Thời gian cứ trôi qua từng ngày từng ngày.
Có lẽ đúng như lời bác sĩ tâm lý nói, chỉ cần Dung Duyệt lớn lên nó sẽ bắt đầu trở nên bình thường.
Khi đi họp phụ huynh, Dung Hoài đã có thể chứng kiến hai, ba học sinh vây quanh Dung Duyệt. Tuy nó không nói nhiều nhưng có thể trôi chảy chuyện trò với người khác. Nó không hề nhắc đến thế giới cổ tích trong đầu mình, cũng sẽ không lộ ra ánh mắt đáng sợ.
Từ sau khi vợ mất, Dung Hoài đã lâu không nhìn thấy Dung Duyệt như vậy. Họp phụ huynh qua đi, Cốc Vũ Hội gặp riêng hắn, nói: "Không biết anh có phát hiện hay không, gần đây trạng thái của Dung Duyệt rất tốt."
"Cảm ơn cô giáo." Dung Hoài đẩy kính mắt. Lúc này, người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang xúc động muốn khóc.
"Nhà trường chúng tôi sẽ tiếp tục giúp em ấy ra khỏi pháo đài của bản thân, nếu phía phụ huynh có vấn đề gì xin hãy liên lạc với tôi."
"Vâng." Nói đến đây Dung Hoài không nhịn được tháo kính, lau nước mắt.
Trao đổi đơn giản với Cốc Vũ Hội xong, Dung Hoài rời phòng làm việc. Bên ngoài, Dung Duyệt đang chờ, nó lập tức nắm tay hắn về nhà.
"Hình như con cao lên không ít."
Sáu tháng cuối năm, chiều cao của Dung Duyệt phát triển rất nhanh, chỉ là không quá thích ăn thịt, cho nên sau khi cao hơn khuôn mặt trái xoan càng gầy đi, hình dáng cằm cũng có chút nhọn.
Dung Duyệt nghe vậy, bữa sáng hôm sau ngoan ngoãn gia tăng sức ăn của mình.
Ăn xong bữa sáng, nó cưỡi xe đạp đi học.
"Không ngờ mày khoe mẽ thật đó nha." Thanh âm châm chọc khıêυ khí©h truyền vào tai Dung Duyệt. Lương Hạo cũng đạp xe đạp, kề vai đi bên cạnh nó.
Dung Duyệt không để ý thằng nhóc, chỉ gia tăng tốc độ, muốn thoát khỏi phạm vi xung quanh Lương Hạo.
"Ê." Lương Hạo thấy thế, cố ý vươn chân đá vào xe nó một cái: "Giả làm bé ngoan cảm thấy thế nào, qua nói tao nghe chút đi." Thẳng nhóc cười hì hì nói.
Dung Duyệt thở dài: "Mày muốn thế nào?"
"Chẳng muốn thế nào. Không phải gần đây mày đang kết bạn à? Tao tới làm bạn với mày nha."
Dung Duyệt không tin ý đồ thực sự của đối phương là cái này.
"Để tao chơi với mày. Theo con mọt sách Tưởng Lâm Lâm kia chả có gì thú vị, chúng ta đi đánh nhau đi!"
Môi trên môi dưới của Dung Duyệt vừa đυ.ng, lạnh lùng phun ra một từ: "Cút."
"Nếu vậy... tao đánh mày có được không?" Lương Hạo cười nhạt.
Dung Duyệt đạp một đoạn đường, thấy thằng nhóc vẫn dây dưa không dứt, nó từ từ thả chậm tốc độ, nhắm đúng thời cơ, đá một cước lên xe Lương Hạo. Lương Hạo cả người lẫn xe ngã xuống bãi cỏ.
Thằng nhóc vừa ngã, Dung Duyệt tức khắc tăng tốc rời đi. Sau lưng nó, Lương Hạo chửi bới ầm ĩ.
Trẻ con thời nay dù mới học cấp hai cũng tập cách yêu sớm.
Mà Lương Hạo chính là một đứa trong đám yêu sớm nhất. Thằng nhóc thường ôm một cô bé hư hỏng mặc đồng phục học sinh, ở trong lớp vừa ôm vừa hôn con gái nhà người ta.
