Thẩm Miên tiễn Dung Duyệt đến cửa nhà như mọi ngày, nhìn nó đóng cửa lại mới rời đi.
Dung Duyệt vào nhà, điềm nhiên vắt áo khoác lên ghế sô pha, sau đó chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Thẩm Miên về tới nhà, khi anh mở cửa, Dung Duyệt có thể thấy Diệp Kình lướt qua, nhưng cô gái kia lại không tiến vào tầm mắt nó.
Dung Duyệt nghiêng đầu, hơi suy nghĩ.
Tối muộn, Dung Hoài về đến nhà. Hắn thấy Dung Duyệt ngồi trên ghế đọc sách bèn hắng giọng, cẩn thận hỏi: "Tối hôm qua con ngủ lại nhà Thẩm Miên à?"
"Vâng."
"Sao đột nhiên thế? Không phải con phải ở một mình mới ngủ được à?"
Dung Duyệt ngẩng đầu, con ngươi màu đen lạnh lẽo như ngọc: "Con chưa từng nói vậy."
Dung Hoài đành phải gật đầu. Một người cha không có uy nghiêm bị đối xử như vậy chỉ có thể nhịn xuống không tiếp tục đề cập đến chuyện này.
Thứ hai đầu tuần, mọi người đi làm, đi học.
Dung Duyệt khá ghét thứ hai, vì buổi chiều có tiết thể dục. Nữ sinh đánh bóng chuyền, nam sinh chơi bóng rổ. Nó đứng cạnh sân bóng, xem bạn học tranh nhau một quả bóng, mồ hôi đầm đìa giữa mùa đông. Mồ hôi nhỏ xuống từng giọt, tựa hồ con trai tuổi này đã có mùi vị đàn ông.
Dung Duyệt mím môi, lui về sau một bước.
Lương Hạo dẫn bóng chạy mấy bước, nhìn thấy động tác của Dung Duyệt, không chút do dự, đổi bóng sang tay kia, giơ lên ném về phía nó. Thị lực của Dung Duyệt rất tốt, vậy mà lại bắt được quả bóng.
Mọi người bị tình huống bất ngờ làm cho bối rối. Cả sân bóng nhất thời rơi vào im lặng. Lăng Tiêu không hổ là lớp trưởng, tốc độ phản ứng rất nhanh: "Dung Duyệt, ném bóng qua đây!"
Dung Duyệt lập tức ném bóng cho cậu.
Lăng Tiêu muốn giả vờ như không có chuyện gì: "Tới, tiếp tục!"
Lương Hạo ngoắc tay với Dung Duyệt, cười ngả ngớn: "Dung Duyệt, qua đây đánh một trận đi."
Nếu không phải bây giờ vẫn đang trong tiết, Dung Duyệt sẽ tưởng cậu ta muốn đánh nhau với mình.
Lăng Tiêu lại tiếp tục ba phải: "Dung Duyệt không biết chơi bóng rổ."
"Vậy cậu ta phạm lỗi tôi sẽ không tính." Lương Hạo đoạt bóng từ trong tay Lăng Tiêu, đập đập trên sàn nhà, khıêυ khí©h Dung Duyệt: "Đến đây đi, bánh bao mềm."
Lăng Tiêu cười trừ, lắc đầu với Dung Duyệt.
Dung Duyệt gật đầu.
"Mày đã không nể mặt, đến xe đạp cũng không cần?" Lương Hạo đương nhiên thấy ám hiệu giữa bọn họ.
Lăng Tiêu tức khắc nhíu mày.
Dung Duyệt thở dài, cởϊ áσ khoác, gấp gọn gàng, sau đó đặt trên quần áo Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu ném quần áo trên sàn nhà: "..."
Dung Duyệt vừa vào sân, lập tức có người xuống thay nó. Lăng Tiêu cùng đội với Dung Duyệt, chỉ kịp dặn dò: "Tôi sẽ ngăn cản Lương Hạo, cậu chỉ cần ngoan ngoãn đứng im là được. Có bóng bay về phía mình thì tránh ra, đừng để bị đập trúng."
Lương Hạo chuyền bóng, ngay tức khắc, trận chiến khai hỏa. Đây là lần đầu tiên Dung Duyệt thấy nhiều người dùng tốc độ cao chạy tới chạy lui quanh mình như vậy. Nó đứng ngoài vạch ba điểm, vẫn không nhúc nhích. Các thành viên còn lại không hề oán trách nó, tiếp tục chơi bóng. Lương Hạo luôn muốn cầm bóng đập Dung Duyệt, nhưng đều bị Lăng Tiêu ngăn cản.
Dung Duyệt không nói một lời, nhưng theo nhận thức của nó, trận đấu này có chút nực cười.
