Giải thi đấu cơ giáp cẩm trình mạng giả lập quy mô trung đẳng, người báo danh cũng không ít, bởi vì phí báo danh cao, cho nên hạn chế được đại bộ phận người trong tay tương đối thiếu tiền. Nhưng dù vậy, lần này thành công báo danh, tham gia vòng dự tuyển cũng có 2179 người.
Trong số đó có không ít là chiến sĩ cơ giáp có nhiều danh vọng, đối với những người này, ban tổ chức cũng phi thường có thành ý, vòng dự tuyển bọn họ không cần tham gia, trực tiếp thăng cấp đến đấu vòng loại.
Trừ bỏ năm mươi người này, dư lại 2129 người cần tiến hành tranh đoạt 72 danh ngạch.
Lần này trong giải thi đấu, 2129 người này bị phân tới tám khu thi đấu, mỗi khu thi đấu có 266 người, mà ở khu thi đấu thứ tám lại là 267 người.
Ninh Hữu là bị phân tới trong khu thi đấu thứ tám này.
"Tui nói cậu biết, hiện tại những người này khẳng định là đều đặc biệt dễ giải quyết", Viêm Hoàng dọc theo đường đi chưa từng dừng miệng, "Cậu sau khi tới đó nhất định phải bảo trì điệu thấp, thời khắc nghe tui hiệu lệnh, một khi cậu đem thực lực của bản thân lộ ra, liền sẽ chơi không vui nữa!"
Ninh Hữu gật đầu, đều đáp ứng tất cả những gì mà Viêm Hoàng nói.
Viêm Hoàng cực kỳ vừa lòng, "Hệ thống phát số phòng tới cho cậu, là h23, chúng ta đi đến đó nghỉ ngơi trước một chút, một lát nữa chờ đại phát thần uy!"
Ninh Hữu tuy rằng cảm thấy hai loại trạng thái đại phát thần uy cùng bảo trì điệu thấp này có chút xung đột, nhưng vẫn là phi thường thông minh bảo trì im miệng không nói. Nếu là cậu nghi ngờ một câu, Viêm Hoàng khẳng định là sẽ dùng một trăm câu xung kích tiến công làm cho bản thân thừa nhận nó mới đúng.
Theo chỉ dẫn của Viêm Hoàng, Ninh Hữu thuận lợi tìm tới phòng nghỉ của mình.
Diện tích phòng nghỉ h23 rất lớn, bên trong đặt ba cái sô pha cỡ lớn, mà đối diện cửa phòng lại đặt một cái màn hình thật lớn, sau khi bắt đầu thi đấu bọn họ có thể thông qua cái màn hình này quan khán tình trạng thi đấu.
Thời điểm Ninh Hữu đi vào, trong phòng của bọn họ đã ngồi đầy người, không phải tráng hán vẻ mặt dữ tợn, chính là nam nhân khí thế nghiêm nghị, huấn luyện nghiêm chỉnh.
Ninh Hữu bộ dáng thanh niên trắng như tuyết thủy nộn nộn dáng vẻ thư sinh, tại bên trong đám người này phá lệ đột ngột.
"Phốc ——", bên trong có người đang uống nước, nhìn thấy Ninh Hữu đẩy cửa tiến vào, nhịn không được phun ra một ngụm.
"Bên chủ sự thật sự là nhân tính hóa mà, như thế nào mà lúc này còn cung cấp loại phục vụ này!", Tráng hán phun ra ngụm nước kia khụ hai tiếng, quan sát kỹ lưỡng trên dưới Ninh Hữu, bên trong ánh mắt nhìn cậu tràn ngập ý vị da^ʍ tà.
Ninh Hữu nghe không hiểu có ý tứ gì, mà Viêm Hoàng đi theo cậu cũng không nghe hiểu có ý tứ gì, một người một cơ giáp đều vẻ mặt mờ mịt.
Bên cạnh có một nam nhân mang mặt nạ chán ghét nhíu nhíu mày, nhưng là không có mở miệng.
Nếu đã nghe không hiểu Ninh Hữu liền phi thường tự nhiên cảm thấy người kia không phải là đang nói chuyện với mình, đi về phía một chỗ trống, quét nhìn thân hình cường tráng của những người chung quanh kia một chút, Ninh Hữu nhìn lại cánh tay cùng cẳng chân nhỏ tội nghiệp của mình, Ninh Hữu hậm hực.
Ở đây ai cũng lớn lên cường tráng như vậy, như thế nào đến mình lại thoạt nhìn đặc biệt yếu đuối.
"Đang nói chuyện với cậu đây, không nghe được sao?!", Tráng hán vẻ mặt dữ tợn nhìn thấy Ninh Hữu không phản ứng lại gã, tức khắc trong lòng nổi lên lửa giận.
Thời điểm gã nhìn thấy Ninh Hữu mở cửa liền hiểu được người này cũng là tuyển thủ hiện tại tham gia thi đấu, nhưng là vậy thì thế nào?
"Lấy bộ dáng tiểu bạch kiểm này của cậu, không oa đến trong lòng nữ nhân bú sữa, đến đây để chọc cười cho các đại gia sao?", Tráng hán trào phúng, trong ngôn ngữ đều là ý vị hạ lưu.
Mà những người khác ở trong phòng có rất nhiều người vẻ mặt chán ghét, có rất nhiều người vẻ mặt ý vị xem kịch vui, lại không có một ai định nhúng tay vào việc này.
Ninh Hữu theo thường lệ không nghe hiểu ý tứ của tráng hán, ngây thơ mờ mịt trả lời, "Tôi một trăm năm trước đã cai sữa rồi!"
Ninh Hữu nói chính là nói thật, những người khác lại cho rằng cậu đang phản bác, mà tráng hán vẻ mặt dữ tợn kia thì lại là nổi giận đùng đùng.
Tiểu bạch kiểm này không tới hùa theo hoặc nhận sai với gã, thế nhưng còn dám phản bác gã?! Đây là muốn lật trời à?!
Tráng hán kia híp mắt đứng dậy, thân mình cường tráng giống như một ngọn núi nhỏ, gã từng bước một đi về phía Ninh Hữu, mỗi một bước đều khiến cho người ta cảm giác giống như đất rung núi chuyển.
Ninh Hữu chớp chớp mắt.
