Chương 4: Tin dữ truyền đến
Ba ngày sau, Mộc cảm thấy chính mình sắp điên rồi, lập tức sẽ điên nha! Vì cái gì Lạc còn không có tin tức? Có thể nào xảy ra chuyện gì không?!
“Mộc thiếu gia, đại nhân Ryn của viện quốc hội mang theo một đám binh lính muốn gặp ngài.” Hạ Lỵ Lệ thanh âm trước nay an ổn có chút dồn dập. Xem ra thực sốt ruột.
“Được, chúng ta đi.” Mộc lập tức lao ra, Ryn là bằng hữu ca ca, đã từng gặp qua một lần, nhật định là có tin tức của Lạc, nhất định!
Đến khi ta nhìn thấy thân ảnh cao lớn uy vũ, vẫn không khỏi sửng sốt, Ryn bị thương, trên cổ cùng cánh tay được băng vải quấn quanh, trên mặt còn bị trầy, lòng Mộc nhảy loạn, thật sợ…cổ cảm giác xa lạ kia lại đến, thật sự rất chán ghét loại cảm giác này…
“Mộc điện hạ. Phía trước chiến sự khẩn cấp, viện quốc hội thỉnh ngài tham dự quốc hội.” Ryn khiêm tốn, tránh đường nhìn của cậu.
“Ryn! Ta lệnh cho anh trả lời ta, Lạc đâu? Vì cái gì mời ta đi quốc hội?! Có phải hay không…..có phải hay không anh ta…….”
“Mộc điện hạ, Lạc điện hạ còn đang ở chiến trường, không có nguy hiểm, ngài không cần lo lắng, đi quốc hội cũng là ý của cha ngài.” Ryn nhìn thiếu niên ngân phát (tóc trắng) trước mặt, trách không được muốn hi sinh cậu, ngoại tộc của dòng họ Viêm Liệt, mất đi cũng tốt, không phải sao?
Giọng điệu thầm chuyển, hoàn hảo, Lạc không có nguy hiểm.
“Hạ Lỵ Lệ, Dịch Lệ Ti, mau tới đây.” Mộc nâng lên, đối Ryn nháy nháy mắt, làm cho Ryn khẩn trương.
Hạ Lỵ Lệ cùng Dịch Lệ Ti nhìn đến Ryn đại nhân bộ dáng khẩn trương, thở dài không nói gì, đi tới, hảo tâm nhắc nhở Ryn: “Đại nhân không cần khẩn trương, Mộc điện Hạ là lông mi rơi vào mắt.”
Nữ người hầu giúp Mộc đáng yêu thổi thổi mắt, Mộc liếc nhìn đến Ryn đang trừu a trừu, Mộc nhẹ nhàng dụi mắt: Quả nhiên, ta nhìn lầm rồi.
Đoàn người chậm rãi đi ra đại môn, bao nhiêu năm qua, Mộc vẫn giữ ở nhà giam hoa lệ kia, Mộc suy nghĩ rất nhiều, thế giới bên ngoài nhiều phấn khích, mà khi Mộc bước ra khỏi cửa, Mộc đột nhiên có một loại khϊếp đảm không lời, vùng hoang vu dưới kia, đúng là vương triều của Mộc.
“Đây là có chuyện gì?! Thần dân chúng ta đâu?! Đất đai chúng ta như thế nào thành bộ dáng như vậy!” Giấc mộng về khu chợ phồn hoa, đoàn người náo nhiệt, đi đến đâu dều cười? Này thực vật che trời là chuyện gì xảy ra? Này bán thú nhân ghê tởm như thế nào xuất hiện? Còn có…người sao?…
“Này….chẳng lẽ ngài không biết sao?…..Vài năm này đã thay đổi.” Ryn giật mình nói, xem ra tin đồn Mộc điện hạ vẫn được Lạc điện hạ ở gia tộc Viêm Liệt che chở là sự thật, người như vậy, trách không được lại bị…….
“Lạc cũng không nói cho ta biết, anh ấy không phải nói hết thảy đều tốt sao?! Anh ấy gạt ta?” Mộc cảm thấy trong lòng có cái tư vị nào đó không rõ, nhưng mà, đế quốc hiện tại còn tồn vong sao? Lúc này phụ vương đang làm cái gì?
“Phụ vương ta đâu? Ông ấy vẫn không phải lãnh đạo bảo vệ đế quốc sao? Phụ vương ta đâu! A! Mau nói cho ta biết!”
“Vương đã muốn bệnh tình nguy kịch. Chỉ sợ không lâu sẽ………..” Ryn nhìn thấy ánh mắt của ta bắt đầu nghiêm túc.
“Ngươi nói phụ thân ông ấy…………….Không có khả năng! Này tuyệt đối không có khả năng!” Dịch Lệ Ti ánh mắt bắt đầu tối, vì cái gì lại đối ta dùng thuật thôi miên? Mộc không lớn tiếng chất vấn.
“Mộc điện hạ! Ngài làm sao vậy Mộc điện hạ! Người tới! Người tới!” Ryn vội vàng đỡ lấy Mộc.
“Dịch Lệ Ti cùng Hạ Lỵ Lệ khẽ cười nói: “Không cần đánh thức Mộc điện hạ. Mệnh lệnh của Vương, không cho phép Mộc điện hạ tiếp nhận bất cứ tin tức gì của Lạc điện hạ, Ryn chỉ phụ trách đón Mộc điện hạ, việc khác không được hỏi nhiều.”
Ryn im lặng, nhìn chằm chằm khuôn mặt Mộc tăng thêm vài phần đồng tình.