Tranh đấu kịch liệt, mọi người đã bắt đầu không thể chú ý đến tình huống khác, xem các thành viên bắt đầu chuyền bóng. Một anh bạn bên phía Dung Duyệt thậm chí còn tiện tay ném bóng cho nó.
Lăng Tiêu luống cuống kêu lên: "Ném bóng cho tôi!"
Dung Duyệt không nghe hết câu, thuận tay vỗ bóng, sau đó nhón chân, ném chính xác vào rổ.
Tư thế sai tiêu chuẩn, cánh tay thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu lực, thế nhưng quả bóng chuyển động trong tay Dung Duyệt, bằng yêu cầu thấp nhất, đưa đến trước khung bóng, rơi thẳng xuống.
Trọng tài thổi còi, Dung Duyệt ghi bàn.
Cả khán đài im lặng như tờ, lần đầu tiên sau khi có người ném trúng bóng, không ai hoan hô.
"Vl!" Có ai đó thốt lên tiếng lòng của tất cả mọi người.
Trận đấu lại tiếp tục.
Luôn có người cố ý ném bóng cho Dung Duyệt. Nó đứng im tại chỗ, nhưng một khi bóng truyền tới tay sẽ lập tức ném vào rổ, bách phát bách trúng. Động tác của nó máy móc, vẻ mặt không hề dao động giống như công nhân trong nhà máy.
Cuối cùng mọi người cũng nhận ra sự có mặt của Dung Duyệt sẽ khiến trận đấu này không thể diễn ra một cách bình thường, vì vậy tìm cơ hội khuyên Dung Duyệt rời sân. Dung Duyệt gật đầu, cầm áo khoác của mình, có cơ hội lập tức rời đi. Thế nhưng sự độ lượng của nó khiến mọi người lo lắng bất an.
Tưởng Lâm Lâm vẫn đứng một góc, thấy Dung Duyệt kết thúc trận đấu, tức khắc chạy lên: "Dung Duyệt, cậu lợi hại thật đó! Bách phát bách trúng!"
Dung Duyệt nghe xong, nhịn không được quay đầu. Sau khi nó rời đi, sân bóng rổ lại khôi phục vẻ náo nhiệt.
Xem ra dù nó không trượt phát nào cũng không có quá nhiều người thưởng thức.
Tưởng Lâm Lâm thấy Dung Duyệt bỏ đi, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Cuối giờ phải tập trung."
"Tôi đi dạo một lúc." Dung Duyệt trả lời.
Tưởng Lâm Lâm liền đi theo: "Tớ đi cùng cậu được chứ?" Khuôn mặt cô bé trắng trẻo mũm mĩm, lúc cười lên nhìn ngượng ngùng đáng yêu.
Dung Duyệt nhìn con đường rộng thênh thang, cảm thấy cô rất kì lạ: "Trường học không phải của tôi, cậu muốn đi đâu cũng được."
Vì thế Tưởng Lâm Lâm cùng nó đi bộ trên đường chạy.
Tưởng Lâm Lâm vừa đi vừa muốn tán gẫu với Dung Duyệt, nhưng Dung Duyệt lời vàng ý ngọc, luôn trả lời rất đơn giản. Tưởng Lâm Lâm không hề tức giận, càng đánh càng hăng, tựa hồ cho dù Dung Duyệt không trả lời, cô bé cũng sẽ không vì thế mà chùn bước.
Dung Duyệt nhìn cô bé, cũng cảm thấy buồn cười nên nó bật cười.
Tưởng Lâm Lâm nhìn khuôn mặt vui vẻ của Dung Duyệt, mở to mắt, gương mặt ửng đỏ.
Tan học. Trong lúc đi ra ngoài cổng trường, Tưởng Lâm Lâm vô tình thấy Dung Duyệt đang dắt xe. Cô bé vui mừng khôn xiết, lập tức muốn chạy đến. Thế nhưng có một người gần Dung Duyệt hơn, thoáng cái đã tới trước mặt nó. Tưởng Lâm Lâm dừng bước.
Nhìn đồng phục hình như là học sinh cao trung. Đầu Dung Duyệt chỉ cao đến ngực anh. Anh đeo kính mắt kim loại, dung mạo rất đẹp trai. Dung Duyệt đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn một cách khó tin. Tưởng Lâm Lâm biết tên của người này là Thẩm Miên.
Trong tay Thẩm Miên cầm một chiếc khăn quàng cổ xám xịt, mặc kệ Dung Duyệt có đồng ý hay không đã quấn lên cổ nó.
Dung Duyệt rõ ràng đang nói gì đó với anh, lúc mở miệng phả ra hơi nóng.
Thẩm Miên cười, bịt lỗ tai Dung Duyệt, xoa đầu nó. Dung Duyệt thở dài, muốn bắt lấy tay anh nhưng ngược lại bị anh cầm tay. Hai người đùn đẩy, cuối cùng Thẩm Miên giúp Dung Duyệt dắt xe đạp, cùng đi về phía cổng trường. Tưởng Lâm Lâm đứng trước cổng trường, nên khi hai người đi qua, mới có thể nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ.
