót, nhưng một khi cất tiếng hót thì khiến người ta giật mình. Khanh yên tâm, ta hiểu ý khanh."Nửa năm, Trang Vương tự mình xử lý các việc triều chính và bãi bỏ mười điều khoản không có lợi cho phát triển của nhà Sở. Luật hình sự quy định chín điều có lợi cho phát triển nước Sở, gϊếŧ 5 tên Thừa Tướng tham ô và làm trái pháp luật, bổ nhiệm 6 ẩn sĩ làm quan Tham Chính, cai quản nước Sở rất tốt. Chẳng bao lâu, nước Sở thống trị thiên hạ.Câu chuyện thứ hai:Khi Tề Uy Vương trị vì, ông thích đoán đố, thâu đêm suốt sáng, ham vui, say sưa rượu chè, không quan tâm đến chính sự, ông giao việc chính sự cho quan đại phu. Văn võ bá quan là những kẻ hoang da^ʍ phóng túng, tất cả các nước đang xâm lược, đất nước lâm vào tình trạng nguy hiểm. Không một triều thần nào xung quanh vua Tề dám khuyên can. Thuần Vu Khôn dùng biệt ngữ để thuyết phục vua Tề, mỉa mai rằng:"Có một con chim lớn ở kinh đô đậu vào sân đại vương. Nó ba năm không bay và không hót. Đại vương có biết vì điều gì không?"Vua Tề nói:"Con chim này không bay theo quy tắc, một khi bay nó sẽ bay thẳng lên trời, không hót theo quy tắc, một khi hót sẽ khiến người ta kinh ngạc."Vì vậy, ông ra lệnh tất cả các trưởng quan của 72 huyện trong cả nước đến triều đình, khen thưởng một người, gϊếŧ chết một người, ngự giá thân chinh, đồ sát kinh hoàng, tất cả phải trả lại đất đai xâm chiếm cho nước Tề. Uy tín nước Tề duy trì trong 36 năm. Những lời này đều được ghi lại trong (Điền Hoàn thế gia).