🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 11Cứu người một mạng Đây là tình huống gì!
Đuôi ngựa và đám đàn em lập tức ngây ngốc như hóa đá.
Ngay cả Đào Nhược Hương cũng thấy rối rắm khó hiểu.
"Tiểu huynh đệ, ngươi giơ cao đánh khẽ, giúp ta một lần đi."
Hàn Tam Cường hét lên một tiếng "tiểu huynh đệ" thật tê tái khiến người ta khó chịu do thói đạo đức giả thành quen, nhưng giọng điệu lại rất chân thành. Không còn cách nào nữa, Hàn Tam Cường lúc này trong đầu chỉ có hai chữ "thạch tín", khi biết mình có thể bị trúng độc, sắc mặt tái xanh vì sợ hãi.
Theo quan điểm kiến thức hiện đại, thạch tín không được coi chất độc mạnh nhất, có nhiều chất độc hơn, nhưng Hàn Tam Cường không có nhiều văn hóa, chưa bao giờ nghe nói về những chất cực độc như xyanua, khí sarin và bệnh than. Kiến thức về độc dược của gã đến từ một số bộ phim truyền hình và điện ảnh cổ trang. Những bộ phim truyền hình cổ trang đó, "thạch tín" và "hạc đỉnh hồng" là những chất độc hàng đầu. Vì vậy, khi Hàn Tam Cường nghe "nhiễm độc thạch tín", cảm thấy hai chân đều đứng không vững, làm gì còn tinh thần giữ thể diện, ý thức gã coi Tần Lãng như cọng rơm cứu mạng, nên gọi thẳng Tần Lãng là "tiểu huynh đệ".
Hết cách rồi, thể diện lão đại tuy quan trọng, nhưng không thể so sánh với mạng sống chính mình.
Thạch tín!
Hàn Tam Cường đột nhiên nghe thấy cảnh bi thảm đầu độc thạch tín thất khướu chảy máu trong TV và phim ảnh, trong lòng gã đang chảy máu.
Một lão đại "tham vọng cao", Hàn Tam Cường thực sự không muốn chết non.
Gϊếŧ người chẳng qua là gật đầu, từ khi Hàn Tam Cường cúi đầu mặt dày gọi hắn là "tiểu huynh đệ", Tần Lãng không thể thấy chết không cứu, dù sao Hàn Tam Cường cũng chỉ là ra mặt giúp đỡ huynh đệ của gã, tội không đáng chết.
Vì vậy, Tần Lãng dừng bước, quay đầu nói với Hàn Tam Cường: "Mau đi bệnh viện kiểm tra, may ra còn kịp."
Hàn Tam Cường nghe nói còn cứu được tính mạng, cảm thấy an tâm, đến bên Tần Lãng, thấp giọng nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi biết ta trúng độc, hẳn có thể giải độc?"
"Có thể." Ngữ khí Tần Lãng khẳng định chắc chắn, nhưng lại nhanh xoay người, "Nhưng hình như ta không có nghĩa vụ giải độc cho ngươi."
Hàn Tam Cường cho rằng Tần Lãng đổ lỗi cho đuôi ngựa xúc phạm hắn, lập tức hét lớn với đuôi ngựa: "Đuôi ngựa! Cút qua đây--"
Đuôi ngựa nào dám không nghe lời Hàn Tam Cường, nhanh bước đến, gã vừa đến liền bị Hàn Tam Cường tát thẳng tay. Nhưng khi Hàn Tam Cường gọi Tần Lãng là "huynh đệ", đuôi ngựa đoán trước kết quả này, gã biết rằng cái tát này là câu trả lời của Hàn Tam Cường với Tần Lãng. Đuôi ngựa ngang ngược lâu như vậy, đương nhiên biết đạo lý có thể bẻ cong, gã cung kính nhận sai với Tần Lãng và Đào Nhược Hương. Thời điểm đuôi ngựa cùng hai thằng đàn em đến nhận lỗi, suýt nữa thì quỳ xuống.
"Tần Lãng, thôi bỏ đi." Đào Nhược Hương không biết Tần Lãng làm cách nào để thu dọn Hàn Tam Cường, nhưng rõ ràng nàng không thích trường hợp này.
