Chương 157

[hiện tại loại tình huống này của chúng ta thì phải trở về như thế nào đây chứ? ] Lăng Vân hữu khí vô lực nói một câu.

Viêm Hoàng im lặng một hồi, lúc này mới phản ứng lại hiện tại bọn chúng ngay cả sức lực để cử động cũng không có. Huống chi cho dù có sức lực thì bọn chúng cũng chưa biết đi, linh lực lại không có khả năng chống đỡ để bọn chúng bay trở về được.

[ chủ nhân, ta có thể đưa các ngươi trở về. ] lúc này, Sâu nhỏ ghé trong lòng bàn tay Lăng Vân giật giật mình, truyền âm cho Lăng Vân cùng Viêm Hoàng.

Viêm Hoàng nhìn chằm chằm Sâu nhỏ béo lùn chắc nịch kia, [ ngươi mang chúng ta trở về như thế nào? ]

Sâu nhỏ mới vừa nhận chủ, bởi vì chuyện đoạt xá trước đó mà Lăng Vân và Viêm Hoàng đều không có hảo cảm gì với nó, hiện tại vừa đúng lúc cho nó lập công cơ hội, tự nhiên là cực lực biểu hiện thôi. Nó mấp máy thân mình một chút, dương đầu nhỏ của mình lên, chi trước bị cắt bỏ một nửa sau khi rung động một chút, liền chỉ vào thân thể đại hán nằm bò cách đó không xa.

[ bên ngoài có rất nhiều đều là tiểu đệ của ta, bọn họ đều nghe ta, chỉ cần các chủ nhân nói cho ta địa chỉ ở chỗ nào, ta có thể để bọn chúng đưa các ngươi đi qua ngay. ] Sâu nhỏ ngẩng đầu nói, [hiện tại ta sẽ trở lại bên trong túc thể kia, sau đó liền có thể mang theo các ngươi trở về rồi. ]

Viêm Hoàng tưởng tượng đến phương pháp ký túc của con sâu này liền ghê tởm muốn chết, [ ngươi đừng làm thế nhá, ngoại trừ chui về thì ngươi còn biện pháp khống chế nào khác nữa không? ]

Sâu nhỏ suy nghĩ trong chốc lát, trong đầu quả thật hiện ra một chút ký ức mơ hồ, [ ta hình như có thể trực tiếp khống chế bọn họ......]

[ vậy cái người nằm đó có còn sống không? ] Viêm Hoàng hỏi.

[ còn sống nha, ta chỉ là tạm thời để gã lâm vào ngủ say thôi. ]

[ được, vậy ngươi khống chế gã mang theo chúng ta trở về đi. ] Viêm Hoàng nhanh chóng nói, [ đúng rồi, còn có một việc, ngươi cần phải bảo mấy tiểu đệ kia của ngươi dừng lại đi. Nếu như bọn chúng tạo thành bất cứ nguy hại gì đối với người Triệt Na Đế Quốc, ta nhất định sẽ đập nát linh thức ngươi đó! ]

Thân thể Sâu nhỏ co rúm lại một chút, [ vâng chủ nhân, chờ ta ra ngoài liền sẽ lập tức hạ lệnh ngay. ]

Nói xong, Sâu nhỏ bò tới bên cạnh tráng hán ngã trên mặt đất kia, cũng không thấy nó làm ra động tác gì, miệng vết thương phía sau tráng hán lập tức khép lại, thân thể vốn dĩ cương cứng ở đó cũng bắt đầu nhúc nhích.

"Chủ nhân" tráng hán quỳ một gối xuống đất, cung kính mà hành một lễ với hai nhóc Viêm Hoàng cùng Lăng Vân.

[ hiện tại mang chúng ta trở về đi. ]

"Vâng, chủ nhân!" Tráng hán đứng lên, kéo Sâu nhỏ lên đặt vào trong túi áo của mình, sau đó lại đi tới ôm lấy Viêm Hoàng và Lăng Vân vào trong lòng ngực mình.