Để Dung Duyệt khó chịu, Lương Hạo thậm chí lôi kéo cô bé kia hôn nhau trước mặt nó.
Dung Duyệt chỉ cảm thấy buồn nôn.
Hiện tại chiều cao của Dung Duyệt đã bằng chiều cao trung bình của nam sinh trong lớp, cộng thêm gần đây lời nói và việc làm của nó không quái gở như trước, lập tức độ hảo cảm trong lớp tăng lên rất nhiều. Vốn đẹp trai lại thông minh, Dung Duyệt chính là mẫu người yêu thích của các cô bé tầm tuổi này.
Thi thoảng tham gia chạy bộ, còn có bạn nữ cổ vũ Dung Duyệt. Đáng tiếc, dù thanh âm của cô bé có vang dội bao nhiêu thì xếp hạng của cô trong lòng nó cũng vĩnh viễn ở vị trí cuối cùng.
Dung Duyệt chạy bộ xong, đang ngồi thở mạnh, một nắm tay đột nhiên lao tới trước mặt, chủ nhân của quả đấm muốn hung hăng đánh vào mặt nó.
Lần này, tốc độ phản ứng của Dung Duyệt vô cùng nhanh, tức khắc tránh kịp.
Ngay khi Lương Hạo định tiếp tục, một bàn tay kéo thằng nhóc lại.
"Mày là ai?"
Người mới đến có dáng người rất cao, trên khuôn mặt nhu hòa là đôi môi cực kỳ mỏng khiến người này nhìn có chút vô tình: "Mày quá trớn rồi đấy!"
Rốt cuộc Lương Hạo cũng nhận ra khuôn mặt của người này: "Chu Ngạn Hiến! Lần trước đánh nhau vẫn chưa đủ đúng không!"
"Tao thấy mày hình như vẫn chưa cho tao đánh đủ!"
Lương Hạo nghe xong câu này, dường như nhớ lại ký ức không tốt lắm, lập tức cựa tay đối phương ra rồi chạy đi.
Dung Duyệt ngã xuống thảm cỏ, nhìn người xa lạ trước mặt. Tuy còn nhỏ nhưng nó đã rất có thẩm mỹ, Dung Duyệt biết ngoại hình của mình xinh đẹp nho nhã, còn khuôn mặt của Thẩm Miên chính là anh tuấn. Gương mặt của kẻ xa lạ này là kiểu đầu tiên nó tiếp xúc, quá mức dịu dàng, như con gái.
"Em chính là Dung Duyệt lớp 7? Rốt cuộc cũng được gặp em." Đối phương ngồi xổm xuống, ôm đầu gối nhìn đứa nhỏ. "Anh là Chu Ngạn Hiến, lớp mười." Y toét miệng cười, dưới ánh mặt trời bông tai lấp lánh ánh sáng.
Dung Duyệt lặng lẽ bò đi, bị Chu Ngạn Hiến xách về.
Chu Ngạn Hiến không muốn bắt nạt nó, chỉ nghe nói Lương Hạo luôn gây sự với một bạn học cùng lớp, nhất thời hiếu kỳ nên tùy tiện tới xem một chút mà thôi. "Anh mời em uống nước, đi thôi."
Dung Duyệt đứng lên, quay đầu bước đi.
"Ây da, đừng khách sáo, chỉ mấy đồng thôi mà." Chu Ngạn Hiến thấy nó muốn đi, vội vã kéo lại.
Dung Duyệt cùng tên yêu nghiệt này ngồi trên ghế đá ở sân trường uống trà sữa. Chu Ngạn Hiến nói rất nhiều, dù Dung Duyệt không để ý đến y, y cũng có thể lẩm bà lẩm bẩm một mình hơn nửa ngày. Cuối cùng, Chu Ngạn Hiến còn đưa ra một kết luận kinh người: "Thằng thóc này thật thú vị, lần sau chúng ta cùng nhau đi chơi tiếp nhé!"
Dung Duyệt: "..." Từ ngày sinh ra tới nay, đây là người nhức đầu nhất nó từng gặp.