"Nhạt nhẽo." Dung Duyệt mắng Thẩm Miên.
Lúc này, Thẩm Miên mới trả xe đạp cho Dung Duyệt: "Trẻ con đừng đi lung tung bên ngoài, tan học mau về nhà!"
"Nếu anh không cản đường em, em đã về lâu rồi!" Dung Duyệt lạnh lùng nói móc.
"Vâng vâng vâng, đại thiếu gia, xin mời."
Dung Duyệt nhảy lên xe, định bỏ đi không quay đầu lại.
Thẩm Miên suy nghĩ một chút, vẫn níu lấy góc áo của nó. Dung Duyệt quay đầu, tuy không có biểu cảm, nhưng không hề mất kiên nhẫn.
"Lễ mừng năm mới chỗ nhóc có hoạt động gì không?"
Dung Duyệt chăm chú nhìn anh: "Rất nhiều."
"Đến lúc đó muốn đi cùng anh không?"
"Anh không phải về thành phố Lung sao?"
Nhắc mới nhớ, để thi đại học Thẩm Miên mới về trấn Lung Cảnh, ngoại trừ Lưu phu nhân đi theo chăm sóc anh thì cả gia đình đều ở thành phố Lung. Một khi thi xong đại học, anh sẽ không còn ở đây nữa.
Thẩm Miên ấp úng, nghĩ một lúc mới nói: "Lớp mười hai nghỉ đông rất ngắn, anh về thành phố Lung nhận tiền mừng tuổi, chẳng mấy chốc sẽ qua đây."
Dung Duyệt nói tiếp: "Đến lúc đó em chờ anh."
"Được."
Nói chuyện xong, Dung Duyệt đạp xe rời đi.
Diệp Kình cách đó không xa, thấy Thẩm Miên đi về phía mình, lập tức trêu ghẹo: "Bạn gái nhỏ đi?"
Thẩm Miên cho hắn một quyền: "Nói linh tinh cái gì?"
Tưởng Lâm Lâm đứng ở cổng trường, đợi xe buýt.
Cô bé vừa lên xe liền buồn bã, bất an. Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh, Tưởng Lâm Lâm cũng không phát hiện. Lăng Tiêu thấy thế bèn hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
"Lớp trưởng." Tưởng Lâm Lâm thấy bóng Lăng Tiêu phản chiếu trên mặt cửa sổ thủy tinh.
Lăng Tiêu đành chào hỏi: "Chào cậu, Tưởng Lâm Lâm."
"Lớp trưởng." Tưởng Lâm Lâm kêu thêm một tiếng bi thương.
Lăng Tiêu cảm thấy áp lực, đành phải đứng lên nhường chỗ cho cô bé: "Ưu tiên phái nữ."
Tưởng Lâm Lâm ngồi xuống không hề khách khí, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu: "Lớp trưởng, gần đây cậu và Dung Duyệt quan hệ rất tốt."
Lăng Tiêu không nhìn ra bọn họ quan hệ tốt chỗ nào, cơ mà ở lớp, cậu quả thực hiếm khi có thể nói chuyện với Dung Duyệt: "Cũng được."
"Thích thật. Tớ cũng muốn thân với Dung Duyệt." Tưởng Lâm Lâm buồn bã.
Lăng Tiêu lần đầu tiên gặp người thích kết bạn như vậy: "Thực ra Dung Duyệt chỉ không quen biểu đạt mà thôi. Nếu cậu thân thiện nói chuyện với cậu ấy thì đâu có vấn đề gì."
Có lẽ là lòng tham không đáy, Tưởng Lâm Lâm cảm thấy vẫn chưa đủ: "Tớ hi vọng có thể thân với Dung Duyệt giống như Thẩm học trưởng."
"Là kiểu gì?" Lăng Tiêu cười.
Tưởng Lâm Lâm nhớ đến khuôn mặt vui vẻ của Dung Duyệt, hai má bắt đầu nóng lên: "Như người yêu."
Nụ cười của Lăng Tiêu cứng đờ.
Làn xe cơ giới và làn xe thô sơ thường song song nhau. Lăng Tiêu nhìn ra ngoài để lấy hơi, đúng lúc bắt gặp Dung Duyệt đang phi như bay trên làn đường dành cho xe đạp, vẻ mặt nó lạnh lùng, đôi mắt đen nhìn thẳng về con đường phía trước, cùng cành cây khô héo xẹt qua cửa sổ xe buýt.
Lăng Tiêu không biết phải giải thích thế nào với Tưởng Lâm Lâm. Giữa hai người đâu thể đơn giản dùng hai từ người yêu để hình dung?