Tên người hầu lúc trước vẫn luôn chờ ở cửa tầng hầm ngầm, hiện tại nhìn thấy cửa mở, tự nhiên nghĩ rằng vương nhà mình đã dùng bữa xong. Người hầu cực kỳ cao hứng, bên trong còn dư lại hai bộ xương cốt đại bổ đang chờ hắn đi ăn đó!

Chẳng qua chờ sau khi thấy rõ ràng trong lòng vương nhà mình đang ôm hai đứa nhỏ, người hầu liền ngây ngẩn cả người.

"Vương, ngài đây là?"

"Không cần hỏi nhiều" thanh âm tráng hán mười phần lãnh ngạnh.

Người hầu run run một cái, "Rõ!"

"Thông báo cho tất cả con dân, đình chỉ bất cứ hành vi công kích nhân loại nào, hết thảy đều chờ tin tức của ta, nếu có người trái lời, lập tức gϊếŧ không tha."

Người hầu có chút không thể tin được lỗ tai của mình, "Vương, nhưng là không phải chúng ta phải dựa vào cái này mà lập công với nữ hoàng sao?"

"Đừng vô nghĩa, ta tự nhiên có ý nghĩ của ta, ngươi nghe mệnh lệnh làm việc là được rồi." Tráng hán nói.

Người hầu mười phần tín nhiệm đối với vương của bọn họ, trước khi vương của bọn họ đến, cuộc sống của bọn họ cực kỳ gian nan. Trùng tộc trước nay đều lấy thực lực vi tôn, thực lực của bọn họ không đủ, cho nên địa vị cực kỳ thấp kém, rất nhiều con dân còn đôi khi sẽ biến thành đồ ăn của các chi nhánh khác.

Mà từ sau khi vương của bọn họ buông xuống, cuộc sống của bọn họ đột nhiên tốt lên, không còn chi nhánh nào dám khi dễ bọn họ nữa.

Hết thảy quyết định của vương khẳng định đều là có nguyên nhân, nó tự nhiên sẽ không nghĩ ra, cho nên chỉ cần nghe mệnh lệnh là được rồi.

"Rõ!" Người hầu lập tức cung kính trả lời, "Hiện tại ta lập tức thông báo cho các con dân khác, bảo bọn họ đình chỉ hoạt động ngay."

"Mặt khác, cũng cắt đứt tin tức truyền qua bên cự ngải lực đi" tráng hán nói, "Bọn họ vẫn luôn đối nghịch với chúng ta, lần này tuy rằng chúng ta đã cảnh cáo nhưng bọn họ vẫn cứ không chịu nghe, một khi đã như vậy, vậy để chúng ăn lỗ nặng đi. Để cự ngải lực và nữ hoàng nhìn cho rõ ràng nếu như không có một chi chúng ta, bọn họ căn bản là chẳng làm được cái gì hết!"

Người hầu lập tức kích động, "Rõ!"

[ bọn họ không phải là tiểu đệ của ngươi sao, sao còn nói dối lừa gạt bọn họ nữa thế? ] Viêm Hoàng oa ở trong lòng tráng hán, đôi mắt đen lúng liếng xoay vòng.

[ chủ nhân, tuy rằng ta là vương của bọn họ, nhưng bởi vì tất cả Trùng tộc đều là do nữ hoàng sinh, mệnh lệnh trực tiếp nhất của bọn họ vẫn là nữ hoàng. Nếu nữ hoàng hạ lệnh để cho bọn họ gϊếŧ ta, mấy tiểu đệ này của ta cũng sẽ không có bất cứ một chút do dự nào. ] Sâu nhỏ nhoi ra một cái đầu nhỏ ở trong túi áo của tráng hán, trong lời nói còn mang theo một ít ngượng ngùng.

[...... Ta còn tưởng là sau khi có ngươi chúng ta liền có thể khống chế đám sâu kia đấu tranh nội bộ chớ! ] Viêm Hoàng có chút không cao hứng.

[ chủ nhân, bọn họ tốt xấu gì thì cũng là tiểu đệ đã theo ta từ lâu, ta có thể lừa gạt bọn họ rời khỏi thế giới nhân loại, các ngươi có thể thả cho bọn họ một lối thoát không? ] Sâu nhỏ thật cẩn thận hỏi.