Tráng hán đi đến trước người cậu, từ trên nhìn xuống cậu, khí thế ngang ngược cả người kia bỗng nhiên nổ tung.
Ninh Hữu có chút chần chừ.
Tráng hán nhìn thấy biểu tình kia của tiểu bạch kiểm, trong lòng tức khắc vừa lòng.
"Anh có thế tránh ra một chút không? Anh đang chắn tôi xem TV."
Ninh Hữu đợi nửa ngày cũng chưa thấy tráng hán rời đi khỏi trước mặt mình, cuối cùng chỉ có thể hảo ngôn lên tiếng nhắc nhở.
"Phốc" "Ha ha ha"
Trong phòng liên tiếp xuất hiện tiếng cười phun, mặt tráng hán kia tức khắc đen lại.
"Mày muốn chết!", Đầy mặt dữ tợn.
Một nắm tay hung hăng đánh xuống Ninh Hữu.
Ninh Hữu giống như bị dọa tới thân thể mềm nhũn, cả người trực tiếp ngã xuống trên sô pha. Mà cái nắm tay kia của tráng hán lại trực tiếp đánh tới trên tường phía sau Ninh Hữu.
Vách tường chế bằng kim loại, dị thường cứng rắn.
Cánh tay kia của tráng hán nhịn không được run lên, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
"Cậu xem cậu vừa rồi thiếu chút nữa là nhịn không được trực tiếp đánh gã!", Ở trong đầu Ninh Hữu, giọng trẻ con non nớt kia của Viêm Hoàng lạnh giọng răn dạy, "May mắn tui nhắc nhở sớm, bằng không chúng ta còn chơi như thế nào được! Lần sau nhất định phải nhớ kỹ!"
Ninh Hữu chớp chớp mắt, liên thanh đáp ứng.
"Hiện tại nhanh giả vờ sợ hãi đi!", Viêm Hoàng tiếp tục ở trong đầu Ninh Hữu làm chỉ đạo kỹ thuật.
Ninh Hữu hít sâu một hơi, ánh mắt lập tức tràn ngập lệ quang, cả người có vẻ phá lệ tội nghiệp.
Tráng hán thật vất vả mới từ trong đau nhức trên tay bình thường trở lại, cảm nhận được ánh mắt trào phúng của những người chung quanh, trên mặt tráng hán phảng phất như bị hung hăng quăng một bạt tai, cảm thấy thẹn dị thường.
"Mày, rất, tốt!", Thanh âm của tráng hán từ kẽ răng truyền ra.
Ninh Hữu lập tức trốn đến ven tường.
Mà vào lúc này, trong phòng truyền ra tiếng cảnh báo.
【 cảnh cáo! Cảnh cáo! Phát hiện tuyển thủ "Đằng Sơn" có hành vi bạo lực thương tổn tuyển thủ khác! Hiện tại cảnh cáo một lần, nếu còn phát sinh chuyện này, lập tức hủy bỏ tư cách thi đấu! 】
Cái chân tráng hán chuẩn bị đá ra ngạnh sinh sinh ngừng ở giữa không trung.
Một hơi nghẹn ở ngực cũng không phát ra nổi.
Hắn đầy mặt dữ tợn trừng Ninh Hữu, hung ác trong ánh mắt đều phải hóa thành thực chất.
Ninh Hữu lại giống như cải thìa tội nghiệp, ở góc tường tận lực thu nhỏ thân ảnh của mình.
"Đúng đúng! Chính là như vậy!", Viêm Hoàng khen nói, "Bả vai lại co lên một chút!"
"Bộ dáng này quả thực là quá hoàn mỹ! Nhìn thấy mà thương!"
Ninh Hữu ấn theo động tác Viêm Hoàng nói mà làm, trong lòng lại đang giao lưu cùng Viêm Hoàng, "Người này thoạt nhìn cường tráng, nhưng là gã dùng sức rất có vấn đề, vừa rồi một quyền kia thật sự là quá chậm."
Ninh Hữu thật sự là có chút ủy khuất, lại có điểm ghét bỏ, "Bọn họ có hình thể tốt như vậy, như thế nào lại không biết hảo hảo lợi dụng đâu! Quả thực là mù, còn không bằng cho tôi đâu!"
Đối với lời Ninh Hữu nói, Viêm Hoàng cực kỳ đồng ý, giọng trẻ con nộn nộn mềm mại, chỉ là lời nói ra cùng với thanh âm của nó hoàn toàn không phù hợp. "Lấy loại hình này của gã, trong phim truyền hình cũng sống không quá một tập, vừa thấy chính là loại hình pháo hôi!"
Ninh Hữu giao lưu cùng Viêm Hoàng những người khác không biết, bọn họ chỉ thấy một thanh niên gầy yếu bị Đằng Sơn bức tới trong góc tường, sợ hãi run bần bật.
Tuy rằng bọn họ không thích Đằng Sơn, nhưng là đối với tiểu bạch kiểm mới tới này cũng là một chút hảo cảm cũng không có.
Cường giả vi tôn đã là quy tắc có từ xưa nay, bọn họ chỉ tôn trọng cường giả.
Mà người giống như tiểu bạch kiểm này một chút khí khái nam tử cũng không có, bị người khác bức một cái liền bị dọa thiếu chút nữa khóc ra, bọn họ chỉ cảm thấy dị thường khinh thường.
"Được rồi Đằng Sơn, an tĩnh một chút", nam tử đeo mặt nạ lúc trước ngồi ở bên cạnh Đằng Sơn lạnh giọng mở miệng.
Đằng Sơn tuy rằng vẫn là nổi giận đùng đùng, nhưng lại đối với nam tử mặt nạ kia có chút cố kỵ, hung tợn ném xuống một câu với Ninh Hữu, "Hiện tại tao tuy rằng không động được vào mày, thời điểm chúng ta thi đấu cứ chờ coi!"
Ý vị uy hϊếp rất đậm, nhưng là Ninh Hữu một chút cũng không cảm giác được, tráng hán tự cho là có khí thế khiến cho người ta hít thở không thông, Ninh Hữu ở đó ngay cả trận gió nhẹ cũng không bằng.
