Chương 5

“Đó là tên của cậu. Cậu có thích không?”

Tống Ngàn Nguyệt không do dự, một câu nói toạc ra nghi ngờ của thiếu niên.

Điều cô muốn chính là hiệu ứng gây sốc này, cảm xúc thầm kín nếu không mạnh mẽ đẩy vào tuyệt cảnh, nó sẽ không thể bùng nổ.

Hắn lùi lại phía sau, cô liền ép sát.

“Mau vẽ đi, tôi lạnh lắm.”

Người phụ nữ co người, quay lưng lại, không tiếp tục nhìn hắn.

Tống Ngàn Nguyệt đang nói dối, trong khu nhà cổ có hệ thống điều hoà nhiệt độ, căn bản sẽ không khiến người ta cảm thấy rét lạnh, cô ước gì thiếu niên vẽ chậm một chút, nhìn lâu một chút.

Thiếu niên chấp bút, tâm tình rối rắm, dựa vào cảm xúc phác qua vài nét bút.

"Được rồi."

Nhanh như vậy? Tống Ngàn Nguyệt nghi ngờ gài lại váy áo quay lại nhìn.

Chà, thằng nhóc này đang muốn chọc tức cô!

Trước mặt, thiếu niên cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng thầm niệm kinh, không hé mắt nhìn cô đến một cái!

Hừ! Cô thật muốn xem cậu ta cúi đầu thì có thể vẽ ra cái giống hoa gì!

Tống Ngàn Nguyệt sột soạt chỉnh lại áo váy chạy đến trước bàn.

Trên giấy Tuyên Thành trắng tinh, một vài nét mực tuỳ ý khắc họa đường nét tốt đẹp của người phụ nữ, dung dị, trang nhã, vừa phải.

...khụ khụ , đừng nói là cậu ta thật sự định lấy loại hoa này để tặng cô nha.

Với tinh thần nhặt xương trong trứng, Tống Ngàn Nguyệt tận lực cố tình bắt lỗi. Cô tức giận chỉ vào bức tranh, suýt chút đâm thủng cả giấy Tuyên thành đáng thương.

"Tôi không hài lòng!"

"Phải có màu sắc."

"Còn đây nữa, eo của tôi sao lại thô như vậy! Rõ ràng là rất nhỏ!"

"Quan trọng nhất! Hình xăm của tôi đâu. Tại sao cậu không vẽ."

"Này! Bạn học nhỏ, cậu không biết vẽ sao?"

"Không sao, tôi sẽ dạy cậu!"

Cô dạy hắn?

Thiếu niên ngước nhìn cô với ánh mắt vô cùng nghi nhờ.

Cô ấy có thể vẽ?

Tô Ngàn Thuật rõ ràng phàn nàn với hắn rằng chị gái cậu ta là một kẻ cặn bã bỏ đi, đã du học N năm ở nước ngoài, nhưng ngay cả tiếng anh cũng không thể nói lưu loát.

Thiếu niên hồ nghi nhưng lại để người phụ nữ tùy ý quậy phá.

Tống Ngàn Nguyệt dứt khoát kéo thiếu niên đang bối rối đến trước cửa sổ bằng kính, kéo dài từ trần nhà đến sát đất.

“Nếu không biết vẽ thì nhìn kỹ một chút!”

Cô xoay người, một tay kéo khóa sau lưng, lộ ra xương cốt xinh đẹp, đồng thời kéo tay thiếu niên phủ lên.

Da thịt trong lòng bàn tay ấm áp, xúc cảm tốt đẹp hệt như trong tưởng tượng.

"Tôi..."

Quân Duật Đông rụt tay như bị điện giật nhưng liền bị người phụ nữ siết chặt.

"Suỵt...đừng nói nhiều! Tôi đang hiến thân vì nghệ thuật, và cậu cứ phải tỏ ra đau khổ như thế!"

"Cảm thụ cho tốt vào. Nếu không vẽ đẹp, tự hiểu hậu quả của mình." Tống Ngàn Nguyệt ấn vào tay hắn, hung ác đe dọa.

