Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 167: Phiên ngoại 1: Thành thần (hạ)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mẹ!” Một tiếng kêu gọi đơn giản, Ninh Hữu cũng nhịn không được mà đỏ hốc mắt.

Kỳ phu nhân trước tiên là ôm lấy Ninh Hữu vào trong lòng ngực, trong cặp mắt tất cả đều là nước mắt, “Để mẹ hảo hảo xem xem, Tiểu Hữu con thật sự đã trở lại rồi? Mẹ không phải là đang nằm mơ chứ!”

“Không phải nằm mơ, con và Kỳ Tĩnh thật sự đã trở lại!” Mũi Ninh Hữu hơi chua.

Kỳ phu nhân nâng hai má Ninh Hữu lên, cẩn thận quan sát, tâm tình kích động, môi run run, nhưng sau một lúc lâu cũng vẫn chưa thể nói ra một câu.

“Đứa nhỏ……” Lương Mạn che miệng, không dám tin tưởng nhìn Ninh Hữu.

Thạch Bằng cầm khăn quàng cổ đi ra khỏi phòng, cao hứng muốn nói cái gì, lại thấy được Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh ở trong phòng, nhất thời ngây ngẩn cả người.

“Ba! Mẹ!”

Lương Mạn và Thạch Bằng tức khắc nước mắt rơi như mưa, ôm lấy Ninh Hữu, “Thật là con! Đứa nhỏ, con có biết ba mẹ có bao nhiêu nhớ các con không hả?”

Kỳ Tĩnh đi tới trước mặt Kỳ phu nhân, duỗi tay ôm bà, “Mẹ, đã lâu không gặp.”

So với thất thố khi đối mặt với Ninh Hữu, hiện tại cảm xúc của Kỳ phu nhân đã khá hơn nhiều, bà nhìn gương mặt vẫn tuấn lãng như cũ của con trai nhà mình, “Con đứa nhỏ này, hai năm đi qua, sao con lại không biết phải báo bình an cho ba mẹ hả.”

“Thực xin lỗi, mẹ.”

Vốn là một chuyện cao hứng, mấy người trong phòng khách lại đều khóc thành một đoàn.

Ngay cả hai nhóc con cũng lên tiếng khóc lớn, chân nhỏ xoạch xoạch chạy tới bên người Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh, ôm chặt đùi cậu, “Ba ba! Bọn con rất nhớ ba!”

Qua hồi lâu, mấy người trong phòng mới hơi chút bình tĩnh trở lại.

“Sao các con lại biến mất lâu như vậy, nếu không phải Viêm Hoàng Lăng Vân có thể cảm nhận được tình huống của các con, chúng ta còn tưởng rằng các con đã……” Lúc Lương Mạn nói tới đây lại nhịn không được mà đỏ hốc mắt.

“Thực xin lỗi, làm mọi người lo lắng.” Ninh Hữu ôm cánh tay Lương Mạn, nói ra sự tình lúc ấy bọn họ gặp phải.

Trong lời nói có cắt giảm một chút nguy hiểm gặp phải, bình đạm tự thuật bọn họ đã dẫn Mẫu Hoàng Trùng Tộc tới tinh cầu Hòa Tân như thế nào, sau lại ngoài ý muốn kích nổ trận pháp bên trong linh mạch trên tinh cầu Hòa Tân. Bởi vì lúc ấy năng lượng rót vào thật sự là quá mức lớn, cho nên bọn họ chỉ có thể tiếp tục ở lại tinh cầu Hòa Tân để hấp thu.

Tuy rằng theo lời Ninh Hữu nói ra thật nhẹ nhàng, mấy người Lương Mạn vẫn có thể đoán được trình độ nguy hiểm ngay lúc đó.

Viêm Hoàng Lăng Vân đã từng một lần mất đi liên hệ với hai người, duy trì suốt thời gian một tuần, nói cách khác trong một tuần đó, Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh đều cơ hồ là không có triệu chứng sinh mệnh.

“Thật là vất vả cho các con.” Lương Mạn tràn đầy đau lòng nói.

