Chương 2

Mà chú cũng không chịu yếu thế: "Là do anh không có bản lĩnh, trút giận lên một đứa nhỏ! anh thử đánh xem, thử đánh tiểu Úc một cái thử xem!"

Cha Phó Úc nghe vậy liền cười lạnh nói: "Được, tụi mày hiện tại muốn che chở cho nó đúng không, chờ cho mày đi rồi, thử xem xem, coi tao có đánh chết nó không!"

Lúc này, thím của cậu bỗng nhiên tiến lên một bước: "Ai nói là chúng tôi phải đi, tôi nói cho anh biết, Phó Úc từ nay về sau liền đi theo chúng tôi, tôi đã nói cho thị trấn lãnh đạo phía trên, anh dám đánh đứa nhỏ thì liền chờ ngồi tù đi."

Phụ thân Phó Úc vừa nghe thím nói như thế liền sợ, lập tức nói: "Cái thứ bất nam bất nữ này tụi bây muốn lấy thì cứ lấy đi, nó đây còn tốn tiền cơm của tao."

Cứ như vậy Phó Úc liền thoát khỏi khổ ải, đi theo chú thím trở về nhà.

Mà ở hiện tại, Phó Úc đã 18 tuổi cõng hai cái ba lô trên vai, cùng với cái vali cũ, ngồi trên xe lửa đi đến thủ đô trong ánh mắt quan tâm của chú thím cùng em họ.

Cậu cuối cùng cũng trở thành một tân sinh viên của một trường đại học tại thủ đô.

Sau khi vào Đại Học, Phó Úc liền ở ký túc xá, ba người bạn cùng phòng của cậu đều là dân thủ đô bản xứ nhưng lại rất dễ ở chung, giáo viên phụ đạo đối với cậu cũng thập phần chiếu cố, còn lén đi gặp cậu, nói vừa tranh thủ giúp cậu tìm được một việc làm--- chính là trở thành gia sư.

Phó Úc cầm lấy địa chỉ cùng với phương thức liên lạc mà phụ đạo viên đưa cho cậu mà lên tàu điện ngầm, cậu vừa mới đến thủ đô không lâu, cũng ngượng ngùng mở miệng hỏi đường, đành phải tự mình choáng váng đầu óc nhìn biển người xung quanh.

Cậu một bên đi theo địa chỉ trên hướng dẫn, một bên hồi tưởng lại những điều mà phụ đạo viên nói với cậu.

"Cậu học sinh này tương đối đặc thù, chính là con trai của Bạch lão sư dạy lịch sử trong trường chúng ta. Em cũng biết đến cô ấy phải không? Chính là cái vị thường hay lên đi TV đó. Gia cảnh của cô ấy tương đối tốt, con trai của cô, cũng chính là người em sắp đi phụ đạo đó, cậu ta cùng tuổi với em, nghe nói trước mắt đã tạm nghỉ học. Em cứ xem mà làm, cậu ta muốn học thì học, không muốn học thì cũng đừng có miễng cưỡng..."

Phó Úc nghĩ thầm, như thế nào lại có người không muốn học tập đâu?

Cậu chính là từ một địa phương nhỏ tới đây, khi còn nhỏ đã trải qua không ít cực khổ, lại bởi vì thân thể có phần khac người nên thập phần tự ti, điều duy nhất có thể khiến cậu lấy nó làm tự hào chính là thành tích học tập của mình, đối với cậu làm người nhất định phải học tập cho tốt.