Cảnh tượng như vậy, người sáng suốt vừa nhìn qua liền biết người chịu thiệt trong chuyện này chính là thiếu niên tội nghiệp kia rồi.

Rõ ràng, Tống Ngàn Nguyệt là một con yêu tinh nhỏ giỏi cưỡng bức người khác.

Bàn tay to trên lưng đã lâu không nhúc nhích, thiếu niên rụt vai như một con cún nhỏ, Tống Ngàn Nguyệt chỉ đơn giản xoay người về phía “nông nô” ca xướng, ép hắn vào tấm kính.

Không biết ngoài cửa sổ, trời đã đổ mưa từ bao giờ, hạt mưa to đập vào kính tạo thành những vệt nước chảy dài, nghiêng ngả.

Áo sơ mi trắng mỏng manh dính lấy tấm lưng dày rộng của thiếu niên, áp vào tấm kính lạnh giá, trước mặt hắn là hình ảnh bốc lửa của cô gái.

Băng hoả lưỡng trọng thiên (*), làm sao một thiếu niên ngây ngô vừa mới chớm yêu có thể chịu đựng được đều này?

"Bạn học nhỏ, cậu nhìn rõ chưa?"

“Đặc biệt là hình xăm này.”

Người phụ nữ hơi thở như lan, đè nặng hình xăm trên vai tới gần anh.

"Còn có... Vòng eo của tôi nhỏ thế này.”

Cô bắt lấy tay thiếu niên, vòng qua eo mình.

Eo liễu mỏng manh và ôm sát, không đầy đặn mà có cảm giác mượt mà, căng đầy.

Mềm mại, yếu ớt không xương.

Tay của thiếu niên bí ép đặt lên trên, dùng sức muốn rời đi, nhưng Tống Ngàn Nguyệt vẫn ghì chặt, không thèm để ý đến động tác của hắn.

"Tôi muốn phải có màu mắc, mỏng manh đỏ rực như đoá hồng này.”

Tống Ngàn Nguyệt không biết từ đâu lấy ra một đoá hồng đặt giữa môi hai người.

Hương thơm quanh quẩn, đọng lại, Quân Duật Đông rối rắm không thể phân biệt được, là hương hoa hay là hương hoa hồng.

Phải chăng, thế giới đang rung chuyển, nên trái tim hắn mới rung động thế này.

"Tê ~"

Người phụ nữ trước mặt đột nhiên kêu lên, run rẩy tiến lại gần hắn.

Hoa hồng có gai, ngón tay út của người phụ nữ vô tình chạm vào.

Một giọt máu rỉ ra từ vết thương nhỏ xíu, nhiễm trên những cánh hồng màu rượu vang, thật quyến rũ.

Tống Ngàn Nguyệt không quan tâm, khẽ buông tay, bông hồng đẫm máu lập tức rơi xuống dưới chân hai người.

Đầu ngón tay chạm vào môi thiếu niên, sau đó lại đặt lên môi của chính cô.

Đôi môi của thiếu niên bê bết máu, hắn nghe thấy cô nói: "Tôi muốn màu giống như vậy, màu đỏ ướŧ áŧ và kiều diễm”

Như có tiếng nổ bên tai, tâm trí của Quân Duật Đông phút chốc nổ tung.

"Này.. tôi phải làm sao đây? Trời mưa rồi, tôi không thể về nhà."

Tống Ngàn Nguyệt thay đổi giọng điệu quyến rũ, cằm nhỏ lên vai thiếu niên, u sầu nhìn màng mưa ngoài cửa sổ.

“Này, có vẻ như tôi chỉ có thể ở lại đây đêm nay.”

Giọng nói của cô mang theo tiếc nuối sâu sắc, như thể ở lại đây là phương sách cuối cùng.

Ồ! Trời ạ, mưa đến thật đúng lúc! Cảm tạ trời đất!

Thiếu niên không nói tiếng nào, giọt máu cuộn lại giữa lưỡi và thấm vào miệng hắn, những gì hắn nếm được lại ngọt ngào đến lạ lùng.

Máu khắp người hắn bắt đầu kêu gào và run rẩy vì phấn khích.