Mà Viêm Hoàng thì lại là hưng phấn hồ ngôn loạn ngữ, "Trời ạ trời ạ trời ạ! Chính là cái cốt truyện này! Thời điểm chúng ta thi đấu lại đánh cho gã trở tay không kịp! Tức chết gã! A ha ha ha ha!"
Đằng Sơn về tới vị trí của chính mình, Ninh Hữu cũng gan khϊếp đảm khϊếp ngồi trở lại trên sô pha.
Ngay lúc xung đột không lớn này của bọn họ kết thúc không bao lâu, thi đấu liền chính thức bắt đầu.
Mà trên màn hình lớn trong phòng của bọn họ lại biểu hiện lên danh sách tổ hợp đối chiến ngẫu nhiên.
Khu thi đấu thứ tám tổng nhân số tham gia thi đấu là 267 người, mà vòng dự tuyển lại áp dụng hình thức đối chiến hai hai, một người chiến thắng, tham gia vòng sàng lọc tiếp theo, tổng cộng trải qua năm vòng sàng lọc, cuối cùng chọn ra chín người thắng.
Bởi vì nhân số là số lẻ, như vậy thời điểm chọn lựa khẳng định sẽ có một người luân không, trực tiếp thăng cấp.
Trên màn hình lớn danh sách hoạt động.
Đằng Sơn dữ tợn nhìn chằm chằm Ninh Hữu, cứ như hai người bọn họ ngay trận đầu có thể thi đấu, cứ như gã lập tức có thể đem tiểu bạch kiểm này xé thành mảnh nhỏ vậy.
Trong phòng "Đinh" một tiếng.
Trên màn hình lớn danh sách ổn định xuống.
Trong phòng mỗi người đều cẩn thận xem xét đối thủ mình thi đấu cùng.
【 "Viêm Hoàng" —— luân không, trực tiếp thăng cấp. 】
Thời điểm nhìn thấy cái này, Đằng Sơn thiếu chút nữa là đem răng cắn nát.
"Coi như mày may mắn!"
Đằng Sơn ném xuống một câu như vậy liền rời đi, trong danh sách thi đấu trận đầu có gã, hiện tại gã cần phải chạy tới địa điểm thi đấu.
"Ha ha, vận của nhóc con cậu khá tốt đấy."
Trận đầu thi đấu, trong phòng bọn họ đi ba người, thêm vào bản thân Ninh Hữu, trong phòng bọn họ còn có bảy người.
Câu nói vừa rồi kia đúng là một vị râu quai nón ở lại nói, tướng mạo của hắn tuy hung hãn, nhưng là cả người lại mang theo một cổ hương vị người hiền lành, cười ha hả.
Ninh Hữu nghe thấy râu quai nón kia nói, có chút không vui vẻ mím mím môi.
Cậu ghét nhất là người khác gọi cậu là nhóc con, vì thế Ninh Hữu căn bản là không phản ứng lại hắn.
Thấy không có đáp lại, râu quai nón kia nhưng cũng không có bực. Hắn còn tưởng rằng tiểu tử này vừa rồi bị sợ hãi, bây giờ còn chưa phục hồi tinh thần lại, vì thế cười ha hả tìm người khác nói chuyện.
Sau khi Đằng Sơn hung ác thích gây chuyện kia đi rồi, bầu không khí trong phòng tốt hơn rất nhiều.
Hai mươi phút lúc sau, Đằng Sơn trở lại, mang theo vẻ mặt tươi cười đắc ý.
Mà hai người còn lại còn chưa có trở về.
Trên màn hình lớn trong phòng công bố thành tích một vòng thi đấu này, trong phòng bọn họ Đằng Sơn thăng cấp, mà hai người khác thì lại thua.
Trừ bỏ thời điểm vừa trở về, ánh mắt Đằng Sơn quét trên người những người khác một chút, thuận tiện biểu hiện ra uy phong người thắng của mình một chút. Còn lúc sau, Đằng Sơn đều là hung tợn nhìn chằm chằm Ninh Hữu, thời khắc chuẩn bị đem cậu xé sống.
"Vòng thi đấu tiếp theo, chính là không có danh ngạch luân không, tao thật ra muốn nhìn xem mày làm như thế nào mà qua nổi! Tốt nhất là cho hai chúng ta một tổ, để tao hảo hảo dạy mày người nào mới xứng điều khiển cơ giáp!"
Ninh Hữu đem đầu thấp xuống, thân mình co rúm lại.
"Cậu nhịn một chút nữa đi ~", Viêm Hoàng ở trong đầu cậu khuyên bảo, tư thế kia cùng với lão thái bà lừa gạt phụ nữ đàng hoàng không khác biệt lắm, "Tui biết cậu ghét bỏ gã phiền, nhưng là nếu hiện tại gϊếŧ chết gã khẳng định sẽ không có ý nghĩa gì a, cho nên chúng ta phải nhẫn nại!"
"Hơn nữa mày tên là gì, Viêm Hoàng? Ha ha ha, muối hoàng? Không phải thời gian ướp muối phải rất lâu sao!", Đằng Sơn tiếp tục " khi dễ " Ninh Hữu, vẻ mặt tươi cười khinh thường.
"Tui đệt! Đáng chết, tui muốn gϊếŧ chết gã! Dám cười nhạo tên của tiểu gia tui! Gã tính là cọng hành nào!"
Viêm Hoàng vốn đang ân cần dạy bảo Ninh Hữu, vừa nghe thấy Đằng Sơn vũ nhục tên của nó tức khắc tạc mao.
"Ninh Hữu tui nói với cậu! Cái thứ phá nhân vật như vậy cũng không cần nhẫn nữa! Bộ dáng đầy mặt thịt mỡ thật đúng là cho rằng bản thân rất có năng lực sao?! Quả thực khinh người quá đáng! Ninh Hữu, hiện tại liền đi gϊếŧ chết gã! Cậu xem gã hiện tại khi dễ cậu kìa, một chút cũng không đem hai chúng ta vào mắt!......"
Ninh Hữu chớp đôi mắt một chút, nghe Viêm Hoàng ở trong đầu mình tiến hành cuồng oanh loạn tạc.
"Đoạt giải cuối cùng có thể có bao nhiêu người?"
Ninh Hữu nghe xong gần năm phút đồng hồ, cảm xúc của Viêm Hoàng vẫn còn chưa hòa hoãn lại được, một bộ tư thế muốn xông lên đánh lộn, cậu cũng chỉ có thể đổi đề tài khác dời đi lực chú ý của tiểu gia hỏa.
