Chương 10: Trúng độc thạch tín

Thiếu Niên Y Tiên - Chương 10: Trúng độc thạch tín

Chương 10

Trúng độc thạch tín

Tần Lãng không cần phải chạy trốn, nhưng hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy để nắm tay Đào Nhược Hương.

Khi chạy đến góc đường bên ngoài trường học, Tần Lãng và Đào Nhược Hương bị chặn bởi hơn chục chiếc xe máy lao tới. Trước đoàn xe, một ô tô màu đen dừng trước mặt Tần Lãng và Đào Nhược Hương.

Lúc này đuôi ngựa không biết lấy xe điện ở đâu, vội vàng chạy tới, sau khi đuôi ngựa đến, ném xe điện ở ven đường, đi tới ô tô màu đen, cung kính mở cửa, một gã to lớn đầu đinh từ bên trong bước ra, nhéo mũi, sốt ruột nói: "Mã Vĩ, con mẹ nó chớ, mày vừa té xỉu sao? Cút xa một chút, đừng làm mất mặt lão tử, chỉ là một thằng ranh con một sợi lông còn chưa mọc mà đuôi ngựa mày cũng không thu dọn được, hại lão tử ăn cơm cũng đéo thấy ngon, thật nhục nhã!"

Mã Vĩ rất sợ hãi gã đầu đinh, luống cuống đứng sang một bên.

"Cường ca?" Tần Lãng hình như nghe thấy Triệu Khản nói đến cái tên này, lúc đó Triệu Khản ngủ mê man, nhưng những nhân vật mà ngay cả Triệu Khản cũng từng nghe nói đến nhất định không phải bình thường.

Gã đầu đinh này tên Hàn Tam Cường, lão đại thế lực ngầm ở khu vực trường trung học số 7. Gã từng vào tù, từng luyện võ thuật. Mặc dù Mã Vĩ là lão đại ở phố bên ngoài trường học, nhưng chỉ là một trong những thủ hạ của Hàn Tam Cường.

Tuy nhiên, đường ngoài trường nhiều dầu và nước, Mã Vĩ lại nghe lời hơn, nên khi Hàn Tam Cường biết tin có người gây rối ở đây, lập tức cùng một đám đàn em chạy tới hỗ trợ.

Hàn Tam Cường không ngờ chỉ là thằng học sinh cấp hai đã khiến Mã Vĩ khốn khổ như vậy, đột nhiên hối hận vì đích thân đến.

Nhưng trót tới rồi, tất nhiên Hàn Tam Cường phải đứng vững trước đàn em, nói với Tần Lãng và Đào Nhược Hương: "Hàn Tam Cường tao là người thế nào, không cần nói nhiều với chúng mày. Chúng mày đánh huynh đệ của tao chính là đánh vào mặt tao, mau bồi thường cho huynh đệ tao một vạn phí thuốc men, hoặc mày tự trả một vạn tiền viện phí."

Tần Lãng nóng lòng muốn đánh ngay băng nhóm Hàn Tam Cường và trải nghiệm cảm giác làm hiệp khách, nhưng hắn biết rõ đây là xã hội pháp chế, không phải thế giới tung hoành giang hồ, một quyền một kiếm là có thể trừ bạo an dân, nếu đánh chết người, dù chúng có là ác nhân, hắn vẫn phải ngồi tù; Đào Nhược Hương ở bên cạnh hắn, Tần Lãng không muốn để lại hình tượng bạo lực trước mặt nàng.

Mau chóng cân nhắc, Tần Lãng liền có kế hoạch, sau đó nói với Hàn Tam Cường: "Đúng vậy, tôi đánh huynh đệ của anh. Nhưng tôi không có ý định thanh toán chi phí y tế. Nếu Hàn Tam Cường anh có lời muốn nói, chúng ta hãy đi đến con hẻm để một đấu một!"

Nghe hắn thách thức, đàn em Hàn Tam Cường đều cười, đuôi ngựa cười to nhất, đương nhiên cười nhạo Tần Lãng không tự lượng sức. Ai mà không biết Hàn Tam Cường có được địa vị và bản lĩnh ngày hôm nay, tất cả đều nhờ nắm đấm.

"Một đấu một? Mày muốn một đấu một với tao?"

Hàn Tam Cường cười lớn, tỏ ra rất khinh thường: "Con mẹ nó, cái thế đạo gì thế này, ngay cả lũ nhóc học sinh cũng dám một chọi một với lão tử! Thằng nhóc, tao biết mày muốn phô trương mạnh mẽ trước mặt gái đẹp. Bất quá, Cường ca tao nói cho mày biết, mày không phải anh hùng mà là cẩu hùng! Một chọi một phải không, bố mày cho mày một cơ hội! Dù sao lão tử lâu rồi không thư giãn gân cốt!"

Hàn Tam Cường cũng không muốn làm to chuyện khiến cảnh sát chú ý, nhưng thằng nhóc này muốn một chọi một, gã đơn giản đáp ứng đối phương. Hàn Tam Cường có thể thành bạo chúa ở khu vực phía Nam thành phố Hạ Dương cũng không phải chỉ có hư danh, trước kia vào tù, gã gặp tên bạn tù thông thạo tán đả, Hàn Tam Cường tâng bốc nịnh nọt để học kungfu tán đả vài năm. Lâu rồi không "biểu diễn" trước mặt đàn em, thằng ranh này muốn một chọi một nên gã liền thành toàn cho đối phương, kẻo người khác lại tưởng gã không thu dọn nổi một thằng nhãi học sinh.

"Đào lão sư, cầm hoa đi, không mất mấy phút đâu." Tần Lãng cười nói với Đào Nhược Hương, trông rất thoải mái.