Chu Ngạn Hiến không hề nói điêu, y thực sự thi hành lời nói của mình, làm chuyện Tưởng Lâm Lâm và Lăng Tiêu muốn làm mà không dám làm. Một sáng cuối tuần, Chu Ngạn Hiến cầm loa đứng ngoài hàng rào nhà Dung Duyệt hô to: "Dung Duyệt! Chúng ta ra ngoài chơi đi!!"
Dung Hoài là người phản ứng đầu tiên. Hắn mở cửa, nhìn thấy Chu Ngạn Hiến sành điệu bóng bẩy, cả người đều không ổn.
Dung Duyệt ló đầu phía sau ba nó, ánh mắt u ám có thể đè chết người.
Chu Ngạn Hiến lôi kéo Dung Duyệt ra ngoài, đi dạo trong đồng hoa của trấn Lung Cảnh. Y sải bước, chìm vào trong hoa, tựa như không cẩn thận sẽ bị hoa ăn mất. Chu Ngạn Hiến dừng bước, chờ Dung Duyệt.
"Nè, nghe nói em và Thẩm Miên lớp mười hai quan hệ không tồi!" Y vỗ vai Dung Duyệt.
"Anh biết Thẩm Miên?" Dung Duyệt tùy ý nói chuyện phiếm với y.
"Học sinh ưu tú mà, tất cả mọi người đều biết." Chu Ngạn Hiến nói, ý tứ sâu xa.
Dung Duyệt gật đầu.
"Nè..."
Khi Chu Ngạn Hiến nói chữ "nè" thường thích kéo dài thanh âm, âm cuối cực kỳ mê người. "Hai người thân mật như vậy không phải là quan hệ kia chứ?!"
"Quan hệ nào?"
"Quan hệ kia."
"Quan hệ kia là quan hệ nào?"
Chu Ngạn Hiến cười hì hì: "Đồng tính luyến ái."
"Không phải." Dung Duyệt một mực phản đối.
"Thật sao?" Chu Ngạn Hiến thở dài, vẻ mặt cô đơn.
Đôi khi Dung Duyệt cũng bội phục nhãn lực của mình, trong khoảnh khắc, nó nhạy bén bắt được một tia quỷ dị. "Vậy là anh à?"
"Anh anh anh... đương nhiên không phải!"
Rất khả nghi.
Sắp đến trưa, Chu Ngạn Hiến nói muốn đích thân đưa Dung Duyệt về nhà. Trên đường về, vừa khéo gặp Thẩm Miên đang xách đồ, đứng cạnh anh là người mẹ tuổi đã cao nhưng vẫn sở hữu trái tim thiếu nữ.
"Tiểu Duyệt!" Mẹ Thẩm vừa thấy Dung Duyệt, lập tức vò đầu nó. Mới đầu Dung Duyệt còn có chút chống cự, hiện tại đã chết tâm mặc cô giày xéo: "Con cùng bạn ra ngoài chơi à?" Cô nhìn Chu Ngạn Hiến: "Ái chà, cậu bé còn rất đẹp trai."
Thẩm Miên đứng một bên che mắt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Chào dì. Cháu là Chu Ngạn Hiến, bạn của Tiểu Duyệt." Chu Ngạn Hiến chào hỏi, lúc cười lên, hàm răng trắng và hoa tai sẽ cùng nhau lấp lóa.
Thẩm Miên đang cúi đầu, nghe y nói vậy lập tức giương mắt nhìn. Nhắc tới, người này có ba điểm khiến anh rất lưu ý. Một, y lại có thể mang Dung Duyệt ra ngoài vào cuối tuần. Hai, y gọi cậu nhóc là Tiểu Duyệt. Ba, y còn nói mình là bạn của cậu nhóc.
Thật lớn mặt.
Thẩm Miên và Dung Duyệt đồng thời nghĩ thầm ba chữ này.
"Vậy xin cháu hãy chiếu cố Tiểu Duyệt nhiều hơn nhé."
Chu Ngạn Hiến não ngắn, nghe cô nói vậy liền nghĩ đến động tác thân mật cô làm với Dung Duyệt, nhất thời có một suy nghĩ to gan: "Dì là mẹ của Dung Duyệt ạ? Chẳng trách Dung Duyệt có thể đẹp như vậy, ít nhiều đều là gen của mẹ."
Trong nháy mắt, không khí trở nên tĩnh mịch.