Quả nhiên, Viêm Hoàng vừa nghe thấy cái này lập tức đem sự tình lúc trước quên không còn một mảnh, bắt đầu giảng giải cho Ninh Hữu đầy đủ nhận thức của mình đối với giải thi đấu này.
Ninh Hữu thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì sân thi đấu bị hạn chế, cho nên hiệp thứ nhất được phân ra tiến hành nhiều lần. Bọn họ có 267 người, nhưng là chiến đấu phòng dùng để thi đấu chỉ có hai mươi, cho nên bọn họ không thể an bài tiến hành thi đấu cùng thời gian được.
Ước chừng trải qua ba giờ, hiệp thứ nhất mới chính thức kết thúc.
Mà khu thi đấu thứ tám của bọn họ nhân số tham dự đã từ 267 biến thành 134.
Mà nhân số trong phòng của Ninh Hữu bọn họ đã từ mười giảm mạnh xuống một nửa, chỉ còn năm người.
Trong đó bao gồm cả Ninh Hữu bởi vì luân không mà thăng cấp, Đằng Sơn hung hãn, nam tử mặt nạ thần bí, râu quai nón, còn có một nam nhân từ khi vào phòng cả câu nói đầu tiên cũng chưa nói ra.
Mà Ninh Hữu từ đầu tới đuôi vẫn chỉ luôn oa ở một góc sô pha, biểu hiện ra ngoài là bộ dáng run bần bật sợ hãi.
Hồi thi đấu thứ hai, bắt đầu.
Màn hình phòng của bọn họ như cũ bắt đầu biểu hiện danh sách tuần hoàn.
【 "Viêm Hoàng" đối chiến "Mộc Cương" 】
Hồi thi đấu thứ hai, chỉ có Ninh Hữu là bị an bài tới vòng thứ nhất.
Ninh Hữu sợ hãi rụt rè đứng lên từ trên ghế sô pha, chuẩn bị đi về phía địa điểm chiến đấu.
"Thật con mẹ nó đáng tiếc!", dữ tợn trên mặt Đằng Sơn nhảy một cái, khiến cho gã cả người dữ tợn cực kỳ, sau đó một tát đập về phía sô pha, "Tao còn muốn tự mình đem mày chụp thành thịt nát, kết quả chúng ta thế nhưng lại không thể đấu cùng nhau! Hy vọng lần này mày cũng có thể có vận may như lần trước, không chừng đối thủ của mày vừa lúc bị tiêu chảy đấy?"
Đằng Sơn nói câu cuối cùng rõ ràng là khinh miệt cười nhạo, nói xong liền tự mình cất tiếng cười to lên, kết quả gã lại phát hiện trong phòng lẳng lặng, không có ai hùa theo gã, cảm giác này so với chỉ mình làm thằng hề nhảy nhót cũng không có gì khác nhau.
Đằng Sơn đen mặt ngậm lại miệng, trong lòng lại càng thêm thống hận Ninh Hữu.
Sau khi Đằng Sơn nói xong, Ninh Hữu liền run rẩy thân mình chạy trối chết, khuôn mặt nhỏ đều nhanh co đến cổ rồi.
Cửa phòng mới vừa đóng lại, thân mình Ninh Hữu lập tức thư giãn, thần sắc sợ hãi lúc trước phảng phất như là ảo giác.
"Vừa rồi giả vờ thật quá giống!", Viêm Hoàng tấm tắc tán thưởng, "Cậu luyện tập một chút nữa là có thể so với tui rồi!"
Ninh Hữu theo chỉ thị của Viêm Hoàng tìm thấy địa điểm thi đấu lần này.
Lần này địa điểm cậu thi đấu là một gian chiến đấu rộng lớn, thời điểm cậu đi vào, đối thủ đã đứng ở đó chuẩn bị tốt.
Thời điểm thi đấu trong gian chiến đấu khác với ngày thường, lúc trước Ninh Hữu chiến đấu đều là điện tử làm trọng tài, mà ở đây lại là một nữ nhân vóc người nóng bỏng đứng ở bên cạnh.
"Chuẩn bị tốt chưa?", Thanh âm của trọng tài cực kỳ vũ mị.
Ninh Hữu cùng đối thủ tiến vào cơ giáp, đều gật đầu.
......
Mà lúc này, trong phòng truyền phát hình ảnh Ninh Hữu thi đấu.
"Nhóc con này tuy rằng nhát gan một chút, nhưng là vẫn rất đáng yêu, hy vọng cậu ta lần này không bị đánh quá thảm", râu quai nón ở đó đáng tiếc lắc lắc đầu.
Ánh mắt Đằng Sơn hung ác liếc râu quai nón một cái, ý vị uy hϊếp rất đậm.
Nhưng là râu quai nón thật giống như không thấy được, tiếp tục thở ngắn than dài biểu đạt yêu thích chi tình của mình đối với nhóc con kia.
Bởi vì cảm thấy khí thế mà râu quai nón phát ra không đơn giản, Đằng Sơn cũng không dám tìm tra rõ ràng, chỉ có thể quay đầu đi coi như mình không biết.
Mà lúc này, nam tử mặt nạ cùng nam nhân tang thương chưa từng có nói chuyện qua kia đều dựa vào trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, đối với hình ảnh truyền phát trên màn hình cùng với chuyện phát sinh trong phòng thì lại không quan tâm chút nào.
"Tao hiện tại chờ xem tiểu bạch kiểm kia chết như thế nào", Ánh mắt Đằng Sơn cười dữ tợn nhìn chằm chằm màn hình.
......
Gian chiến đấu.
Trọng tài: "Bắt đầu!"
Nghe hiệu lệnh của trọng tài, Ninh Hữu cùng đối thủ đều chuyển động.
Ninh Hữu một bên khống chế cơ giáp từng bước một rung động cất bước, một bên vẻ mặt đau khổ tự hỏi phải như thế nào mới có thể thắng lợi mà không khiến người chú ý.
Tuy rằng cậu càng thích dứt khoát gọn gàng, nhưng là Viêm Hoàng thật sự là ở bên lỗ tai cậu sắp niệm ra cái kén rồi, hơn nữa thấy Viêm Hoàng nói như vậy, hình như là thật sự chơi khá vui.