“Không tính là vất vả” Ninh Hữu cười an ủi nói, kéo lại tay Kỳ Tĩnh, “Hai chúng con cũng coi như là nhờ họa được phúc, linh khí khổng lồ kia đã làm chúng con rút đi phàm thể.”

Nói xong Ninh Hữu vươn tay cắt ra một vết trước mặt bọn họ.

Mấy người Lương Mạn còn đang có chút mê hoặc, liền nhìn thấy một cái khe không gian khủng bố xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chừng ba mươi cm, bộ dáng giương nanh múa vuốt như là muốn cắn nuốt toàn bộ bọn họ đi vào.

Bọn họ hoảng sợ.

Ninh Hữu lại vươn bàn tay đi vào.

“Không cần!” Kỳ phu nhân sợ tới mức mở miệng ngăn lại, muốn bắt lấy tay Ninh Hữu.

“Mẹ, không có việc gì” Kỳ Tĩnh kéo Kỳ phu nhân lại, an ủi nói.

Những người khác cũng cực kỳ khẩn trương.

Lúc này, Ninh Hữu lại rút tay ra khỏi cái khe không gian, cánh tay oánh nhuận không có một chút biến hóa, cũng không có bị cắt xé thành xương thịt giống như bọn họ đã tưởng tượng.

Mà trong tay của cậu lại đang nắm lấy một con chim anh vũ màu chim diễm lệ.

Anh vũ nháy đôi mắt nhỏ đậu xanh của nó, đầu nhỏ vờn quanh một vòng, có chút ngu người.

Vừa rồi nó còn đang vui sướиɠ oánh lộn với tên đối thủ kia của nó cơ mà, sao đột nhiên lại thay đổi cảnh tượng vầy nè?

Cái khe không gian chậm rãi khép lại.

Trong lúc mở ra hợp lại này, năng lượng khủng bố kia không hề tràn ra chút nào.

“Đây là thứ gì?” Viêm Hoàng chọc chọc con anh vũ, ghét bỏ nói, “Nó thoạt nhìn thiệt ngốc á!”

Anh vũ lập tức nổi giận, lông chim xinh đẹp tạc lên, “Ngươi mới ngốc! Ngươi là đại ngốc!”

Viêm Hoàng sợ tới mức co rụt lại về sau, chỉ vào anh vũ run run nói, “Nó, nó có thể nói!”

Mấy người Lương Mạn cũng chưa từng thấy qua loại chim chóc này, cảm thấy cực kỳ mới lạ, liền hỏi Ninh Hữu.

Ninh Hữu có chút quẫn bách khụ một tiếng, “Kỳ thật con cũng không quen biết, con chỉ là chộp tới từ vị diện khác thôi.”

Mấy người lớn nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều là kinh hỉ cùng không dám tin tưởng.

Hai đứa nhỏ của bọn họ chẳng những đã trở lại, hơn nữa nhìn dáng vẻ, đây là nhân vật tựa như thần đi?

Hai người Ninh Hữu xác thật là thành thần.

Sau khi tinh cầu Hòa Tân bùng nổ ngoài ý muốn, lúc Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh lại lần nữa khôi phục ý thức thì đã qua đi hai năm.

Thân thể bọn họ đã hoàn toàn bị đánh đến tiêu tán trong linh khí nổ mạnh, mà hồn phách thì lại được tinh nguyên của tinh cầu Hòa Tân bảo hộ, không ngừng uẩn dưỡng.

Trong lúc đó, bọn họ thấy được một câu chuyện xưa, hoặc có thể nói là ký ức.

Một đại thần thượng cổ bị trọng thương, hắn vì mau chóng khôi phục, bố trí khóa linh trận tại một khỏa tinh cầu, hấp thu linh lực trong đó dùng cho tự thân.

Chỉ là còn chưa đợi hắn hoàn toàn khôi phục, kẻ thù của hắn đã tìm đến, hai người liền đánh nhau trong vũ trụ, hủy thiên diệt địa, cuối cùng hai người đồng quy vu tận.