"Dì Đào ta nói bỏ đi, chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa. Hàn Tam Cường, ngươi nên đến bệnh viện kiểm tra trước xem có thực sự trúng độc hay không, nếu bệnh viện không giải độc được thì đến tìm ta lần nữa!"
Ý Tần Lãng rất rõ ràng, đương nhiên Hàn Tam Cường cùng đám đàn em không dám ngăn cản Tần Lãng và Đào Nhược Hương rời đi.
Trên đường về trường học, Đào Nhược Hương hỏi Tần Lãng: "Tần Lãng, Hàn Tam Cường là một nhân vật lợi hại trong giới giang hồ hắc đạo, sao hắn bị thu phục dễ dàng thế?"
"Hắn không sợ em, hắn sợ chết." Tần Lãng kể lại chuyện Hàn Tam Quốc bị trúng độc thạch tín.
"Hắn thực sự bị nhiễm độc thạch tín?" Đào Nhược Hương ngạc nhiên nói, "Tôi tưởng cậu làm hắn sợ, cậu sao lại biết hắn trúng độc?"
"Này… ngay cả chuyện khó nói mà cô che giấu, em còn nhận ra, huống hồ Hàn Tam Cường trúng độc đã sâu rồi." Tần Lãng thấp giọng cười, "Em theo học một lão Trung y mấy năm rồi, nếu chút chuyện nhỏ nhặt này cũng không phát hiện ra, không phải làm mất mặt sư phụ sao?"
Nếu lão độc vật biết Tần Lãng nói mình là "lão Trung y", nhất định sẽ chửi hắn sấp mặt, vì lão độc vật không thích cứu tử và chữa lành người bị thương chút nào, mà khoái làm chuyện ngược lại.
"Thì ra là vậy, Trung y chúng ta bác đại tinh thâm. Xem ra cậu học được bản lĩnh thực sự!" Đào Nhược Hương nhịn không được phải khen ngợi một tiếng.
"Đó là, thành thật mà nói, y thuật của em tốt hơn rất nhiều cái gọi là danh y." Tần Lãng dường như không biết khiêm tốn là gì.
"Này, khen cậu hai câu, cậu còn ngửa đuôi lên trời." Đào Nhược Hương khịt mũi, sực nhớ ra điều gì đó, "Đúng rồi, Tôn lão sư sẽ không có chuyện gì chớ?"
"Yên tâm đi, tên nhóc Tôn Bác chạy xa rồi." Tần Lãng khịt mũi, không giấu giếm coi thường Tôn Bác.
Bất tri bất giác đã đến tầng dưới ký túc xá của Đào Nhược Hương, Tần Lãng không có ý định chủ động dừng bước, Đào Nhược Hương biết tên nhóc này da mặt rất dày nên lệnh đuổi khách: "Tần Lãng, không còn sớm, hôm nay cậu lần đầu tới đây, mau thu dọn giường trong ký túc xá đi."
"Chưa tới tám giờ, em tưởng dì Đào định mời uống cà phê hay gì đó." Tần Lãng không cam tâm nói, "Đúng rồi, số điện thoại của dì Đào là gì, lỡ như em có chuyện, có thể nhờ giúp đỡ, cho em số điện thoại của Tôn Bác nữa."
Đào Nhược Hương không còn cách nào khác, đành phải cho Tần Lãng số điện thoại di động mới giục hắn đi. Trước khi đi, Tần Lãng còn nói với Đào Nhược Hương: "Dì Đào, uống rượu có thể làm tổn thương thân thể, về sau nên uống ít đi!"
Đào Nhược Hương hơi giật mình, nhưng dù sao cũng không nói gì, bước thẳng lên lầu.
Tần Lãng tìm đến phòng 409 thì thấy Triệu Khản ở cùng phòng với mình.
Lúc này, Triệu Khản đang nằm trên giường và chơi game với máy tính xách tay.
"Tần Lãng--Đào lão sư thật sự là dì của cậu?" Cái tên Triệu Khản này thật nhiều chuyện.
Tần Lãng gật đầu: "Những người khác đâu?"
"Phí lời, buổi tối đương nhiên đi học." Triệu Khản nói với Tần Lãng.
Tần Lãng nhìn trên giường mình trống rỗng không có cái gì, hỏi Triệu Khản, "Không có ai dọn giường cho ta?"