......
Trong phòng hai người quan khán duy nhất nhìn màn hình mà da mặt đều co rút.
"Người này ngay cả điều khiển cơ giáp đi cũng không thuận lợi, nghĩ như thế nào mà lại tới báo danh tham gia giải thi đấu cơ giáp?!", Đằng Sơn ngạc nhiên.
"Ai, nhóc con đáng thương của tôi, vốn dĩ tôi còn muốn cầu nguyện một chút, hy vọng cậu có thể thắng, ai biết cậu thế nhưng ngay cả đi đường cũng đi không tốt, ai!", Râu quai nón đầy mặt đau thương.
Đằng Sơn bị râu quai nón kia phiền đến chỉ muốn hung hăng đánh hắn một trận, để hắn ngậm miệng lại, nhưng là xét thấy mình sờ không được thực lực sâu cạn của hắn, Đằng Sơn quyết định vẫn là làm bộ không biết.
Vạn nhất so khí thế không bằng, không phải là quá mất mặt sao?
......
Ngay tại thời điểm Ninh Hữu lắc lư lay động đi về phía trước, cơ giáp đối diện đã vọt tới.
Một quyền sắc bén liền đánh về hướng Ninh Hữu.
Ninh Hữu điều khiển cơ giáp lảo đảo lắc lư vừa mới đi đến phạm vi công kích của người nọ, căn bản là không kịp phản kích.
......
"Ai, xong rồi, nhóc con đáng yêu của tôi", râu quai nón che mắt lại không nỡ nhìn thẳng.
Đằng Sơn cảm thấy cừu hận của gã đã hoàn toàn chuyển dời lên trên râu quai nón này, mày con mẹ nó tốt xấu gì cũng là một tráng hán, như thế nào lại nương khí như vậy! Mụ đản thật muốn đem miệng của hắn đánh sưng lên!
......
Mắt thấy công kích Ninh Hữu lập tức chuẩn bị điều khiển cơ giáp chặn đánh, chỉ không nghĩ là nửa đường thế công lại giảm mạnh.
Quyền phong vốn sắc bén hữu lực bỗng nhiên trở nên run rẩy, toàn bộ công kích liền tán đi một nửa.
Ninh Hữu vẻ mặt mờ mịt.
Cậu đang muốn tìm cách tránh thoát công kích này đâu, như thế nào công kích này lại đột nhiên tản mất rồi?
"Bồng" một tiếng vang lớn, tuyển thủ "Mộc Cương" điều khiển cơ giáp hung hăng nện xuống trên mặt đất.
Ninh Hữu càng thêm mờ mịt.
"Viêm Hoàng, đây là cậu làm?"
"Không phải a......", trong thanh âm của Viêm Hoàng cũng tràn ngập ý vị mờ mịt, nói cách khác chính là vẻ mặt ngốc bức, "Đây là có chuyện gì?"
Cùng hai người bọn họ phản ứng giống nhau còn có trọng tài cùng mọi người quan khán trận thi đấu này.
Một lát sau trọng tài vũ mị kia mới từ trong biểu tình sững sờ khôi phục lại, cười quyến rũ, "Vừa rồi tuyển thủ "Mộc Cương" gửi qua tin tức nói, thân thể của hắn có chút không khoẻ, cho nên không thể tham gia trận thi đấu này."
Trọng tài nói uyển chuyển, mà sự thật chân chính lại nhanh chóng ở giữa các tuyển thủ truyền ra.
Tuyển thủ " Mộc Cương " trong lúc thi đấu, tiêu chảy.
Khác với các tuyển thủ phòng khác cười phun, trong phòng của Ninh Hữu tràn ngập không khí quỷ dị.
Tất cả mọi người nghĩ tới vừa rồi trước khi tiểu bạch kiểm kia rời đi, Đằng Sơn nói ra câu nói kia, "Hy vọng mày lần này cũng có thể có vận may như lần trước, không chừng đối thủ của mày vừa lúc bị tiêu chảy đấy?"
Đằng Sơn mặt tái rồi.
Mà râu quai nón thì lại là vẻ mặt thần kỳ nhìn Đằng Sơn, ngay cả hai người khác không nói chuyện cũng phá lệ nhìn Đằng Sơn.
"Anh thật là chân nhân bất lộ tướng a", râu quai nón kinh ngạc cảm thán, "Không thể tưởng được anh thế nhưng còn là một nhà tiên tri!"
Sắc mặt Đằng Sơn càng thêm khó coi, "Câm miệng!"
Râu quai nón "Tấm tắc" hai tiếng, "Tôi đây không phải là đang khen anh sao, không cần thẹn thùng như vậy."
Đằng Sơn đầy mặt dữ tợn, một quyền đánh tới trên tường, nghiến răng nghiến lợi, "Tao đã nói, mày câm, miệng!"
Râu quai nón thở dài: "Vậy được rồi."
Trong phòng sóng ngầm mãnh liệt, mà Ninh Hữu ở trong gian chiến đấu thì là vẻ mặt mờ mịt bị tuyên bố mình thắng lợi.
Ngay cả lúc đi trên đường, Ninh Hữu vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại.
"Hắn...... Như thế nào lại đột nhiên ngã xuống trên mặt đất?", Ninh Hữu cảm thấy cực kỳ thần kỳ.
"Ninh Hữu tui nói với cậu!", trong giọng nói của Viêm Hoàng để lộ ra tới một tia hương vị nói không nên lời, giống như buồn bã lại giống như kỳ quái, "Cậu biết "Mộc Cương" kia rốt cuộc là có chuyện gì không?"
"Chuyện gì?", Ninh Hữu nghi hoặc.
"Hắn quả nhiên thật là bị tiêu chảy......", một câu này của Viêm Hoàng phiêu phiêu hốt hốt, bản thân nó cũng có cảm giác không thể tưởng tượng.
Ninh Hữu tự nhiên cũng nhớ tới lời mà Đằng Sơn nói trước khi cậu ra khỏi cửa, tâm tình tức khắc trở nên phức tạp.
"...... Cậu nói, gã có phải hay không thật sự biết a......"
Thời điểm Ninh Hữu trở lại phòng, biểu tình nhìn Đằng Sơn có chút không thích hợp.