Mà thân thể cùng tinh phách của bọn họ lại bởi vì khóa linh trận mà bị toàn bộ hấp thu tới trong khỏa tinh cầu nhỏ này.

Khóa linh trận mà đại thần thượng cổ bố trí uy lực cực lớn, chẳng sợ là hút khô một cái thế giới thì cũng không thành vấn đề.

Theo thời gian trôi đi, khóa linh trận bởi vì đại thần thượng cổ ngã xuống mà không được giải trừ vẫn luôn hút vào linh khí chung quanh, hấp thu áp súc, hình thành một cái linh mạch kinh người ở bên trong nó.

Hoặc là nói, bên trong toàn bộ tinh cầu đều là linh thạch.

Cùng lúc đó, linh khí trên các tinh cầu chung quanh dần dần biến mất, rừng cây vốn dĩ xanh tươi dần dần khô héo suy tàn, nguồn nước cũng dần dần khô cạn.

Cho tới bây giờ.

Thời điểm hai người Ninh Hữu ngoài ý muốn phá vỡ cái trận pháp kia, khóa linh trận còn đang tiếp tục hấp thu, chẳng qua bởi vì linh khí trong trận quá lớn, tốc độ nó hấp thu cũng bị chậm lại. Nhưng cứ việc như thế, nếu như tiếp tục mặc kệ, toàn bộ vũ trụ đều sẽ bị hút thành một mảnh đất khô.

Trải qua nhiều năm hấp thu, linh khí trong khóa linh trận đã đạt tới một mức độ, lại trải qua hơn vạn năm thay đổi, trận pháp đã càng thêm không xong. Cũng thật trùng hợp, Tụ Linh Trận mà hai người Ninh Hữu bố trí đã ảnh hưởng tới cân bằng ở nơi này, làm bên trong đại trận kia bị đánh sâu, cuối cùng hủy trong một chốc lát.

Sau khi hai người biết điểm này đều không khỏi âm thầm may mắn, nếu không phải vì Trùng tộc tác loạn, ngoài ý muốn phá đi cái khóa linh trận này, bọn họ có khả năng sẽ còn phải nghênh đón một cái tận thế ý nghĩa chân chính.

Mà trong lúc linh hồn hai người Ninh Hữu được tinh nguyên uẩn dưỡng, lại càng hấp thu tinh phách cùng thân thể của hai vị đại thần thượng cổ kia, cuối cùng thoát thai hoán cốt.

“Ba ba ~ chúng ta cùng đi Tiết Thưởng Thực đi!” Viêm Hoàng bổ nhào vào trong lòng ngực Ninh Hữu, thân mình thịt đô đô ôm lấy eo cậu, một đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy chờ mong.

Ninh Hữu mi mắt cong cong, “Được nha.”

Bên cạnh Lăng Vân cũng thò lại đây, muốn đẩy Viêm Hoàng bá chiếm ôm ấp của Ninh ba ba đi, “Con cũng phải đi.”

Nhìn hai nhóc con sắp đánh nhau tới nơi, Ninh Hữu không khỏi bật cười, một trái một phải ôm hai đứa lên trên đùi, “Cùng đi.”

Mà Kỳ Tĩnh đứng ở bên nhìn cũng có chút ghen tị.

Hai người bọn họ kể từ hai năm trước cho đến tận bây giờ vẫn còn chưa có tiếp xúc thân mật lần nào đâu, cho dù là lúc uẩn dưỡng tinh nguyên thì cũng là chia cách lẫn nhau không thể hoạt động được, hiện tại hai nhóc con này vậy mà lại chiếm vị trí của anh.

Có lẽ là đã nhận ra cảm xúc của Kỳ Tĩnh, Ninh Hữu đứng lên, thả một nhóc con trong đó vào trong lòng Kỳ Tĩnh, hôn một cái trên môi anh.

“Chúng ta cùng đi.”

Trong con ngươi thâm thúy của Kỳ Tĩnh lộ ra điểm điểm ý cười, “Được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »