[Thiếu niên tâm thần bệnh kiều x Đại tỷ xinh đẹp oai phong] Lâm Thanh Thanh xuyên sách, trở thành một tiểu hoàng đế nữ cải nam trang. Nữ chính tự tay đâm chết vương phu, dây dưa cả đời với Nhϊếp Chính …
[Thiếu niên tâm thần bệnh kiều x Đại tỷ xinh đẹp oai phong]
Lâm Thanh Thanh xuyên sách, trở thành một tiểu hoàng đế nữ cải nam trang.
Nữ chính tự tay đâm chết vương phu, dây dưa cả đời với Nhϊếp Chính Vương quyền khuynh triều dã, cuối cùng bị vương phu tàn nhẫn gϊếŧ chết.
Vị vương phu có một thể chất đặc biệt, đã chịu đựng nỗi đau từ chén rượu độc, bò dậy từ bãi ma tha, tự tay xé nát gương mặt mình để đeo lên chiếc mặt nạ ác quỷ, trở thành thủ lĩnh phản quân, lần lượt chiếm lấy mười hai tòa thành, đạp cả nam nữ chính dưới chân. Y đích thực là một Long Ngạo Thiên chính hiệu.
Khi Lâm Thanh Thanh xuyên đến, cốt truyện vẫn chưa bắt đầu, nhưng Long Ngạo Thiên đã trọng sinh.
Y mắc chứng bệnh hồi tưởng ký ức nghiêm trọng, tâm trí và nhận thức có thể bất chợt quay lại thời điểm y năm tuổi, mười lăm tuổi hoặc hai mươi tuổi.
Lần đầu tiên, khi y năm tuổi.
Lâm Thanh Thanh tìm thấy Long Ngạo Thiên đang trốn trong mật thất. Y mặc một thân hắc y, đôi mắt phượng đỏ rực nhìn nàng đầy xa lạ và cảnh giác.
"Ca ca đến gϊếŧ ta sao?"
"Không ai làm hại ngươi... cũng không ai gϊếŧ ngươi."
Ngay lúc lời Lâm Thanh Thanh bị nghẹn lại, sắc mặt Long Ngạo Thiên bỗng tái nhợt.
Trên Đồng Tước Đài, y ngã vào vũng máu, khóc đến kiệt quệ mà vẫn không chạm được vào tay Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh thở dài, vươn tay kéo y lên lưng mình: "Đừng sợ."
Lần thứ hai, khi y mười lăm tuổi.
Long Ngạo Thiên chỉ một lòng muốn làm huynh đệ của nàng. Y mặc một thân bạch y, tay cầm trường kiếm, tấm vải trắng trên mũ che đi khuôn mặt đã nhuốm máu.
“Cả đời ta sẽ không thích nam nhân, kể cả bệ hạ."
Khi bị vây trong thành dịch, y chắn tên cho Lâm Thanh Thanh, đôi mắt dần mờ đi nhưng y vẫn cười nói: "Ta không còn nợ huynh nữa.”
Lâm Thanh Thanh cũng khẽ cười, dòng máu trào ra từ miệng nàng chảy xuống khắc sâu vào đôi mắt y.
Lần thứ ba, khi y hai mươi tuổi.
Long Ngạo Thiên cầm tờ thư hòa ly, chầm rãi xé nát trước mặt Lâm Thanh Thanh. Y mặc bộ hồng y đỏ rực như máu, nhưng lại không đỏ bằng dòng máu trào ra từ môi y.
“Huynh… không thể bỏ rơi ta."
Trong yến tiệc khải hoàn, y tựa cằm lên vai Lâm Thanh Thanh, chăm chú nhìn Nhϊếp Chính Vương ở đối diện đang cười mỉm đầy yêu nghiệt.
“Huynh vẫn thích kiểu người như hắn sao?"
Lâm Thanh Thanh giật mình, chiếc cốc trong tay nghiêng ngả làm đổ rượu lên người y. Đáy mắt Long Ngạo Thiên ẩn chứa cơn phẫn nộ.
Lâm Thanh Thanh chống cằm trêu chọc: "Ta thích đệ hơn.”
Long Ngạo Thiên bĩu môi không vui, nhưng khóe miệng lại âm thầm nhếch lên, cố giấu mà không được.
"Ồ."
Sau khi thu phục được Tuân Châu, Long Ngạo Thiên đã khôi phục toàn bộ ký ức, y tháo chiếc mặt nạ Quỷ Vệ xuống, ép Lâm Thanh Thanh vào tường.
"Ta biết sớm muộn gì bệ hạ cũng sẽ ra tay với ta, ta sẽ không chống cự."
Lâm Thanh Thanh nhất thời cạn lời, một lúc sau mới nói: "Huynh đệ, đừng làm vậy."
Chỉ muốn chuyên tâm xây dựng sự nghiệp tiện thể lại dắt theo một huynh đệ Long Ngạo Thiên bệnh tật, nhưng huynh đệ cứ nghĩ ta đang cảm hóa y, lại còn đòi danh phận thì phải làm sao?