Triệu Khản nhìn chằm chằm Tần Lãng như người ngoài hành tinh: "Mẹ kiếp! Cậu cho rằng cậu là thiếu gia, còn có người dọn giường cho sao? Tôi đang tự hỏi, thằng nhóc cậu hôm nay còn không có dọn giường, buổi tối ngủ ở chỗ nào?"
"Đúng vậy, ngủ ở nơi nào?" Tần Lãng đột nhiên hiểu đây là một vấn đề.
Tần Lãng tìm ra cách rất nhanh, lấy di động bấm số của Tôn Bác: "Thầy Tôn, em là Tần Lãng… hôm nay không kịp dọn giường, thầy tìm cho em một cái giường."
Triệu Khản sững sờ, trong lòng nói Tần Lãng thật sự ngưu bức, trực tiếp chỉ huy giáo viên chủ nhiệm tìm giường cho mình.
Tôn Bác khó khăn lắm mới trở lại trường học, nhận cuộc gọi từ Tần Lãng, gã lập tức nổi giận, nói trong lòng thằng ranh muốn gì đây, tại sao lão tử phải tìm giường cho mày, nên dứt khoát từ chối yêu cầu của Tần Lãng.
"Tôn Bác— —"
Tần Lãng không biết xấu hổ gọi thẳng tên: "Tối nay thầy không muốn những người đó tiếp tục làm phiền thầy sao? Có muốn em tiết lộ tên và số điện thoại của thầy cho bọn họ không?"
Tôn Bác không muốn bị đánh nữa, nhanh chóng thỏa hiệp: "Gần cổng trường có một nhà khách. Tôi sẽ gọi điện cho cậu đặt phòng."
"Vậy cảm ơn thầy Tôn." Tần Lãng cúp điện thoại.
"Cậu thật trâu bò!" Triệu Khản ngày đầu tiên đến trường phải trầm trồ bội phục Tần Lãng: đi ăn cùng nữ giáo viên xinh đẹp nhất trường trung học số 7 và được thầy chủ nhiệm giúp đỡ đặt phòng. Theo quan điểm Triệu Khản, những người bạn như vậy rất đáng để kết giao!
Chẳng mấy chốc, Tần Lãng và Triệu Khản thân nhau, Tần Lãng biết Triệu Khản cũng là cán bộ hội học sinh, vì hắn là xã trưởng câu lạc bộ thơ trung học số 7, dù câu lạc bộ thơ tính cả Triệu Khản chưa tới mười người, vì bây giờ đã qua thời hoàng kim thơ ca "một bài thơ tình, hai ly rượu, đôi lời gái liền tới tay".
Triệu Khản rất hùng hồn, tiếp tục tán gẫu với Tần Lãng đến tối hôm khuya mới có thời gian tự học.
Tần Lãng thấy đã muộn, rời khỏi ký túc xá, đến nhà khách mà Tôn Bác đặt cho hắn.
Ngay khi mông đập xuống giường, tin nhắn điện thoại reo lên, nhận được tin nhắn mới:
"Đệ tử ngoan, đừng quên uống thuốc và luyện công. Hơn nữa, vì ngươi đã đến thành phố Hạ Dương, ngươi sẽ làm điều đầu tiên cho sư phụ: tiếp quản tất cả tài sản của An Đức Thịnh, để hắn không còn gì nữa rồi đem hắn đến trước mặt ta!"
Tin nhắn này do lão độc vật gửi, Tần Lãng suy nghĩ một chút, mới đáp lại hai chữ: "Nguyên nhân?"
Lão độc vật không đáp lại.
Đây là điều mà Tần Lãng mong đợi, ở cùng với lão độc vật gần 5 năm, Tần Lãng biết rõ tính tình lão già này. Xem ra Tần Lãng phải dựa vào điều tra của mình để tìm hiểu chuyện về An Đức Thịnh.
Tần Lãng ném điện thoại sang một bên, sau đó lấy một viên độc dược màu đỏ từ trên thân da trắng nuốt vào bụng.
Ruột và dạ dày nóng ran, viên thuốc độc có thể dễ dàng gϊếŧ chết một con voi này đối với Tần Lãng giống như vừa ăn phải một quả ớt.
Chỉ có bấy nhiêu thôi!
Tần Lãng khoanh chân ở trên giường tiến vào trạng thái minh tưởng, độc dược của viên thuốc độc dần dần bị cơ thể hắn hấp thu.