Viêm Hoàng hừ một tiếng.

[ có thể thì có thể. ] Lăng Vân nói: [ chẳng qua ngươi phải bảo đảm tất cả tiểu đệ của ngươi đều rời khỏi túc thể cái đã, hơn nữa còn phải thu hồi tất cả độc tố nữa. ]

Sâu nhỏ cao hứng cực kỳ, kích động mà xoay vòng vòng ở trong túi áo tráng hán, [ cảm ơn chủ nhân, ta nhất định sẽ để bọn họ trả lại các túc thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh. ]

[ chỉ là nếu như bọn họ nghe theo mệnh lệnh nữ hoàng lại xâm lấn thế giới nhân loại nữa thì sao? ] Viêm Hoàng rõ ràng là không muốn buông tha những con sâu ghê tởm đó.

[ thời điểm ta lên làm vương đã hạ xuống ấn ký tinh thần với bọn họ rồi, tuy rằng không thể khiến cho bọn họ hoàn toàn nghe lời ta, nhưng lại có thể thời khắc khống chế sống chết của bọn họ. ] Sâu nhỏ truyền âm nói, [ một khi bọn họ có bất cứ hành động khác người nào, ta nhất định sẽ không lưu tình. ]

[ vậy được rồi. ] Viêm Hoàng nhấp môi, miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý.

[ cảm ơn chủ nhân! ] Sâu nhỏ sung sướиɠ.

Viêm Hoàng cùng Lăng Vân sau khi thảo luận một chút, liền quyết định liên lạc với ông bà nội, máy liên lạc của Kỳ phu nhân và Ninh Hữu Kỳ Tĩnh đều có quân đội hạn chế, số máy liên lạc xa lạ căn bản là không thể gọi vào được. So với việc bọn chúng trực tiếp để Sâu nhỏ đưa bọn chúng trở về, chi bằng gọi điện thoại trước cho mọi người yên tâm, sau đó lại phái người tới đón bọn chúng thì hơn.

————

Mấy người Kỳ phu nhân và Lương Mạn đã vài ngày chưa ra khỏi cửa rồi, nôn nóng ở nhà chờ tin tức.

Tuy rằng Ninh Hữu Kỳ Tĩnh vẫn luôn an ủi bọn họ rằng Viêm Hoàng cùng Lăng Vân sẽ không có việc gì, nhưng là bọn họ căn bản lại không thể an tâm nổi, vài ngày đều nằm mơ thấy hai đứa cháu ngoan của mình khóc lóc gọi bà ơi bà ơi.

"Đã bao nhiêu ngày rồi, sao vẫn chẳng có một chút tin tức nào vậy chứ." Lương Mạn đứng ngồi không yên.

"Hiện tại xuất hiện Trùng tộc, tình thế rất tệ, ngay cả Kỳ Tĩnh và Tiểu Hữu cũng đều bị quân bộ gọi đi rất nhiều lần. Hiện tại bọn chúng không có quá nhiều tinh lực để đi tìm Viêm Hoàng cùng Lăng Vân." Kỳ phu nhân cũng vô cùng đau đầu, "Bà nói coi sao tôi lại vô dụng như thế chứ, vừa đến thời khắc mấu chốt thì lại chẳng có lấy một biện pháp nào, chỉ có thể ở nhà chờ tin tức."

"Thông gia bà đừng có nói như vậy, tôi mới là thật sự vô dụng, tôi ngay cả Tương Vương Tinh cũng còn chưa quen thuộc, thông gia bà tốt xấu gì thì vẫn có thể tìm rất nhiều danh nhân thế gia có quen biết để cùng nhau hỗ trợ, tôi và Thạch Bằng thì lại một chút cũng chẳng thể giúp ích được gì. Cũng không biết hiện tại hai đứa cháu ngoan của chúng ta có đói bụng hay không nữa, nếu như bọn bắt cóc không cho bọn chúng ăn cơm thì biết làm thế nào đây, hai đứa nhỏ tuy rằng còn chưa lớn, nhưng vẫn rất cần ăn uống nha." Lương Mạn càng nghĩ trong lòng càng khó chịu.

