Nhìn thấy bóng dáng Tống Vân vội vàng chạy về, có một bạn nam nghịch ngợm thở dài một tiếng: “Haiz, tôi còn nói đợi lát nữa giúp hoa khôi của lớp lấy sách nữa chứ, ông trời cướp mất cơ hội lấy lòng cậu ấy của tôi rồi!”
Mọi người cũng biết đó là lời nói đùa nên ai cũng cười một cái, mắng bạn nam kia nằm mơ đi: “Như vậy thì cậu chính là người trong hội coi trọng ngoại hình rồi, sao cậu không lấy sách giúp tôi, tôi có thể cho cậu cơ hội giúp tôi lấy sách này...”
Cả nhóm người tôi một câu cậu một câu cùng nhau đi xuống dưới tầng.
Tống Vân lại vội vàng chạy về phòng học, vừa định chuẩn bị đi lên tầng thì nhìn thấy một mình Lâm Kiều đi xuống cầu thang bộ. Tầng hầm của tòa nhà giảng dạy của họ được nâng lên thành một bãi đậu xe, vậy nên không có tầng một, từ cầu thang đi lên là phòng học lớp 10-1 của họ nằm ở tầng hai.
Lâm Kiều đang đi xuống tầng thì nhìn thấy Tống Vân có chút vội vàng như muốn đi lên tầng, nhưng sau khi nhìn thấy cậu thì lại dừng lại dưới cầu thang, không có ý muốn đi lên. Hai người cứ nhìn nhau một lúc như vậy, ai cũng không lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Lâm Kiều mở miệng trước: “Cậu...quên đem theo đồ gì rồi sao?”
Nói xong, Lâm Kiều cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cậu không biết cô gái này có để ý tới cậu không, dù gì lúc trước cậu cũng để cho cô leo cây, rồi còn lạnh lùng không cho cô ngồi cùng mình ở hàng sau cùng nữa.
“Không có, tôi đi tìm cậu.” Tống Vân vẫn luôn không lên tiếng là vì muốn đợi Lâm Kiều nói trước, cô nghĩ nếu như Lâm Kiều cũng không chịu nói gì, vậy cô cũng không thèm để ý đến cậu nữa, không đúng, là không để ý cậu ấy một ngày! Ai bảo lúc nãy cậu ấy không cho mình ngồi ở bên cạnh chứ.
Lâm Kiều nghe thấy cô nói như vậy, đột nhiên cậu ngẩng đầu lên nhìn Tống Vân, giống như đang xác thực xem cô gái có đang nói đùa hay không. Ánh mắt nhìn Tống Vân của Lâm Kiều rất phức tạp, cái cảm giác tuyệt vọng còn mang theo chút mong đợi kia khiến cho Tống Vân đặc biệt đau lòng.
“Xin lỗi!” Giọng nói của Lâm Kiều có chút khàn khàn và run rẩy.
“Cậu xin lỗi vì chuyện nào?” Tống Vân cố ý nói.
Lâm Kiều khẽ ngừng lại rồi nói: “Tất cả...”
Quả thật Tống Vân bị đứa trẻ im lìm Lâm Kiều này làm cho tức cười, thật ra cô đang cho cậu cơ hội giải thích, nhưng một hồi lâu cậu mới thốt ra được hai từ này, Tống Vân bất lực nghĩ là vẫn nên để mình chủ động vậy.
“Lúc nghỉ hè chúng ta đã hẹn với nhau rồi, cậu không đến là vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào sao?”
Lâm Kiều vốn tưởng Tống Vân sẽ tức giận nhưng giờ phút này cô lại thật lòng quan tâm đến cậu, Lâm Kiều nghĩ một cô gái tốt đẹp như vậy, thì mình càng không nên lại gần.
“Ừm, bà nội bị ngã, tôi đưa bà tới bệnh viện.” Lâm Kiều vẫn nguyện ý nói nhiều hơn khi đứng trước mặt Tống Vân.
“Xin lỗi, không phải là tôi cố ý đâu, tôi có gọi điện cho cậu nhưng cậu không nhận...” Lúc Lâm Kiều nói câu này thì giọng nói của cậu ngày một nhỏ đi, tựa như có chút không dám nói.
Tống Vân nghĩ cái này đúng thật là một sự bỏ lỡ hoàn hảo, chắc là lúc Lâm Kiều gọi điện thoại cho mình là lúc điện thoại mình hết pin.
“Vậy vì sao sau đó cậu cũng không gọi tiếp cho tôi nữa, tôi...” Tống Vân vừa định nói cô ở nhà chờ cuộc gọi từ cậu cả mấy ngày liền, rồi lại cảm thấy giống như mình đang hỏi một câu hỏi rất ngu ngốc vậy, bởi vì nghĩ bằng ngón chân Tống Vân cũng có thể nghĩ ra vì sao sau đó Lâm Kiều không gọi điện cho mình, đoán chắc là tưởng rằng cô tức giận rồi, không muộn nhận máy.
“Vậy vì sao lúc nãy cậu không cho tôi ngồi bên cạnh cậu!” Tống Vân nghĩ đến cái này thì lại thấy khó chịu, làm bạn cùng bàn tốt biết bao, như vậy bất cứ lúc nào cô cũng có thể quan sát được cuộc sống và trạng thái của Lâm Kiều, mới có thể càng hiểu rõ và bảo vệ cậu ấy hơn.
Lâm Kiều có chút không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, bởi vì cậu thấy mình không thể nói nên lời, cậu không muốn để cho cô gái biết quá khứ kinh khủng của mình.
“Nếu như cậu muốn ngồi ở hàng cuối cùng, cậu có thể ngồi vào chỗ của tôi, tôi đổi chỗ cho cậu...” Lâm Kiều chỉ nghĩ Tống Vân thích ngồi hàng cuối cùng, vậy nên lên tiếng đề nghị.
Quả thực Tống Vân bị tư tưởng thẳng nam của Lâm Kiều làm cho kinh ngạc, quả nhiên vẫn là một thiếu niên đơn thuần, thế mà lúc trước cô còn tưởng rằng Lâm Kiều vừa gặp đã yêu mình.
Trong lòng Tống Vân lập tức có chút thất vọng, cô đột nhiên phát hiện ra, Lâm Kiều của bây giờ là một cậu thiếu niên mười lăm tuổi đơn thuần, cậu thiếu niên của bây giờ cũng có lẽ không thích mình. Vậy Lâm Kiều của đời trước thì sao? Rốt cuộc có thích mình hay không? Hay là cậu ấy chỉ xem mình như là một người tốt đã từng giúp đỡ cậu ấy mà thôi? Trong đầu của Tống Vân bây giờ có chút loạn, đây là lần đầu tiên Tống Vân xuất hiện sự mơ hồ sau khi trọng sinh về lại.
Lâm Kiều phát hiện hình như Tống Vân trở nên không được vui, cả người cậu lập tức có hơi bất an.
“Tôi...có phải cậu không được vui không? Xin lỗi...” Lâm Kiều cũng không biết vì sao Tống Vân lại không vui, nhưng cậu biết chắc chắn là vì mình, bởi vì sau khi nói chuyện với mình xong thì sắc mặt của Tống Vân đột nhiên trở nên có chút nghiêm trọng.
Tống Vân thấy bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những thứ này, đợi tối về rồi nghĩ tiếp. Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Lâm Kiều, Tống Vân lại nhớ đến dáng vẻ căng thẳng của Lâm Kiều lúc mình bị bệnh không được thoải mái ở đời trước, không biết tại vì sao mà thứ này lại càng khiến Tống Vân thêm đau lòng.