Đằng Sơn tức giận, "Nhìn cái gì mà nhìn! Mày lần này chính là vận khí tốt! Có cái rắm quan hệ gì với tao, nhìn tao làm gì?!"
Ninh Hữu chớp chớp mắt, trong ánh mắt vẫn là lộ ra một tia hiểu rõ không thể hiểu được.
Đằng Sơn táo bạo cực kỳ, "Mày còn nhìn, có tin tao hiện tại liền gϊếŧ chết mày hay không!"
Nhớ tới dặn dò của Viêm Hoàng, Ninh Hữu chỉ có thể rụt cổ lên, giả bộ sợ hãi.
Nhìn thấy ánh mắt quỷ dị trên người mình đã biến mất, lòng dạ Đằng Sơn cũng thuận hơn nhiều, cho nên lúc gã đi tham gia vòng chiến đấu, dị thường dũng mãnh.
Thẳng đến khi đem đối thủ đánh đến toàn bộ cơ giáp đều bị phế bỏ, trọng tài đều nhìn không nổi nữa, Đằng Sơn mới thoải mái một chút.
"Thi đấu kết thúc, Đằng Sơn thắng."
Chờ đến thời điểm Đằng Sơn trở lại trong phòng, ánh mắt hung ác lại một lần nữa quét nhìn một vòng, sau khi cảm giác được ánh mắt quỷ dị vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, lúc này mới hừ lạnh một tiếng trở về trên chỗ ngồi của mình.
......
Hơn một giờ trôi qua, hồi thi đấu thứ hai mới kết thúc, người trong phòng bọn họ vẫn như cũ không thiếu ai.
"Tao cũng không tin mày lần này còn có thể có vận may như thế nữa", Đằng Sơn cười dữ tợn với Ninh Hữu, vẻ mặt dữ tợn run lên theo tươi cười của gã, "Lần đầu tiên luân không, lần thứ hai đối thủ tiêu chảy, lần thứ ba thế nào? Chẳng lẽ mày còn có thể luân không sao?"
Lời này vừa nói ra, người trong phòng động tác nhất trí đem ánh mắt chiếu lên Đằng Sơn.
Đằng Sơn thẹn quá thành giận, cảm giác đối với Ninh Hữu càng kém, "Tao cũng không tin lúc này đây mày còn có thể đợi trong phòng này nữa!"
"Cho dù lần này thi đấu tao và mày không gặp, sau khi thi đấu tao vẫn như cũ có thể làm cho mày không thể sống nổi trong mạng giả lập!"
Ninh Hữu rụt cổ, cúi đầu không nói một lời.
"Đầu óc người này có phải hay không có chút vấn đề?", Ninh Hữu cùng Viêm Hoàng nói chuyện với nhau, nghi hoặc mà nói. Cậu cũng không phải là đang mắng người, mà là thật sự có cảm giác này, "Vì cái gì tôi cảm thấy không thể hiểu được ý tưởng của gã?"
"Tui cũng là......", trong giọng trẻ con non nớt kia của Viêm Hoàng tràn ngập mờ mịt, "Tui lúc trước cũng chưa từng thấy qua loại người này a......"
Trong lúc bọn họ thi đấu, mỗi một vòng thi đấu đều sẽ có thời gian nửa giờ để cho bọn họ nghỉ ngơi điều chỉnh. Vòng dự tuyển tổng cộng chia làm hai ngày, ngày đầu tiên ba hiệp, ngày hôm sau hai hiệp.
Mà bọn họ lập tức sắp đối mặt với hiệp cuối cùng còn lại của ngày hôm nay.
Thời gian nửa giờ trôi qua rất nhanh, màn hình phòng bọn họ lại bắt đầu chuyển động.
Chỉ là lúc này đây, trừ bỏ Đằng Sơn, những người khác đều nhìn màn hình cực kỳ nghiêm túc, không phải tìm bọn họ, mà là tìm Ninh Hữu.
【 "Viêm Hoàng" —— luân không, trực tiếp thăng cấp. 】
Nhìn thấy tin tức này, ánh mắt mọi người nhìn Đằng Sơn đều không đúng rồi, ngay cả bên trong ánh mắt Ninh Hữu nhìn Đằng Sơn cũng đều là khϊếp sợ.
Ngực Đằng Sơn kịch liệt phập phồng vài cái, hung hăng đạp cửa đi ra ngoài.
"Viêm Hoàng, gã thật là lợi hại a......", Ninh Hữu tràn đầy hâm mộ, "Cậu nói gã là như thế nào tính ra được?"
"Tui cũng cảm thấy gã thật là lợi hại", Viêm Hoàng từ trước đến giờ vẫn chưa có phục hồi tinh thần lại, ngữ khí cũng đã không có hoan sung sướиɠ nhạc không đàng hoàng như trước, vẫn cứ ngốc ngốc lăng lăng.
Bởi vì hiệp thi đấu này Ninh Hữu trực tiếp thăng cấp, còn thừa hai hiệp thi đấu ngày hôm sau mới bắt đầu, cho nên Ninh Hữu liền không cần tiếp tục chờ trong phòng nữa, vì thế sau khi Đằng Sơn đạp cửa ra ngoài, Ninh Hữu liền phi thường dứt khoát rời đi.
Chờ đến ngày hôm sau, đồn đãi về một "Người may mắn" ở khu thi đấu thứ tám đã lan truyền.
Tổng cộng ba hiệp thi đấu, lần đầu tiên luân không, lần thứ hai nhân số vừa đủ nên không có danh ngạch luân không, kết quả thế nhưng đối thủ bị tiêu chảy cho nên bỏ thi đấu! Mà lần thứ ba, vẫn như cũ luân không.
"Đây rốt cuộc là vận khí tốt gì?", Các tuyển thủ tiến vào thi đấu ngày hôm sau nhịn không được kinh ngạc cảm thán.
"Nghe nói "Người may mắn" kia là một tiểu bạch kiểm gầy yếu, nếu không phải vận khí bản thân tốt, chỉ sợ ngay cả hiệp thi đấu thứ nhất cậu ta cũng không qua được."
"Anh nói có thể nào là bên chủ sự □□? Sao có thể có "Người may mắn" như vậy?"