Mẹ Thẩm và Thẩm Miên không dám thở mạnh.
Dung Duyệt nhìn hai người bọn họ, thở dài: "Đây là Thẩm Miên và mẹ Thẩm Miên, dì Lưu."
"Chào cậu!" Để phòng ngừa kẻ ngu này nói tiếp. Thẩm Miên lập tức chào hỏi, chặn lời y.
"Học trưởng, nghe danh không bằng gặp mặt!" Chu Ngạn Hiến kéo tay Thẩm Miên, cười to nói.
Thực ra Thẩm Miên cũng không thích người khác tiếp xúc thân thể với mình, sau khi lễ phép bắt tay, anh lập tức rút tay về.
"Vậy bọn cháu đi trước. Cháu phải đưa Dung Duyệt về nhà, cậu nhóc sắp ăn trưa rồi!" Chu Ngạn Hiến khoát tay lên vai Dung Duyệt, mang nó về nhà.
Vì động tác của y, Thẩm Miên đứng như trời trồng, trợn to mắt nhìn đối phương dẫn Dung Duyệt đi.
"Tiểu Duyệt, ngày mai anh lại tới tìm em nhé."
"Không."
"Anh mời em ăn cái gì được không?"
"Không."
"Đừng từ chối mà."
"Không."
Mẹ Thẩm nhìn Thẩm Miên, ý tứ sâu xa nói: "Địa vị của con giảm xuống rồi."
Thẩm Miên nghe mẹ nói, khóe miệng giật một cái, điệu bộ khinh thường nhưng ánh mặt lại không nhịn được bám theo bóng lưng Dung Duyệt. Anh cảm thấy rất mừng, một đứa trẻ tự kỷ như Dung Duyệt cuối cùng có thể ra khỏi thế giới của mình, có bạn bè của riêng mình. Nhưng cùng lúc đó, anh cảm giác trong khoảnh khắc lòng mình rơi vào bình dấm chua, chiếc kẹo vốn dĩ ngọt ngào liền bắt đầu trở nên chua chát.
Thẩm Miên biết trong lòng Dung Duyệt mình đặc biệt lại đáng giá, thế nhưng, sự đặc biệt này có lẽ sẽ biến mất khi Dung Duyệt lớn lên. Anh không khỏi cảm thấy khổ sở. Dù sao, cả đời người có mấy ai có thể coi bạn là độc nhất vô nhị?
Để phòng ngừa địa vị của mình giảm xuống, chủ nhật, Thẩm Miên chạy bộ xong liền đến gõ cửa nhà Dung Duyệt.
Dung Duyệt nhanh chóng ra mở cửa. Nó vẫn như trước, dùng ánh mắt không chút gợn sóng nhìn anh: "Ba em không ở nhà, ông ấy nói không thể để người khác vào nhà."
"Anh không phải người khác."Thẩm Miên đẩy kính mắt, dưới thấu kính không có nhiệt độ, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. "Để anh vào!"
Nếu trong tay anh không cầm theo bánh ga-to, Dung Duyệt còn tưởng Thẩm Miên tới chém người.
Cắt bánh ga-to, Thẩm Miên cố ý ngồi cạnh Dung Duyệt. Để gia tăng tình cảm, anh còn học theo hành động của Diệp Kình, để tay lên đùi Dung Duyệt. Dung Duyệt mặc quần sóoc, tay Thẩm Miên đặt trên làn da trần trụi của nó.
Dung Duyệt cảm nhận được sự run rẩy. Trong đầu nó đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất hoang đường. Bàn tay xinh đẹp này sẽ xuôi theo ống quần sóoc, đi lên, sờ vào nỗi kích động sâu trong lòng nó.
Đáng tiếc, Thẩm Miên không làm vậy.
Anh chỉ đặt tay như thế, rồi trò chuyện với nó.
"Tối nay anh sẽ tìm nhóc."
"Vâng."
"Anh mời nhóc ăn cái gì nhé."
"Vâng ạ."
"Nhóc đồng ý dễ vậy?"
"Vâng."
Trái tim chua chua ngọt ngọt của Thẩm Miên nhất thời kéo lên khỏi bình dấm chua, chìm vào trong mật đường.