Đào Nhược Hương muốn cản, nhưng thấy Tần Lãng bình tĩnh tự tin, nên không ngăn cản nữa, chỉ nói: "Cẩn thận! Mười phút nữa, nếu cậu không đi ra, tôi sẽ gọi cảnh sát!"

Có rất nhiều nhà dân ở con phố bên ngoài trường, giữa mỗi dãy nhà đều có một con ngõ nhỏ.

Lúc này trời tối dần, chỉ có một ngọn đèn đường đầu ngõ tỏa ánh sáng mờ ảo.

Tần Lãng và Hàn Tam Cường lần lượt đi vào ngõ.

Đến giữa ngõ, Tần Lãng dừng lại, quay người nói với Hàn Tam Cường: "Mày sắp chết còn không biết!"

Hàn Tam Cường sửng sốt, sau đó cười lạnh một tiếng: "Hù dọa lão tử? Dựa vào mày, có bản lĩnh gϊếŧ chết lão tử? Tới đây!"

"Thằng ngu!" Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đấm ra một quyền, quyền này không tấn công Hàn Tam Cường, mà là đánh vào bức tường xi măng bên cạnh Tần Lãng.

Bùng!

Hàn Tam Cường thất kinh: "Nắm đấm của nó sao có thể mạnh thế!"

Qua một thời gian, Hàn Tam Cường thậm chí không dám động thủ.

Ngưu đao tiểu thức[1] dọa cho Hàn Tam Cường chấn động, Tần Lãng mới nhìn gã bằng ánh mắt thương hại: "Hàn Tam Cường, tao nói mày sắp chết tới nơi vì mày trúng độc! Còn là độc thạch tín, độc phát rất nhanh, tao không ra tay khi người khác lâm nguy! Bằng không quả đấm này sẽ đếch rơi trên tường bê tông!"

Thực ra, Tần Lãng chỉ không muốn Đào Nhược Hương cảm thấy quá bạo lực và khiến nàng sợ hãi.

"Hừ! Mày thật sự biết đùa đó! Hàn Tam Cường tao không bị dọa suông đâu!" Nếu không phải vì cú đấm của Tần Lãng khiến Hàn Tam Cường choáng váng, hắn đập Tần Lãng từ lâu rồi, đâu thèm nghe Tần Lãng nói.

"Đùa sao? Có cần thiết không?" Tần Lãng cười lạnh, "Mấy ngày nay mày thường xuyên cảm thấy chóng mặt, đau đầu, tức ngực, miệng khô họng rát đúng không?"

Hàn Tam Cường không nói lời nào, không nghi ngờ gì là thừa nhận lời Tần Lãng nói chính xác.

"Hơn nữa, hai ngày nay màu nướ© ŧıểυ của mày không bình thường, táo bón ra máu tươi... Quan trọng nhất là--"

Nói đến đây, Tần Lãng đột nhiên dừng lại, để Hàn Tam Cường cảm thấy hắn thật cao thâm khó lường.

"Chuyện quan trọng nhất là gì?" Hàn Tam Cường quả nhiên không nhịn được hỏi một câu.

"Quên đi, mày không tin tao, tao hà tất làm Lã Động Tân. Hàn Tam Cường, tiếp tục ăn hải sản của mày đi, hai bữa nữa thôi, mày có thể tìm người nhặt xác!" Tần Lãng khịt mũi nói, làm ra bộ dạng quay người muốn đi.

Hàn Tam Cường vốn không tin, nhưng khi Tần Lãng nhắc tới từ "hải sản", gã đột nhiên hoảng sợ, cuống cuồng giữ chặt Tần Lãng: "Tiểu huynh đệ, làm sao ngươi biết gần đây ta ăn hải sản? Sao lại biết ta trúng độc?"

Tần Lãng nói trong lòng lão tử đương nhiên biết mày trúng độc, đệ tử chân truyền của lão độc vật, cộng với thể chất đặc biệt, Tần Lãng mười phần mẫn cảm với độc dược, nên nhìn thoáng qua có thể thấy Hàn Tam Cường có dấu hiệu trúng độc thạch tín. Đối với việc Tần Lãng nói gần đây ăn rất nhiều hải sản, chẳng qua do ngửi mùi "hải sản" trên người Hàn Tam Cường, mơ hồ đoán đây là nguyên nhân trúng độc.

Nhưng Tần Lãng không có ý định nói quá nhiều với Hàn Tam Cường, vì càng phô bày cao thâm khó dò, càng có tác dụng uy hϊếp.

"Mày trúng độc thạch tín mãn tính rồi." Tần Lãng nhẹ giọng nói, "Nhưng độc tính sẽ chỉ phát tác vào đêm mai, bảo trọng nhá!"

Nói xong, Tần Lãng thật sự đi ra khỏi ngõ.

Đuôi ngựa và đám đàn em thấy Tần Lãng đi ra con hẻm, nhưng Hàn Tam Cường không ngăn cản, tất cả đều khó hiểu.

Đúng lúc này, Hàn Tam Cường đuổi theo rất nhanh, dừng trước mặt Tần Lãng, đuôi ngựa cùng đàn em tưởng lão đại sắp đập sấp mặt thằng nhóc bố láo, máu gà lập tức hưng phấn, mong chờ phát sinh cảnh tượng bạo lực máu me tàn khốc, nhưng tất cả hoàn toàn không ngờ sau khi Hàn Tam Cường đứng trước Tần Lãng, gã cong người cúi đầu cung kính hét lên:

"Huynh đệ, cứu ta—"

Chú thích



1.Nó có nghĩa là những người có năng lực lớn trước hết nên thể hiện tài năng trong những việc nhỏ. Nó cũng so sánh một người có khả năng thể hiện tài năng khi bắt đầu công việc của mình.