"Tôi cũng có cảm giác này, tổng cộng ba lần thi đấu, lúc có danh ngạch luân không toàn bộ đều là của cậu ta, lúc không có danh ngạch luân không đối thủ tiêu chảy, loại chuyện này nói với ai cũng đều không tin nổi. Xác định vững chắc là tiểu bạch kiểm này có quan hệ với người bên chủ sự, phương diện này tuyệt đối là có □□!"
"Ai ai, tôi nói cho các anh a", một nam nhân có chút đáng khinh nhìn nhìn khắp nơi, thấp giọng nói với bọn họ, "Ta biết "Người may mắn" này là có địa vị gì, tôi có một anh em công tác trong bên chủ sự, hắn nói với tôi, tên này a, là tiểu tình nhân lão bản của bọn họ trộm nuôi! Nghe nói tiểu tình nhân này đặc biệt thích điều khiển cơ giáp, chỉ là kỹ thuật quá kém, lão bản bên chủ sự đau cậu ta, vừa nghe thấy cái này liền trực tiếp đem người nhét vào trong thi đấu, không cần thao tác để cho cậu ta thăng cấp. Tin tức này các anh ngàn vạn lần đừng để lộ ra, bằng không tôi liền thảm. Lão bản bọn họ đã sớm để cho những người biết chuyện này cấm khẩu, nếu không phải anh em của tôi có quan hệ mật thiết với tôi, tôi căn bản là không hỏi thăm được đâu!"
"Thì ra là tiểu tình nhân của lão bản, vậy trách không được."
"Quả nhiên chính là chuyện như vậy, quả thực chính là quá ghê tởm!", Người nói chuyện lộ vẻ mặt chán ghét, "Tôi bình sinh ghét nhất những người dựa vào quyền lực mưu đoạt ích lợi cho mình, đặc biệt là loại quan hệ ngầm nhận không ra người này!"
"Hư ——", nam tử đáng khinh kia nhanh chóng ý bảo bọn họ nói nhỏ thôi, "Ngàn vạn lần đừng nói chuyện này ra, bằng không mấy người chúng ta đều phải xui xẻo! Vạn nhất bị chủ sự mới biết, chúng ta không phải đều sẽ bị cho cái lý do lung tung rối loạn gì rồi bị bắt rút lui khỏi thi đấu à?"
Mấy người nghe vậy phẫn uất không thôi.
"Hiện tại là cái thế đạo gì, chẳng qua chỉ là một tiểu bạch kiểm bán thịt, thế nhưng còn không cho người ta nói!"
————
Thời điểm Ninh Hữu đi đến khu thi đấu thứ tám, luôn cảm thấy ánh mắt người chung quanh nhìn mình không đúng, mang theo nồng đậm ác ý cùng chán ghét.
Theo bản năng đánh giá sức chiến đấu của bọn họ một chút, Ninh Hữu liền yên tâm bỏ qua bọn họ.
"Ninh Hữu, cậu có cảm thấy hôm nay những người này đều có chút không thích hợp không?", Viêm Hoàng có chút nghi hoặc, nó mẫn cảm nhận thấy được ác ý của những người chung quanh.
"Ân, là có chút không thích hợp", Ninh Hữu gật đầu, sau đó mờ mịt tiếp tục nói, "Vậy thì có làm sao?"
"Nga —— cũng phải", Viêm Hoàng gật gật đầu, bừng tỉnh, "Xác thật là không có quan hệ gì với chúng ta, dù sao nên đánh thì đánh, nên thắng thì thắng."
Thời điểm Ninh Hữu đến trong phòng, bốn người khác đã sớm tới rồi.
"Tao nói vận khí của mày như thế nào lại tốt như vậy, quả nhiên là bị lão bản bao dưỡng đưa lên a!", Đằng Sơn trên dưới đánh giá Ninh Hữu một phen, ánh mắt liền thật giống như muốn lột quần áo của Ninh Hữu ra, "Ngày hôm qua trở về sớm như vậy, có phải hay không là đi hầu hạ lão bản? Cũng không biết hiện tại mày giá cả bao nhiêu, có muốn tới hầu hạ gia không?"
Ninh Hữu liếc mắt nhìn gã, ngữ khí chân thành, "Anh có thế tránh ra một chút không, anh chắn đường của tôi."
Sắc mặt Đằng Sơn tối sầm, thoáng chốc trở nên dữ tợn.
Ngày hôm qua sau khi tiểu bạch kiểm này luân không, gã cũng đã chịu đủ trào phúng cùng những ánh mắt kỳ quái kia của người chung quanh rồi, hôm nay nghe thấy đồn đãi của tiểu bạch kiểm này, vốn dĩ Đằng Sơn cũng không tin, nhưng là lại muốn cho cậu ta thay đổi sắc mặt nhìn chút, cho nên liền tạm thời cầm tin vịt tới kí©h thí©ɧ tiểu bạch kiểm này.
Ai biết tiểu bạch kiểm này thế nhưng dầu muối không ăn như thế!
Nhìn mấy người trong phòng đều nhìn về phía gã, Đằng Sơn rốt cuộc nhịn không được tức giận trong lòng, một quyền đánh về phía Ninh Hữu!
Ninh Hữu thoạt nhìn có chút hoảng loạn tránh thoát.
Mà lúc này, tiếng cảnh báo lại lần nữa vang lên trong phòng.
【 thông báo! Tuyển thủ Đằng Sơn bị nghi ngờ là ở thời điểm không thi đấu tổn thương tuyển thủ khác, hiện hủy bỏ danh ngạch thi đấu! 】
Thanh âm cảnh báo ước chừng vang ba lần.
Mắt Đằng Sơn đều đỏ rồi, ánh mắt nhìn Ninh Hữu hận không thể xé xác cậu ra!
Gã thật vất vả mới đi đến bây giờ, hơn nữa lấy tư chất cùng thực lực của gã, ngay cả giải quán quân cũng có khả năng tranh đoạt! Gã như thế nào có thể ngay ở vòng dự tuyển đã bị loại bỏ chứ?!
Chỉ là còn chưa đợi đến khi Đằng Sơn có động tác, vài người liền đi vào từ ngoài cửa, mạnh mẽ đem gã mang ra ngoài.
Râu quai nón tràn ngập hứng thú nhìn Ninh Hữu oa ở trên sô pha bên cạnh, "Nhóc con cậu cũng thật có ý tứ."