Ngay tại thời điểm nước mắt cô sắp rơi xuống, máy liên lạc trên cổ tay cô đột nhiên vang lên.

"Có phải bọn Tiểu Hữu gọi tới không? Có phải có tin tức của bọn Viêm Hoàng rồi không?" Thạch Bằng ngồi ở bên cạnh lập tức đứng lên, sốt ruột hỏi.

"Để em xem!" Lương Mạn nhanh chóng gạt hết nước mắt, ánh mắt phóng tới trên máy liên lạc mới phát hiện là một dãy số xa lạ, tức khắc có chút thất vọng, "Không phải bọn Tiểu Hữu, là một số liên lạc xa lạ, đã là lúc nào rồi, sao còn có người gọi điện thoại tới nữa chứ."

Lương Mạn nói rồi liền muốn cắt đứt máy liên lạc, trong lòng cô đang khó chịu cực kỳ, một chút tâm tư nhận điện thoại cũng không có.

"Từ từ!" Thạch Bằng lập tức giữ tay cô lại, có chút run rẩy nói, "Có thể nào là bọn bắt cóc gọi tới đây không?"

"Đúng!" Kỳ phu nhân cũng đã đi tới, "Máy liên lạc của tôi và Kỳ Tĩnh Tiểu Hữu đều có thông tin hạn chế, nếu là số liên lạc xa lạ thì căn bản không có cách nào kết nối được, nếu bọn họ muốn liên hệ với chúng ta thì chỉ có thể gọi tới chỗ hai người mà thôi."

Lương Mạn hít sâu một hơi, tay có chút phát run nhấn tiếp liên lạc.

Màn hình mở ra, đó là Viêm Hoàng đang ê ê a a cao hứng phất tay về phía bọn họ. Nước mắt Lương Mạn xoẹt một cái liền chảy ra, vừa cao hứng lại vừa lo lắng.

"Anh đừng có thương tổn Viêm Hoàng và Lăng Vân, có yêu cầu gì thì cứ việc nói." So với Lương Mạn, biểu hiện của Kỳ phu nhân rõ ràng trấn định hơn rất nhiều, bà bình tĩnh nhìn tráng hán đang ôm Viêm Hoàng, chờ gã nêu ra yêu cầu.

"Phu nhân, ngài nói quá lời rồi." Tráng hán kia hành một cái lễ với Kỳ phu nhân, "Tôi chỉ là muốn đưa hai vị tiểu chủ nhân trở về, hai vị tiểu chủ nhân sợ biến mất nhiều ngày như vậy làm các ngài lo lắng, cho nên mới để tôi báo bình an cho ngài."

Kỳ phu nhân nhíu mày lại, căn bản là không biết tráng hán này đang có ý gì.

Lúc này, Viêm Hoàng trong lòng ngực gã lại lần nữa đoạt lấy lực chú ý, "Ê ê a a ngao ngao!" Tay nhỏ thịt đô đô múa may thiệt là hăng hái.

Mà bên kia Lăng Vân cũng phất phất tay với bọn họ.

"Trạng thái của hai đứa Viêm Hoàng thoạt nhìn cũng không tệ lắm." Thạch Bằng hơi hơi có chút yên tâm.

"Tiểu chủ nhân Viêm Hoàng nói, không cần lo lắng cho bọn họ, hiện tại bọn họ rất tốt, mặt khác hiện tại bọn họ không biết trở về như thế nào, hy vọng ngài có thể để cho hai người ba ba của bọn họ tới đón bọn họ." Tráng hán đảm đương chức trách phiên dịch.

"Anh rốt cuộc là ai?" Kỳ phu nhân hỏi.

"Tôi là người hầu trung tâm nhất của hai vị tiểu chủ nhân."

Kỳ phu nhân vẫn không hiểu rõ ý tứ của gã, chỉ là nhíu mày nói, "Mặc kệ anh là ai, thỉnh không nên thương tổn Viêm Hoàng cùng Lăng Vân."

"Cái này đương nhiên sẽ không, kế tiếp tôi sẽ gửi địa chỉ cho ngài."