Ninh Hữu không có đáp lại, cúi đầu bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ sợ hãi.
Bởi vì Đằng Sơn bị nghi ngờ là thương tổn tuyển thủ mà bị hủy bỏ tư cách thi đấu, cho nên nhân số thi đấu hôm nay của bọn họ ít đi một người, vẫn như cũ có một người luân không.
Mang theo một loại cảm xúc nào đó không thể nói ra, thời điểm mấy người trong phòng nhìn màn hình đều phá lệ nghiêm túc.
Quả nhiên.
【 "Viêm Hoàng" —— luân không, trực tiếp thăng cấp! 】
Thời điểm Ninh Hữu nhìn thấy kết quả này trực tiếp ngốc rớt.
"...... Viêm Hoàng, cậu thật sự không có động tay chân sao?"
Viêm Hoàng cũng khϊếp sợ nói không ra lời, "Không, không có, sao có thể?!"
Râu quai nón vuốt râu của mình, hướng về phía Ninh Hữu hắc hắc nở nụ cười, "Nhóc con cậu quả nhiên là "Người may mắn", tổng cộng có ba lần cơ hội luân không, toàn bộ đều bị cậu chiếm sạch sẽ."
Mà trong phòng hai người khác cũng như đang suy tư cái gì nhìn quét Ninh Hữu một chút.
So với nghe bên ngoài tung tin vịt tiểu bạch kiểm này bị lão bản ban chủ sự bao dưỡng, bọn họ vẫn là càng thêm tin tưởng người này xác thật là có vận khí siêu phàm.
Mà khác với nhưngc người trong phòng này chính là, sau khi những người khác biết cơ hội luân không thăng cấp lần này lại một lần nữa bị tiểu bạch kiểm may mắn lúc trước đạt được, tất cả mọi người đều tạc nồi.
"Chúng ta không phục! Phương diện này tuyệt đối có □□*!"
*Cái chỗ này trong raw nó thế"Một người liên tục thu được ba lần cơ hội luân không, ban chủ sự thật coi chúng ta là đồ ngốc sao!"
Ban chủ sự các người cho dù có quy tắc ẩn cũng phải chú ý mặt được không, coi chúng ta tất cả mọi người đều không có mắt có phải không?!"
Khu thi đấu thứ tám hơn một nửa tuyển thủ dự thi đều tỏ vẻ kháng nghị.
Mà người phụ trách ở đây lúc này liền nóng nảy, chuyện này nếu xử lý không tốt, chức vị của hắn cũng không cần nữa.
Khi hắn nhìn thấy biểu hiện của Ninh Hữu ở trung tâm dư luận, cũng nhịn không được im lặng.
Bọn họ thi đấu rốt cuộc có □□ hay không, hắn làm người phụ trách khu thi đấu thứ tám sao có thể không biết chứ?!
Nhưng những gì tuyển thủ này trải qua...... Thật sự là có chút làm cho người ta khó có thể tin.
Bốn luân thi đấu, ba lần luân không trực tiếp thăng cấp, một lần đối chiến duy nhất, đối thủ lại bởi vì tiêu chảy mà từ bỏ thi đấu.
Dưới loại tình huống này nếu là nói người này không có thao tác ngầm bên trong, ngay cả chính hắn cũng không tin.
Nhưng nói là nói như vậy, người phụ trách rốt cuộc vẫn rõ ràng người này thật sự thuần túy là vận khí tốt, mà vấn đề khẩn cấp hiện tại chính là làm như thế nào để giải thích rõ ràng cho các tuyển thủ.
"Lần này chúng ta không phải là dựa vào đầu não tiến hành khống chế sao?", Cấp dưới nhỏ giọng nhắc nhở.
"Đúng rồi!", Người phụ trách vỗ ót một cái, bừng tỉnh đại ngộ.
Ở trước hiệp thi đấu thứ năm, người phụ trách thông qua màn hình mỗi phòng tiến hành giải thích cho mọi người, rất rõ ràng công bố cho bọn họ chứng cứ số liệu đầu não đệ trình cùng số liệu đầu não phản hồi.
Đầu não thao tác là cơ mật tối cao của quốc gia, không ai có thể tiến hành sửa chữa dù chỉ một ít đối với nó.
Thấy được chứng cứ, tất cả mọi người lúc trước trào phúng Ninh Hữu là tiểu bạch kiểm, cảm thấy chuyện này là một quy tắc ngầm đều im lặng.
"Xin không cần tiếp tục bôi nhọ danh dự của ban chủ sự và tuyển thủ, nếu không chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự!"
Những người cãi cọ ầm ĩ đòi ban chủ sự cho bọn họ một công đạo đều cảm thấy trên mặt mình không có ánh sáng, thậm chí còn có chút nóng rát đau. Mà nhóm người tin vào tin đồn ban đầu kia thì lại mặt đầy lửa giận trừng nam tử đáng khinh kia.
"Đây là chân tướng mà anh nói rất đúng không dễ dàng nghe được?!"
Nam tử đáng khinh thấy lửa giận của mọi người thì vội vàng co rúm lại một chút, lấy lòng nở nụ cười, "Cái này hẳn là người anh em kia của tôi không đáng tin cậy, lần này thật là thực xin lỗi mọi người!"
"Chờ khi tôi trở về nhất định sẽ hảo hảo đánh hắn một trận, cho mọi người hết giận!"
Bởi vì quy định không thể thương tổn tuyển thủ khác, những người này tuy rằng tức đến ngứa răng nhìn nam tử đáng khinh, nhưng vẫn là nhịn xuống.
Nhưng là ở thời điểm thi đấu, nam tử đáng khinh rất nhanh đã bị loại bỏ, hơn nữa bộ dáng hắn khi bị loại trừ cực kỳ thảm thiết.
Chuyện này bình ổn đồng thời, thanh danh của "Người may mắn" lại là càng truyền càng vang dội.
Cơ hồ là mỗi người đều tràn ngập ngạc nhiên cùng tán thưởng đối với Ninh Hữu.
Ninh Hữu đối với những việc này cũng không quan tâm lắm, cậu hiện tại gặp phải chính là một hồi thi đấu cuối cùng.
Hiệp thi đấu thứ năm.